Đối Thủ Một Mất Một Còn Tỏ Tình Tôi Trong Mơ - Chương 5
8.
Trong giấc mơ đêm đó, tôi và Lâm Hành Chỉ đang ngồi trong thư phòng, còn Lâm Niệm Chiêu thì bò trên sàn nhà chơi.
Con bé mới ba tuổi, mặc váy công chúa, mềm mại ngọt ngào cất tiếng gọi bố mẹ. Thấy chúng tôi đang bận, con bé liền tự chơi Lego một bên.
Lâm Hành Chỉ viết xong phần giải thích cho bài toán, đặt Lâm Niệm Chiêu đang ôm trong lòng xuống, ánh mắt âm u nhìn về phía tôi: “Tần Chiêu Chiêu, là em.”
Tôi ngây người, rất nhanh đã nhận ra ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Hắn đã biết tôi là Tần Chiêu Chiêu thật.
Vì Lâm Hành Chỉ dùng câu khẳng định, nên tôi không cần phải trả lời.
Hai chúng tôi ngồi đối diện, không khí chìm vào im lặng. Cuối cùng, tôi là người lên tiếng trước: “Anh phát hiện ra từ khi nào?”
Lâm Hành Chỉ lấy lại vẻ mặt vô cảm như trong hiện thực, nếu như không phải vì khớp ngón tay cầm bút của hắn đã trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều lực, tôi còn tưởng rằng hắn thực sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài:
“Anh tìm thấy cuốn tập bài tập giống hệt của em, trên đó có mấy bài toán này.”
“Và dạo này em trong thực tế cũng rất kỳ lạ.”
“Vậy tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
Tôi không ngờ lại lý do lại là như vậy, chỉ đành kể lại hết mọi chuyện, bao gồm cả việc tôi bắt đầu bước vào giấc mơ của hắn từ khi nào, việc phát hiện ra Weibo bí mật của hắn ra sao, nhưng tôi cũng không biết tại sao bản thân lại mơ thấy những điều này.
Theo những lời tôi nói ra, lông mày của Lâm Hành Chỉ cũng càng ngày càng nhíu chặt: “Vậy giấc mơ có ảnh hưởng gì tới cơ thể em không?”
Hắn dừng lại một chút, rất nhanh lại nhận ra điều gì đó: “Vậy ra những dấu hôn trên người em lúc trước đều là do anh để lại?”
Tôi: “…Ừ.”
Hô hấp của tôi chợt nhẹ lại.
Lâm Hành Chỉ: “Vậy nên em đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc anh thích em.”
“Câu trả lời của em là gì?”
Tôi nói không nên lời.
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Lâm Hành Chỉ, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Tôi cảm thấy bản thân lúc này còn xấu hổ hơn cả Lâm Hành Chỉ.
May thay, đúng lúc này, chuông báo thức của Lâm Hành Chỉ vang lên, hai chúng tôi cũng thoát khỏi giấc mơ.
Nhưng rất nhanh sau đó, chúng tôi lại gặp nhau trên hành lang trường.
Lâm Hành Chỉ chặn tôi lại, kéo tôi vào một góc.
Lúc đầu tôi còn tưởng hắn muốn tiếp tục hỏi tôi về câu hỏi trong mơ, nhưng không ngờ lại nghe thấy hắn bình tĩnh nói:
“Không cần để ý những điều anh hỏi trong mơ.”
“Anh biết em sẽ không thích anh, vì vậy chúng ta cứ như bình thường, còn chuyện em bước vào giấc mơ của anh, anh cũng sẽ tìm cách giải quyết.”
Tôi nghe đến sững sờ.
Lời nói của Lâm Hành Chỉ cũng coi như đã giải tỏa được những lo lắng trong lòng tôi, nhưng không hiểu vì sao, tôi lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Lâm Hành Chỉ thực sự nói được làm được, ban ngày không hề nói chuyện với tôi, còn buổi tối hắn cũng cố gắng không ngủ để tránh lại lần nữa kéo tôi vào giấc mơ.
Ngày đêm đảo lộn, sắc mặt của Lâm Hành Chỉ cũng trở nên hốc hác rõ rệt.
Có một lần, Lâm Hành Chỉ có lẽ đã không thể chịu đựng được nữa, ban đêm đã thiếp đi một chút, vậy là tôi lại bước vào giấc mơ của hắn.
Trước khi sự việc bị bại lộ, Lâm Hành Chỉ trong mơ thường ôm tôi bằng một tay và ôm con bằng tay kia, sau đó sẽ nhân lúc con ngủ say len lén hôn tôi.
Nhưng sau khi sự việc bị lộ ra, Lâm Hành Chỉ trong mơ chỉ xin lỗi tôi, giải thích rằng bản thân đã vô tình ngủ thiếp đi, nhưng hắn đã đặt báo thức, báo tức sẽ reo ngay bây giờ và giấc mơ cũng sẽ kết thúc.
Tôi nghe thấy giọng nói của mình: “Vậy Lâm Niệm Chiêu thì sao?”
Lâm Hành Chỉ không trả lời.
Những ngày qua chung sống cùng nhau, chúng tôi thực sự rất khó có thể coi con bé chỉ là một nhân vật hư cấu.
Tôi nhìn Lâm Niệm Chiêu đang chơi trong phòng trẻ em, dường như bé cũng nhận ra điều gì đó, nài nỉ chúng tôi đừng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc, nhưng khi tiếng chuông báo thức vang lên, hình ảnh của con bé cũng ngày càng mơ hồ.
9.
Vì chuyện này mà tâm trạng tôi trở nên vô cùng sa sút.
Tôi muốn tìm Lâm Hành Chỉ để nói chuyện, nhưng hắn lại luôn né tránh tôi.
Lúc này tôi mới hiểu, không phải hắn muốn tôi tránh xa hắn, mà là hắn đang né tránh tôi.
Hôm đó sau khi tan học, tôi phát hiện trong cặp có mang theo thức ăn cho mèo, vì lười mang về nên tôi quyết định ở lại cho mèo ăn xong rồi mới về.
Tôi lại gặp phải cậunam sinh đã khiến Lâm Hành Chỉ ghen.
Cũng không biết có phải vì gặp cậu ta là y như rằng sẽ bị c.ắn hay không, mà trong lúc đang cho mèo ăn, một bóng đen không biết từ chỗ nào bỗng nhiên lao thẳng về phía tôi.
Tôi đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn, căn bản không kịp đứng dậy để tránh.
Ngay khi cái bóng đen chuẩn bị lao trúng tôi, một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt tôi.
Bóng hình đó dần trùng lặp với bóng hình che chắn cho tôi khỏi lũ t.ang t.hi trong giấc mơ.
Là Lâm Hành Chỉ.
Mà thứ đang c.ắn vào cánh tay hắn là một con chó nhìn có vẻ vô cùng hung dữ, người chủ khoan thai đến muộn dùng sức giật mạnh dây xích chó, mãi mới kéo được con chó ra khỏi người Lâm Hành Chỉ.
Sau đó anh ta tỏ vẻ xin lỗi giải thích, khi bản thân đang dắt chó đi dạo, không ngờ con chó đột nhiên lại phát điên bỏ anh ta lại.
Anh ta muốn đưa Lâm Hành Chỉ đi tiêm phòng bệnh dại, nhưng anh ta vừa chạm vào Lâm Hành Chỉ, hắn đã trực tiếp ngã lăn ra đất.
Trong chớp mắt tôi đột nhiên nhớ tới giấc mơ t.ang t.hi, lo lắng lao qua. Chủ chó cũng cấp tốc gọi cho 120, cùng chúng tôi đến bệnh viện, phụ trách tất cả mọi việc.
Vẫn may mọi chuyện chỉ là do chúng tôi lo bóng lo gió mà thôi. Theo lời của bác sĩ, Lâm Hành Chỉ ngất xỉu chỉ là vì gần đây quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau khi được tiêm vắc xin phòng dại và được truyền một chai glucose, Lâm Hành Chỉ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trong thời gian hắn hôn mê, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Vì vậy, sau khi hắn tỉnh dậy, tôi đã đẩy tất cả mọi người ra ngoài, sau đó hỏi Lâm Hành Chỉ tại sao hắn lại đột ngột xuất hiện vào lúc đó.
Dù sao mọi ngày tôi cũng chưa bao giờ gặp được hắn vào khoảng thời gian đó..
Trong giọng nói của Lâm Hành Chi lộ ra mấy phần chột dạ: “Lúc tôi nhìn thấy cậu rời đi cùng nam sinh kia, vì vậy tôi đã đi theo cậu…”
Tôi bật cười, không ngờ lý do lại là như vậy. Sau đó tôi lại hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu lại nghĩ tôi nhất định sẽ không ở bên cậu?”
Lâm Hành Chi im lặng mấy giây, sau đó thanh âm đột nhiên trầm xuống: “Là cậu chính miệng nói.”
Tôi:???
Đại khái là thấy tôi thực sự không thể nhớ ra nên Lâm Hành Chi cuối cùng cũng bắt đầu gợi lại cho tôi:
“Một năm trước, cậu nói với Tôn Điềm cậu ghét tôi, tuyệt đối không bao giờ ở bên tôi.”
Tôi:!!!
Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này.
Nhưng lúc đó tôi nói vậy là vì tức giận Lâm Hành Chỉ cướp đi vị trí đầu tiên của tôi!
Không ngờ Lâm Hành Chỉ lại nhớ dai đến vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để xoắn xuýt vấn đề này.
Tôi: “Tôi đã có câu trả lời rồi.”
“Chúng ta có thể ở bên nhau, nhưng phải đợi đến khi thi đại học xong.”
Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lâm Hành Chỉ lật người xuống giường, mạnh mẽ ôm tôi vào trong lòng:
“Anh đang nằm mơ đúng không?”
Đó là cái ôm thực sự đầu tiên của chúng tôi.
Cuối cùng tôi cũng có thể tập trung học tập mà không phải bận tâm điều gì rồi..
10
Mối quan hệ giữa tôi với Lâm Hành Chỉ không còn ở trong trạng thái giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Tôn Điềm còn cà khịa nói trông chúng tôi cứ như đang lén lút yêu đương.
Tôi lắc đầu: “Bây giờ vẫn còn chưa.”
“Đợi đến khi thi xong đại học mới yêu.”
Tôn Điềm: ???
Tôn Điềm: !!!
Đồng tử của nhỏ khẽ run rẩy: “Cậu… cậu…”
“Tôi rốt cục đã bỏ lở điều gì?”
Tôi: “Bao giờ có dịp kể cho cậu sau.”
Sau kỳ thi đại học xong, tôi là Lâm Hành Chỉ chính thức ở bên nhau.
Tôi hơn Lâm Hành Chỉ một điểm, chính thức trở thành thủ khoa của tỉnh.
Dù sao tôi cũng đã học ngày cày đêm, đến cả khi chui vào trong giấc mơ của Lâm Hành Chỉ cũng học chỉ để vượt qua hắn.
Mà đối thủ của tôi lại là một kẻ cuồng yêu đương, không có chút cảnh giác nào đối với việc bị tôi vượt qua, ngược lại còn vì tôi mà vui vẻ, kiêu ngạo:
“Vậy bây giờ anh chính là người yêu của thủ khoa tỉnh”.
Nhìn bộ dáng hắn vui vẻ còn hơn cả bản thân tự đạt thủ khoa, tôi quyết định cho phép hắn ngồi không hưởng lộc ké một lần.
Cả hai chúng tôi cùng vào một trường đại học, còn tôi vẫn đêm đêm đi vào giấc mơ của Lâm Hành Chỉ, vì vậy chúng tôi gần như ở bên nhau đến 23 tiếng một ngày.
Mãi cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, ra mắt bố mẹ hai bên, kết hôn sinh con như Lâm Hành Chỉ vẫn luôn mơ ước, điều kỳ lạ này cuối cùng mới dùng lại.
Chúng tôi không còn lạc mất nhau nữa.
Bởi vì Lâm Niệm Chiêu đã từ trong giấc mơ bước ra cuộc sống hiện thực của chúng tôi..
Gia đình ba người của chúng tôi cuối cùng đã được đoàn tụ.
[Ngoại Truyện: Góc nhìn Lâm Hành Chỉ.]
Vì công ty của bố mẹ chuyển đến thành phố mới nên Lâm Hành Chỉ cũng phải chuyển trường.
Chương trình học ở trường mới quá đơn giản so với năng lực của hắn, vì vậy sau vài ngày học, Lâm Hành Chi quyết định tự học ở nhà, nhưng hắn không ngờ bản thân lại gặp được Tần Chiêu Chiêu.
Đó là người bị hắn chiếm mất vị trí thứ nhất.
Hắn biết rõ cô nàng đã coi bản thân thành đối thủ.
Trước đó, vì sở hữu thành tích xuất sắc nên cũng có rất nhiều người muốn vượt qua hắn, nhưng tất cả đều thất bại.
Chỉ có Tần Chiêu Chiêu là kiên trì không bỏ cuộc, lúc nào cũng hăng hái thảo luận với bạn về việc làm thế nào để vượt qua hắn, to tiếng bàn bạc âm mưu, không hề che giấu.
Lúc đầu, Lâm Hành Chỉ chỉ cảm thấy phiền phức, cho nên cũng đối xử với cô lạnh nhạt như bao người khác.
Nhưng hắn không ngờ rằng sau này bản thân lại nảy sinh hứng thú với Tần Chiêu Chiêu, muốn quan sát đối phương,lại càng không ngờ rằng loại cảm giác đó theo năm tháng lại dần biến thành tình yêu.
Đợi đến khi hắn nhận ra điều này, mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Tần Chiêu Chiêu đã coi hắn như đối thủ cạnh tranh, cô nàng mọt sách này lúc nào cũng có thể đem những câu chuyện đầy thiện chí của hắn kéo sang vấn đề học tập—
Tần Triều ốm rồi, hắn lấy hết can đảm hỏi thăm sức khỏe của cô nàng. Tuy nhiên, Tần Chiêu Chiêu lại cực kỳ cảnh giác tỏ vẻ bản thân đang tràn đầy năng lượng, có thể làm thêm 10 đề thi nữa.
Lâm Hành Chỉ giúp Tần Chiêu Chiêu bê sách vở và tài liệu, nhưng cô lại nghi ngờ rằng hắn muốn nhân cơ hội đó xem cô dùng tài liệu và sách bài tập gì.
Nếu đổi thành người khác, Tần Chiêu Chiêu ngược lại sẽ rất vui vẻ tiếp nhận giúp đỡ.
Khi hắn không đứng vị trí thứ nhất, Tần Chiêu Chiêu đến nhìn cũng không nhìn tới hắn, nhưng nếu hắn đứng nhất, Tần Chiêu Chiêu lại nhìn hắn như đối thủ cạnh tranh.
Điều quan trọng nhất là, Lâm Hành Chỉ từng vô tình nghe thấy Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc nói với bạn rằng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ở bên hắn.
Lâm Hành Chỉ không ngờ tới, lần đầu tiên bản thân yêu một người lại thất bại nhanh đến vậy.
Hắn chỉ có thể viết ra tất cả lên trang Weibo mới lập, đem tất cả những điều bản thân muốn làm với Tần Chiêu Chiêu chôn vào trong những giấc mơ.
Mà trong thực tế, để tránh bản thân nảy sinh những hy vọng viển vông, Lâm Hành Chỉ đã nhẫn tâm duy trì khoảng cách với Tần Chiêu Chiêu.
Trong mơ, hắn có thể thoải mái ở bên Tần Chiêu Chiêu, đặc biệt là sau khi xem một số bộ phim để thư giãn, những giấc mơ của hắn lại càng đa dạng phong phú hơn.
Điều khiến hắn thở phào nhẹ nhõm chính là, trong những giấc mơ tràn đầy nguy hiểm đó, Tần Chiêu Chiêu luôn bình an vô sự, còn hắn, cho dù có bị thương hay m.ất m.ạng đều không quan trọng.
Dù là trong mơ hay ngoài thực tế, Lâm Hành Chỉ cũng không muốn Tần Chiêu Chiêu bị thương, cũng không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ bản thân c.hết đi.
Mà việc có được một đứa con với Tần Chiêu Chiêu trong mơ đối với hắn mà nói đã đủ hạnh phúc rồi.
Không ngờ mọi chuyện lại bất ngờ xoay chuyển, Tần Chiêu Chiêu vậy mà lại có thể bước vào giấc mơ của hắn, nhìn rõ tất cả suy nghĩ của hắn.
May mắn thay, cuối cùng Tần Chiêu Chiêu cũng đã chấp nhận hắn.
Câu chuyện kết thúc, hắn vẫn có được đối phương.
Bất kể là trong thực tế hay là trong mỗi giấc mộng.
(Hết toàn văn)