Đối Thủ Mất Trí Nhớ - Chương 4
14.
Giang Duật tự lái xe đến nên tôi để tài xế về trước.
Sau khi lên xe, Giang Duật nghiêng người lại, tôi theo bản năng lùi về phía sau.
“Anh làm gì vậy?”
Hắn không nói gì chỉ chậm rãi tiến lại gần.
Tôi vô thức nhắm mắt lại.
Tưởng rằng sẽ có cảm giác ấm áp nhưng mãi vẫn không có.
Khi mở mắt ra, tôi thấy hắn đang ở rất gần.
Thấy phản ứng của tôi, hắn nhếch môi cười, đưa tay giúp tôi thắt dây an toàn.
“Vợ nghĩ anh muốn làm gì?”
Cảm giác như tâm tư của mình đã bị vạch trần, tôi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức.
“Không, không làm gì cả, thắt dây an toàn đi, ha ha.”
Tôi cười ngượng ngùng, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Sau đó, Giang Duật bất ngờ hôn lên môi tôi mà không báo trước, còn phát ra âm thanh nhỏ.
Hôn xong, hắn không quên trêu chọc tôi:
“Nếu vợ có nhu cầu này, anh đây vẫn phải thỏa mãn.”
Phấn nền cũng không thể che được sự ngại ngùng trên khuôn mặt của tôi.
Thẹn quá hóa giận, tôi đẩy hắn ra.
“Ai, ai có nhu cầu, anh mau lái xe đi!”
Giang Duật cười khẽ, âm thanh đó khiến tôi càng thêm thẹn thùng.
Về đến nhà, tôi nghĩ rằng Giang Duật sẽ đi nấu cơm vì hắn đã nói không muốn ăn mì ăn và có sắp xếp riêng.
Nhưng không ngờ, việc đầu tiên hắn làm là ôm tôi lên tủ giày ở lối ra vào.
Tôi theo bản năng ôm lấy gáy hắn.
“Anh làm gì vậy? Không phải đói bụng muốn nấu cơm sao?”
Hắn rất tự nhiên mà hôn tôi một cái, tự nhiên đến mức tôi gần như cho đó là điều đương nhiên.
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai tôi.
“Đúng vậy, đói bụng, muốn nấu cơm.”
Tôi nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc, cảm thấy những lời này có ý ám chỉ gì đó.
“Vợ, gọi ‘chồng’ lại được không?”
Quả nhiên, cảm giác của tôi không sai.
Một giây sau, hắn liền ôm tôi và bắt đầu cắn nhẹ.
Khi tôi kịp phản ứng liền vội vàng đẩy hắn ra.
Cái này không thể được!
Mọi thứ đã đi theo hướng kỳ lạ.
“Đừng…”
Hắn dường như không nghe thấy, tiếp tục hôn vành tai và xương quai xanh của tôi…
“Giang Duật, không được, em đến kỳ rồi.”
Nghe lời của tôi, hắn ngay lập tức dừng lại, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.
Tôi nghĩ rằng lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu.
Không ngờ giây tiếp theo, hắn liền ôm tôi xuống và khẽ thở dài một hơi.
“Lên sô pha ngồi chơi điện thoại một lát đi, anh đi nấu cơm.”
Nhìn bóng lưng hắn đi vào bếp, tôi không nhịn được mà cười trộm.
Người này quả thật cũng rất đáng yêu.
Đột nhiên nghĩ đến việc mình đang làm gì, tôi lắc đầu.
Không được, cứ tiếp tục như vậy tôi cũng sắp bị hắn câu dẫn rồi.
Hiện tại hắn chỉ mất trí nhớ, chờ sau khi hắn khôi phục trí nhớ sẽ lại biến thành Giang Duật lạnh lùng vô tình, đi khắp nơi đối đầu với tôi.
Tôi vẫn phải tỉnh táo một chút, phải làm một số hành động để giữ khoảng cách.
15.
Lại qua vài ngày, tôi từ chỗ Giang Duật lấy đi không ít thứ trở về, đem đồ lúc trước tôi thua hắn giành lại.
Nhưng khi nhận được những thứ này, tôi dường như cũng không vui vẻ lắm.
Khi đi kiểm tra lại, bác sĩ nói Giang Duật không có vấn đề gì, máu bầm trong não cũng đã tan hết, có khả năng sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
Không hiểu sao, xuất phát từ tư tâm, tôi không muốn hắn khôi phục trí nhớ.
Giang Duật mất trí nhớ thật sự rất đáng yêu.
Nhưng tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng của Giang Duật sau khi khôi phục trí nhớ sẽ ra sao.
Vì vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm, dự định trước khi hắn khôi phục trí nhớ, sẽ bay ra nước ngoài một thời gian.
Công ty tạm thời giao lại cho cha tôi quản lý, chờ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ quay trở về.
Ở nhà, tôi đã thu dọn xong hành lý và mua vé máy bay.
Tôi dự định sẽ đến nhà Giang Duật ăn bữa cơm cuối cùng trước khi rời đi.
Vừa bước vào nhà hắn, tôi đã thấy lạ vì không thấy ai ở nhà nhưng đèn vẫn sáng.
Tôi đi về phía phòng ngủ và phát hiện hắn đang nói chuyện điện thoại.
“Lý Húc, mau cướp lấy dự án thầu lần trước, vợ tôi sắp chạy mất rồi!”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Giang Duật có vẻ rất tức giận.
“Đừng gọi tôi là anh, gọi tôi là bố cũng vô ích! Nếu để cô ấy biết tôi giả vờ mất trí nhớ, tôi không theo đuổi được vợ thì cậu cút ngay cho tôi!”
Nói xong hắn cúp máy.
Lúc này mặt tôi đã tối đen như than.
Giang Duật vừa quay người lại đã chạm mắt tôi.
Trong khoảnh khắc đó, hắn rõ ràng trông vô cùng hoảng hốt.
“Vợ à, em đến lúc nào thế? Sao không gọi anh?”
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
“Ồ, còn gọi là vợ à, Giang tổng diễn xuất thật giỏi, không vào làng giải trí quả thật là rất đáng tiếc.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi nhưng hắn từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
“Xin lỗi, anh sai rồi.”
“Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”
Tôi buột miệng nói câu này, cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, phá hỏng hình ảnh lạnh lùng khi đang tức giận của mình.
Để giảm bớt sự lúng túng này, tôi vùng vẫy khỏi vòng tay hắn, tiếp tục nói:
“Giang Duật, anh dùng thủ đoạn hèn hạ đó để chơi đùa với tôi sao? Anh thấy vậy vui lắm à?”
Hắn ngày ngày bày ra đủ trò để dụ dỗ tôi, đến lúc chiếm được tôi rồi lại đá tôi đi.
Đúng là một ván cờ cao tay.
16.
“Anh không có ý đó, anh chỉ là muốn làm cho quan hệ của chúng ta bớt căng thẳng, muốn hòa hoãn một chút.”
“Lúc còn nhỏ, khi anh chọc em tức giận chỉ là để thu hút sự chú ý của em. Không biết tại sao tình hình lại ngày càng trở nên tồi tệ.”
“Anh cũng không muốn đối đầu với em. Có thể là cách thể hiện của anh không đúng.”
Nhìn vẻ chân thành của hắn, tôi không biết phải nói gì.
“Anh làm những điều này không phải vì đùa giỡn với em, mà là vì thích em, rất lâu rồi.”
Lời thổ lộ bất ngờ làm tôi càng thêm lúng túng.
“Anh, anh đang nói bậy bạ gì vậy?”
“Vậy tại sao anh luôn đoạt lấy các dự án của tôi và tại hội đấu giá còn giành lấy sợi dây chuyền kim cương mà tôi thích?”
Giang Duật tiến đến trước tủ, lấy ra một cái hộp.
Hắn mở hộp ra và đặt nó trước mặt tôi.
“Đây vốn là để tặng cho em, những thứ em thích, anh hy vọng đều là do anh tặng em. Như vậy khi em nhìn thấy nó, em có thể nhớ đến anh.”
“Còn những hạng mục kia, một số thật sự không phù hợp với em. Anh không muốn em phải mệt mỏi như vậy, anh muốn làm tốt các dự án rồi tặng cho em.”
Đúng là thủ đoạn thấp kém.
Một người thông minh như vậy sao lại có EQ thấp đến thế?
Nói thẳng ra là “Anh thích em” có khó không?
Hết lần này đến lần khác hắn chỉ dùng những phương pháp kỳ quái, đúng là bó tay.
Sắc mặt tôi không chút thay đổi nhìn hắn, hắn dường như càng thêm lo lắng.
Hắn tiến lên ôm lấy tay tôi, dụi đầu như trước đây.
“Vợ ơi, tha thứ cho anh đi.”
“Cuộc đời anh sẽ thuộc về vợ, em đừng giận nữa, được không?”
Hắn làm nũng quá mức rồi.
Tôi nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Người nào là vợ của anh, xin anh hãy chú ý lời nói của mình.”
Thấy tôi không còn tức giận, hắn càng thêm tự tin, hôn lên má tôi một cái.
“Đó có phải là tha thứ cho anh không?”
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, hắn dùng cách này để hòa hoãn quan hệ của chúng tôi cũng là một lựa chọn hợp lý.
Hơn nữa, trong thời gian này chúng tôi ở chung cũng rất hoà hợp, tâm trạng của tôi cũng vô cùng tốt.
Tôi kiêu ngạo bĩu môi: “Xem biểu hiện của anh đi.”
Sau đó hắn ôm tôi lên, đặt tôi lên giường, lấn thân áp tới.
Tôi hoảng sợ nhìn hắn.
“Anh làm gì vậy?”
Thật bất ngờ.
Hắn hôn lên mặt tôi.
“Vợ nói xem biểu hiện của anh như thế nào? Vậy thì anh phải thể hiện cho thật tốt…”
Tôi đá hắn ra.
“Anh nghĩ cái gì trong đầu mỗi ngày vậy?”
Hắn lại lấn tới gần: “Em à, mỗi ngày trong đầu anh đều nghĩ về vợ~”
Tôi bất đắc dĩ cười: “Cút đi.”
……