Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm! - Chương 3
12
Dù tôi có nũng nịu, làm nũng thế nào đi nữa.
Cũng không thể moi được từ miệng Dung Cảnh lý do tại sao hắn lại xuất hiện ở thế giới này.
Được thôi, hắn vậy đã có bí mật với tôi rồi.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, những ngày này Dung Cảnh, giống như đang đối xử với một báu vật đã mất mà tìm lại được.
Hắn trở nên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, liên tục xác nhận sự tồn tại của tôi.
Thậm chí nửa đêm tỉnh giấc thấy tôi vẫn ngủ bên cạnh, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận ôm tôi vào lòng.
Thái tử điên cuồng bỗng chốc trở nên yếu đuối về tinh thần.
Tôi gối đầu lên ngực Dung Cảnh, mân mê chuỗi hạt phật trên cổ tay hắn.
Đó là chuỗi hạt tôi đã leo 990 bậc đá, quỳ ba ngày trong ngôi chùa linh thiêng nhất thành Lạc Vân để cầu cho hắn.
Phật tổ nói hắn chấp niệm quá nặng, e rằng đời này khó yên.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi hắn: “Ngày… ngày em chết, sao anh lại đột nhiên quay về?”
Dung Cảnh khẽ nhìn xuống, ngón tay xoắn lấy tóc tôi: “Bùa sinh tử, khi bùa chủ biến mất, bùa tùng sẽ có cảm ứng.”
Tôi sững người, đột ngột ngẩng đầu lên.
Khi xưa, hệ thống bảo tôi chinh phục Dung Cảnh, nhưng lại sắp xếp cho tôi thân phận một điệp viên nằm vùng.
[Độ khó càng cao điểm số càng nhiều nha~]
Tôi đã bị câu nói đó lừa, chăm chỉ cần cù đóng vai Vô Gian Đạo.
Khi thân phận bại lộ thì thật thảm hại.
Dung Cảnh bóp cổ tôi, đặt bùa sinh tử độc nhất thiên hạ vào người.
Tôi vẫn luôn tưởng bùa chủ nằm trên người hắn.
Vì bùa sinh tử không có giải, bùa tùng mãi mãi bị khống chế bởi bùa chủ.
Khi bùa chủ biến mất, ký chủ của bùa tùng sẽ có…
Sẽ có cảm giác đau đớn như bị cắn xé trái tim.
“… Có đau không?”
“So với việc em rời xa anh, chút đau đớn đó chẳng đáng là gì.”
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia.
Tôi sợ sự thiếu chân thành của mình sẽ bị phơi bày.
13
Nửa tháng trôi qua.
Nếu không cho tôi tiếp tục cốt truyện, eo tôi sắp gãy mất.
Tôi gọi hệ thống ra, trong đầu chậm rãi hiện lên một dấu hỏi.
[Ký chủ đừng nóng, Chủ thần có tính toán riêng của mình.]
Được, vậy tôi đổi câu hỏi khác: [Hệ thống thân yêu, chắc chắn cậu biết lý do Dung Cảnh xuất hiện ở thế giới này phải không?]
Hệ thống ho khan hai tiếng: [Tôi đúng là biết, nhưng Chủ thần không cho phép tôi nói với cô.]
Được rồi được rồi, Chủ thần là sếp của tôi, tôi không tính toán với hắn ta.
Nỗi cay đắng của người đi làm thuê ai hiểu được.
Kết quả hai giờ sau, tôi vừa bóc xong một quả sầu riêng màu vàng óng thịt đầy, định ăn vài miếng ngon lành.
Giọng nói của hệ thống vang lên rất không đúng lúc:
[Ký chủ, đã đến lúc quay về nhà họ Phó để tiếp tục cốt truyện rồi.]
Tôi mặc chiếc váy liền màu trắng tinh khôi đại diện cho hình tượng con sen thuần khiết của mình.
Nhân lúc Dung Cảnh đang họp video, tôi lén lút trốn ra ngoài.
Lần này cốt truyện không bắt tôi đi bộ về.
Vì vậy tôi hào hứng gọi một chiếc xe sang trọng.
Người hầu trong nhà họ Phó thấy tôi về, rất tự nhiên chào hỏi: “Cô Thời đã về ạ?”
Tự nhiên đến mức cứ như những ngày tôi biến mất chỉ là đi nghỉ mát vậy.
Tôi mỉm cười nói ra lời thoại: “Phó Dung Duật có nhà không?”
Người hầu lộ vẻ khó xử, ánh mắt hướng về phòng làm việc tầng hai.
Tôi lập tức hiểu ra: “Cảm ơn.”
Đi ngang qua bếp, hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ! Đừng quên lấy đạo cụ!]
Tôi chọn chiếc cốc thủy tinh đẹp nhất, rót đầy nước.
Tôi kéo bước nặng nề lên cầu thang.
Chủ yếu là, bước chân không nặng nề thì không đè nén được niềm vui trong lòng.
Ngày mai trở đi, Phó Dung Duật sẽ được hưởng đãi ngộ cao nhất dành cho nam chính tiểu thuyết truy thê –
Ghế VIP ở lò hỏa táng!
14
Cửa phòng làm việc không đóng kín.
Giọng Lâm Tụng Nhã mang theo tiếng khóc vang ra từ bên trong:
“Bây giờ bên ngoài ai cũng nói em là con hồ ly tinh quyến rũ hôn phu của người khác, nhưng A Duật à, rõ ràng là em quen anh trước, rõ ràng Thời Sương mới là kẻ thứ ba trơ trẽn chen vào giữa chúng ta, em yêu anh bao nhiêu năm rồi, cô ta có quyền gì chứ…”
Phó Dung Duật ôm Lâm Tụng Nhã, vỗ nhẹ lưng cô ta: “Đừng lo, anh sẽ không để em bị ức hiếp đâu.”
“Em có thể chịu ủy khuất, em không quan tâm, nhưng em không muốn con chúng ta phải chịu ủy khuất…”
Nếu trên đầu tôi có ánh sáng, chắc chắn là ánh sáng xanh lá cây.
Chính là lúc này! Tôi buông tay ra –
Cốc thủy tinh rơi xuống thảm dày, phát ra tiếng “uỵch” trầm đục.
Tôi đột ngột véo mạnh đùi mình, nước mắt lập tức trào ra, mắt đỏ hoe, lúng túng cất tiếng: “Sao các người có thể đối xử với tôi như vậy…”
Phó Dung Duật liếc nhìn tôi lạnh lùng: “Bọn bắt cóc thả cô nhanh vậy sao?”
Tôi cố gắng làm cho mình trông thật tội nghiệp hơn: “Tôi bị giam giữ rất lâu, mãi mới trốn thoát được…”
Nói xong, tôi vén tay áo lên, cho anh ta xem những vết bầm tím trên cánh tay.
Giả đấy, do hệ thống tạo ra.
“Thời Sương, trò lừa gạt chơi nhiều rồi thì chán lắm.” Vẻ ghê tởm trên mặt Phó Dung Duật không hề che giấu.
Nước mắt lăn từ khóe mắt tôi: “Tôi không lừa gạt, tôi thật sự bị bắt cóc…”
Diễn xuất của tôi đáng được mười tượng vàng.
Đôi mắt Lâm Tụng Nhã nhìn tôi đầy vẻ khiêu khích: “Đừng giả vờ nữa Thời Sương, ai bị bắt cóc mà quần áo trên người còn sạch sẽ gọn gàng thế? Tôi biết cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của A Duật, nhưng chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, cô có giả vờ tội nghiệp cũng vô ích thôi.”
Tôi hỏi hệ thống: [Tôi có thể tát chết cô ta không?]
[Làm tổn thương NPC sẽ bị trừ gấp mười lần điểm số đấy.]
Được rồi, tôi nhịn, tiếp tục đọc thoại: “Đã như vậy, tôi thành toàn cho các người.”
Trước tiên, tôi lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau thương.
Sau đó tháo chiếc nhẫn trên tay, ném mạnh vào người Phó Dung Duật.
“Phó Dung Duật, là tôi không cần anh nữa.”
Cốt truyện điên rồ thế này rốt cuộc là ai viết vậy?
[Chủ thần tự tay viết đấy.]
Ồ, vậy thì viết cũng khá đấy.
15
Rời khỏi nhà họ Phó.
Bầu trời đêm quang đãng bỗng chốc xé ngang một tia chớp.
Ngay sau đó, mưa như trút nước.
Tôi không hiểu lắm sở thích cứ đến cảnh quan trọng là cho mưa của Chủ thần.
Tôi thất thểu bước đi trong màn mưa.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ vẽ một đường drift đẹp mắt dừng trước mặt tôi.
Dung Cảnh bước ra khỏi xe, bế ngang tôi lên, giọng nói âm u, nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
“Em có biết anh đang nghĩ gì khi phát hiện em lại biến mất không?
Nghĩ đến việc đánh gãy chân em rồi nhốt em lại.”
Tôi hơi chóng mặt, ôm cổ hắn cọ xát thân mật hai cái.
“Anh sẽ không làm thế đâu, anh tốt nhất mà.”
Nói xong thì mất ý thức.
Cảm ơn cơn mưa lớn mà Chủ thần gửi đến, tôi sốt đến 39.5 độ.
Đây không phải là nhiệt độ mà một người đi làm vất vả theo cốt truyện nên có.
Hệ thống tẩy não tôi: [Ký chủ à, đây là cốt truyện mới mà Chủ thần đặc biệt thêm vào để việc nam phụ Phó Dung Cảnh lên vị trí chính hợp lý hơn, mối tình cũ của cô và Thái tử ở thế giới trước, những NPC ở thế giới này không biết đâu, họ chỉ biết đó là em trai của nam chính thôi.]
Có lý, nhưng không cần thiết lắm.
[Chủ thần còn nói, đoạn cốt truyện này được thêm điểm đó.]
Tôi lại có thể rồi!
Dung Cảnh cầm ly nước và thuốc bước vào phòng, đưa tay sờ trán tôi.
Tôi hơi né tránh ánh mắt hắn với vẻ có lỗi.
Thực ra ngay từ khoảnh khắc hắn xuất hiện.
Cốt truyện của thế giới này đã từ “nam chính truy thê hỏa táng trường” chuyển thành “nam phụ lên ngôi”.
Và Dung Cảnh, chính là nam phụ lên ngôi đó.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tái ngộ với hắn sau nhiều năm, hồi sinh tình xưa, lợi dụng hắn để hoàn thành cốt truyện.
Nhưng sự thật là, sau khi cốt truyện kết thúc, tôi sẽ một lần nữa…
Rời xa anh.
16
Nửa bên giường lõm xuống.
Chăn được vén lên, Dung Cảnh ôm tôi vào lòng, cằm tỳ lên đỉnh đầu tôi: “Ngủ đi, đổ mồ hôi ra là sẽ khỏi thôi.”
Mùi hương an thần chui vào mũi, mí mắt trên dưới nhanh chóng dính vào nhau.
Tôi lại mơ thấy lần đầu gặp Dung Cảnh.
Nhìn mũi giày thêu hoa văn rồng phượng cả đêm, cuối cùng cũng đợi được tiếng mở cửa.
Cùng lúc khăn che mặt rơi xuống, một con dao sắc bén kề vào cổ tôi.
Đôi mắt màu hổ phách thong dong nhìn tôi: “Cô nghe nói, trống làm từ da mặt mỹ nhân, âm thanh đặc biệt trong trẻo, cô thấy gương mặt của Thái tử phi rất thích hợp để làm trống đấy.”
Hồi lâu, thấy tôi không phản ứng.
Mũi dao nhích lên một tấc, “Nàng không sợ sao?”
Tôi chớp chớp mắt: “Sao phải sợ chứ? Điện hạ không phải đang khen thiếp đẹp sao?”
… Thực ra tôi sợ chết đi được.
Dung Cảnh chậm rãi thu dao lại, đáy mắt hiện lên một tia cười: “Ừm, Thái tử phi quả thật rất đẹp.”
Tôi vội vàng lấy rượu giao bôi đưa đến trước mặt hắn.
Dưới ánh mắt mong đợi và kiên trì của tôi, Dung Cảnh ngửa đầu uống cạn ly rượu giao bôi đó, đứng dậy định đi.
Tôi níu lấy tua đỏ trên thắt lưng hắn, đón lấy ánh mắt khó hiểu kia: “Đã bái thiên địa, uống rượu giao bôi, Thái tử điện hạ đã là phu quân của thiếp rồi, đêm khuya sương xuống, phu quân định đi đâu?”
Dung Cảnh ngồi xuống bên cạnh tôi, giơ tay tháo trâm ngọc trên tóc tôi.
“Cô vẫn chưa hỏi tên nàng.”
Trên thiếp cưới rõ ràng đã viết rồi!
Tên nhóc này còn chưa xem phải không!
“Thiếp tên Thẩm Ương, Ương của sông nước mênh mông.”