Đối Thủ Một Mất Một Còn Tỏ Tình Tôi Trong Mơ - Chương 2
4
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hành Chỉ, tôi mới nhớ ra vết đỏ trên cổ.
Theo bản năng tôi muốn dựng cổ áo lên để che đi ánh mắt của Lâm Hành Chỉ, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến cổ áo thì đã nghe thấy tiếng của cậu bạn bên cạnh khẽ nói:
“Hình như chúng ta đang cản đường cậu ấy rồi.”
Tôi: “…”
Đúng ha.
Chẳng trách lúc nãy Lâm Hành Chỉ bảo tránh ra, còn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi còn đang định mỉa mai vài câu, xem hắn có từng thấy vết muỗi đốt bao giờ chưa.
Mặc dù có hiềm khích từ lâu với Lâm Hành Chỉ, nhưng vì hiện tại tôi đang ở thế yếu về mặt đạo đức, nên quyết định nhường hắn một bước.
Nghĩ vậy, tôi vẫn theo cậu bạn kia nép sang một bên, nghiêng người nhường đường.
Lâm Hành Chỉ lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết có phải do tôi tự mang theo “kính lọc kẻ thù không đội trời chung” hay không, mà vẻ mặt của Lâm Hành Chỉ không hề vì sự nhường đường của chúng tôi mà trở nên dễ chịu hơn, ngược lại càng âm trầm hơn nữa.
Cậu bạn đứng cạnh không hề nhận ra sự khác thường của Lâm Hành Chỉ, chỉ chào tôi một tiếng rồi quay về lớp học bên cạnh.
Tôi cũng quay người bước về phía lớp học của mình, không ngờ vừa mới nhấc chân, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, tiếp theo đó vai tôi bị hai bàn tay siết chặt.
Tôi quay đầu lại, phát hiện ra người đang siết chặt vai tôi không ai khác chính là Lâm Hành Chỉ.
Chưa kịp suy nghĩ về lý do Lâm Hành Chỉ đột nhiên động thủ, lúc này tôi chỉ ước gì có điện thoại để chụp lại cảnh bàn tay hắn đặt trên vai tôi.
Tuy nhiên điện thoại ở nhà, tôi chỉ có thể cười lạnh lùng:
“Chẳng phải bảo tôi tránh xa cậu một chút sao?”
“Hay là vai tôi có từ tính, hút tay cậu lại?”
Bình thường, Lâm Hành Chỉ chắc chắn sẽ lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó quay mặt đi đầy ghét bỏ, hoặc hừ lạnh một tiếng:
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Nhưng Lâm Hành Chỉ lúc này chỉ cau mày, mặt lạnh tanh, nhưng không có ý định buông tay.
Hắn há miệng ra, như muốn nói gì đó, nhưng lại bị chìm trong tiếng chuông chói tai đột ngột vang lên.
Tiếng chuông báo giờ vang lên.
Tôi không còn dây dưa với Lâm Hành Chỉ nữa, hất tay hắn ra, quay người bước nhanh vào lớp học.
Sau khi tôi ngồi lại chỗ của mình, Lâm Hành Chỉ mới bước vào.
Công việc học tập bận rộn nhanh chóng khiến tôi quên đi những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Trên lớp toán, thầy giáo lại cho một bài kiểm tra đột xuất. Vì có hai dạng bài tập giống hệt như những gì Lâm Hành Chỉ đã giảng giải hôm qua, cộng thêm với ấn tượng sâu sắc từ giấc mơ đêm qua, tôi đã hoàn thành bài thi một cách dễ dàng.
Tôi cùng Lâm Hành Chỉ đều đạt điểm cao nhất.
Bài kiểm tra vừa kết thúc, cô bạn thân cùng lớp Tôn Điềm đã chạy đến chúc mừng tôi.
“Tuy chỉ là bài kiểm tra thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thi được điểm giống Lâm Hành Chỉ!” – tôi vui sướng nói.
Tôn Điềm cũng để ý thấy vết đỏ trên cổ tôi, nhưng vừa hỏi ra, sự chú ý của cô ấy đã bị Lâm Hành Chỉ thu hút.
Lâm Hành Chỉ ngồi cách tôi hai hàng ghế chéo sau.
Nghe Tôn Điềm nhắc nhở hắn hình như lại nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt còn không được tốt lắm, khiến tôi càng thêm đắc ý.
Không cần nói, giờ tôi thi được điểm giống Lâm Hành Chỉ, chắc chắn khiến hắn cảm thấy có nguy cơ bị đe dọa rồi.
Tuy nhiên, dù Lâm Hành Chỉ có nhìn chằm chằm tôi cũng không ích gì, bởi vì khi hắn còn đang mơ mộng hão huyền, tôi đã miệt mài học tập ngay cả trong mơ.
Ước gì trong mơ không xuất hiện Lâm Hành Chỉ thì càng tốt hơn.
Có lẽ, thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Đêm hôm ấy, chìm vào giấc ngủ, tôi quả nhiên không còn thấy Lâm Hành Chỉ nữa.
Thay vào đó, một khuôn mặt quen thuộc khác hiện ra – là cậu bạn lớp bên.
Địa điểm là hành lang trường học.
Tôi còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy giọng nói đầy hối lỗi của nam sinh:
“Xin lỗi, tớ không kiềm lại được…”
Câu nói này nghe sao quen thuộc thế nhỉ…
Từ từ– Chờ chút, chẳng phải đây là chuyện xảy ra ban ngày sao?
Lại giống như tối qua sao…
Tim tôi đập thình thịch, bởi vì nếu thực sự lặp lại những gì đã xảy ra ban ngày, thì “hắn” sẽ lại xuất hiện.
Tôi quay người định bỏ đi, nhưng kinh hoàng nhận ra mình không thể cử động, chỉ có thể đứng đó chờ đợi tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Cổ tay bị siết chặt, buộc tôi phải xoay người đối mặt.
Nhìn rõ người đang tóm lấy mình, tôi cảm thấy mệt mỏi tột độ:
“Sao lại là hắn nữa vậy?!”
Lâm Hành Chỉ trước mặt trông còn tệ hơn cả tôi.
Sắc mặt hắn u ám, ánh mắt vẫn như ban ngày gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lần này lại đưa tay ra –
Tôi có thể cảm nhận được những đầu ngón tay hơi se lạnh đang miết mạnh vào gáy mình.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện ra rằng hắn thực ra đang chạm vào những vết đỏ trên cổ tôi.
Tôi rõ ràng nhớ rằng tối hôm qua trước khi ngủ khi soi gương, những vết hằn này đã rất mờ rồi, vậy mà bây giờ sao lại đỏ lên như vậy?!
Chẳng lẽ là do Lâm Hành Chỉ bóp mà ra?
Chưa kịp ngăn Lâm Hành Chỉ, tôi đã bị ánh mắt âm u của hắn dọa sợ.
Chính xác hơn, ánh mắt đó là dành cho cậu bạn kia.
Vì lúc này Lâm Hành Chỉ đang nghiêng người nhìn cậu ấy, giọng nói lạnh lùng, như muốn len lỏi vào tận xương tủy:
“Em ấy là của tôi.”
“Vết tích của cậu trên người em ấy, tôi sẽ xóa sạch tất cả.”
Hả?
Quào, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Hình như Lâm Hành Chỉ nghĩ rằng những dấu vết này là do cậu bạn kia để lại hay sao á?
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu tôi, tôi đã thấy Lâm Hành Chỉ trước mặt quay lại và cúi xuống hôn tôi.
Lần này, hắn bắt đầu từ cổ.
Nụ hôn nồng nhiệt giáng xuống vùng da nhạy cảm trên cổ, răng lưỡi lướt qua nhiều lần, không sót cả xương quai xanh.
Hết liếm lại mút.
Tôi nín thở, sợ làm Lâm Hành Chỉ kích động, cắn rá.ch da thịt tôi mất.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn của Lâm Hành Chỉ mới chuyển sang môi.
Khi cảm nhận được nụ hôn của Lâm Hành Chỉ rơi xuống môi, tôi bỗng có một cảm giác nhẹ nhõm.
Nụ hôn này không giống như sự cuồng nhiệt tối qua, mà ngược lại, chậm rãi như cố tình trêu đùa.
Tôi bị buộc phải ngẩng cao cổ để đón nhận nụ hôn, trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại của Lâm Hành Chỉ, bên tai là tiếng nước bọt nhớp nháp phát ra từ môi lưỡi.
Tôi nghi ngờ Lâm Hành Chỉ cố ý tạo ra âm thanh, nếu không thì sao một nụ hôn thôi mà cũng có thể ồn đến vậy chứ?
Tôi hiện tại chỉ có thể may mắn là Lâm Hành Chỉ đã che đi tầm nhìn của tôi.
Ngay cả trong mơ, tôi cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh hôn hít này đâu, thật là xấu hổ.
Nhưng suy nghĩ của tôi và Lâm Hành Chỉ rõ ràng hoàn toàn khác biệt, khi ánh mắt tôi lần thứ ba cố gắng vượt qua vai hắn để nhìn xem động tĩnh của cậu bạn bên kia, dường như hắn cũng nhận ra điều gì đó, trực tiếp ôm tôi đổi tư thế.
Hắn ngẩng đầu lên, cho tôi thời gian ngắn để hít thở, rồi thì thầm bên tai tôi:
“Sợ cậu ta nhìn thấy à?”
“Vậy thì em càng phải để cậu ta nhìn cho rõ, để cậu ta biết em là của ai.”
Cái gì đang xảy ra vậy!!!!!
Người đàn ông trước mặt này có thực sự là Lâm Hành Chỉ mà tôi biết không?
Thật không ngờ Lâm Hành Chỉ nói là làm, suýt nữa hôn khắp người tôi, thậm chí cả đầu ngón tay cũng không buông tha.
Tôi bị hôn đến choáng váng, chỉ nhớ láng máng là sau đó cậu bạn kia đã biến mất, cảnh trước mắt cũng thay đổi thành một căn phòng ngủ xa lạ.
Bên tai vang lên tiếng Lâm Hành Chỉ tra hỏi rốt cuộc giữa cậu bạn kia và hắn, tôi thích nụ hôn của ai hơn.
Tôi không ngờ Lâm Hành Chỉ bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, cuối cùng nhịn không nổi giải thích mình bị dị ứng, và cậu bạn kia chỉ là bạn học bình thường mà thôi.
Lâm Hành Chỉ dừng lại động tác: “Vậy những cuộc trò chuyện của hai người hôm đó…”
Tôi không ngờ Lâm Hành Chỉ lại ghen tị cả chuyện này, không còn lời nào để nói:
“Lúc đó chỉ là cùng đi cho mèo ăn, cậu ấy bất cẩn không trông chừng mèo thôi mà!”
Lâm Hành Chỉ sững sờ trông thấy, sau đó mới hiểu ra, đôi mắt đen láy lấp lánh, đột ngột hôn tôi mấy cái.
Mặc dù biểu cảm của hắn không thay đổi gì nhiều, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ tỏa ra từ người hắn.
Aiss, cái tên này lần đầu tiên trước đây cũng không vui đến như vậy!
Tôi ngã xuống chiếc nệm êm ái, vô lực cảm nhận cơ thể Lâm Hành Chỉ đè nặng lên mình và những nụ hôn nồng cháy của hắn.
Lơ mơ như nghe thấy giọng nói của Lâm Hành Chỉ, ẩn chứa sự cuồng nhiệt cố gắng kìm nén:
“Chiêu Chiêu, anh yêu em, yêu đến phát đi.ên mất.”