Đối Thủ Mất Trí Nhớ - Chương 3
9.
Lúc tôi định lấy hợp đồng khỏi tay hắn, hắn nhanh chóng giơ tay lên cao.
Tôi nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Hắn sẽ không thay đổi quyết định chứ? Hay là hắn đã khôi phục trí nhớ và hiện tại chỉ đang muốn trêu chọc tôi thôi?
Nhưng một giây sau, hắn lại biến thành một chú chó nhỏ đáng thương, nắm lấy tay tôi làm nũng.
“Vậy tại sao vợ không cho anh vào công ty của em? Còn nói anh và chó không được vào…”
Tôi thật sự phục hắn.
Đó chẳng phải là vì chúng tôi đối đầu một mất một còn trong nhiều năm hay sao, gặp mặt là đấu khẩu tuy nhiên chẳng lần nào tôi đấu lại hắn.
Vì muốn tránh mùi thuốc súng không cần thiết, tôi chọn cách giải quyết từ gốc rễ.
Hơn nữa, ai lại để kẻ địch tiến vào lãnh địa của mình chứ?
“Đó đều là do tức giận thôi bảo bối, anh chọc em giận rồi cãi nhau, em nhất thời nói lời giận dỗi mà thôi, anh không cần để tâm.”
Tôi vừa nói vừa cố gắng lấy lại hợp đồng trong tay hắn.
Không ngờ bị hắn đột nhiên kéo mạnh làm tôi trực tiếp ngồi lên đùi hắn.
Cảm giác mất trọng lượng khiến tôi theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Chúng tôi chỉ cách nhau khoảng một ngón tay.
Làn da của Giang Duật sao có thể mịn màng đến như vậy, không có một nốt mụn nào.
Còn ngũ quan của hắn thật sự hoàn mỹ, không tìm ra bất kỳ điểm xấu nào.
Chợt nhớ lại thời trung học, gần như tất cả nữ sinh trong trường đều điên đảo vì hắn.
Tuy rằng khi đó tôi luôn mạnh miệng đấu khẩu với hắn nhưng thực ra cũng có đôi lúc vụng trộm đỏ mặt.
Đang lúc tôi trầm mê vào nhan sắc của hắn, yết hầu hắn đột nhiên khẽ động, nghiêng về phía trước vài phần.
Hắn giữ chặt đầu tôi và hôn.
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng giống như pháo hoa bùng nổ, trong đầu chỉ còn lại khói thuốc lượn lờ trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì.
Khi tôi kịp phản ứng, ánh mắt trừng lớn, muốn đẩy hắn ra.
Phản ứng này lại khiến hắn bất mãn, một bàn tay to lớn ôm lấy sau lưng tôi.
Sau đó, người đàn ông đột nhiên hôn sâu hơn.
Tôi cảm thấy không thể thoát ra được nên đã cắn mạnh vào khóe miệng hắn.
Hắn đau đớn buông tôi ra.
Tôi thở hổn hển nhìn hắn, khóe miệng hắn bị tôi cắn rách, chảy ra một chút máu.
10.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Nghĩ đến hành vi thân mật vừa rồi, tôi có chút lúng túng đặt tay lên ngực hắn.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của tôi!
Trước kia, tôi không phải chưa từng yêu đương nhưng bạn trai của tôi tay còn chưa nắm đã bị Giang Duật dọa chạy chớ nói chi là hôn môi.
Tôi thấy hắn chính là bản thân không có đối tượng liền tức giận, muốn tôi cũng vậy.
Sau đó, tôi không còn lòng dạ nào để nói thêm, hết sức tập trung đấu tranh với hắn.
Giang Duật giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe miệng của hắn.
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt lộ rõ sự lưu manh.
“Huhu, anh chỉ hôn nhẹ vợ thôi mà, sao em lại cắn anh? Ngay cả một nụ hôn nhẹ cũng không được sao?”
Được rồi, mọi thứ đẹp đẽ vừa rồi đã tan biến.
Hắn vẫn là hắn, vẫn là tên mất trí nhớ yêu đương, não tàn.
“Đây là văn phòng, sao có thể làm chuyện như vậy được?”
“Vậy ý của vợ là, ở nơi khác thì được sao?”
Đáng ghét, hắn đã tìm ra điểm yếu trong câu nói của tôi.
Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với hắn về vấn đề này và đứng dậy khỏi đùi hắn.
Tôi cầm hợp đồng lên và xem xét kỹ lưỡng.
“Vậy chúng ta ký hợp đồng hôm nay nhé, đã đến đây rồi, em thấy sao?”
Tôi ký tên một cách tự tin và đưa hợp đồng cho Giang Duật.
Tôi ra hiệu cho hắn ký.
Hắn nhận lấy, mỉm cười và ký tên.
Nhìn thấy hắn ký xong, tôi không khỏi cảm thấy hài lòng.
Đây là hắn tự nguyện để lại cho tôi, tôi không ép buộc gì cả.
“Vậy được rồi, anh về trước đi, em sẽ tiếp tục làm việc.”
Mục tiêu đã đạt được, tôi quay trở thành người làm việc nghiêm túc.
Hắn không tức giận, chỉ ôm từ phía sau và hôn nhẹ lên má tôi.
“Vậy vợ, về sớm nhé. Anh ở nhà nấu cơm chờ em.”
Trái tim tôi không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Đáng ghét, sao hắn lại khiến tôi cảm thấy như vậy.
11.
Tôi dùng khuỷu tay đẩy hắn một cái để thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Được rồi, anh mau đi đi, lát nữa em còn có cuộc họp.”
Lúc này, tôi có vẻ giống như là tra nam dùng xong rồi vứt bỏ.
“Được, tạm biệt vợ.”
Lạ thay, không còn sự đối đầu gay gắt như trước, hắn lại trở nên dễ chịu và điều đó khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.
Tôi suýt chút nữa bị rối trí.
Hắn lưu luyến mở cửa văn phòng và ngay lập tức một đám người đang nghe lén tràn vào.
Nhìn đám nhân viên tò mò, tôi nghiến chặt răng.
“Các người có vẻ rảnh quá nhỉ? Chuẩn bị đi họp ngay!”
Khi thấy tôi nổi giận, họ vội vàng tản ra, rời khỏi với ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía khóe miệng bị rách của Giang Duật.
Không hiểu sao, Giang Duật có vẻ vẫn rất vui vẻ.
“Vậy anh đi nhé, vợ yêu, tạm biệt.”
Khi cửa đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế giới này quả thực là điên rồ.
Lúc đó, trợ lý bước vào.
“Cô không sao chứ, Tổng Giám Đốc Cố?”
Cô ấy còn dám vào? Nếu không phải vì câu nói đó, tôi đâu phải lao lực dỗ dành hắn như vậy?
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy dè dặt nhìn tôi, rồi khẽ nói: “Tổng Giám Đốc, cô có muốn… chỉnh trang lại chút rồi mới đi họp không?”
Tôi vội lấy gương ra.
Tóc hơi rối, mặt đỏ bừng cộng thêm đôi môi bị lem màu.
!!!
Cái tên Giang Duật sao không nhắc tôi gì hết?
Chắc hắn sợ người khác không biết tôi và hắn đã làm gì trong văn phòng hay sao!
Thật là không thể tin nổi, tôi chưa bao giờ thấy mình xấu hổ đến vậy khi ở công ty.
Tôi hơi ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng.
“Biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Khi cô ấy rời khỏi, tôi thở dài và tự cười khổ, rồi chỉnh trang lại bản thân trước khi vào phòng họp.
12.
Buổi tối tôi vẫn đến chỗ Giang Duật.
Dù sao hắn đã nói rằng sẽ nấu cơm chờ tôi về.
Nói thật, tài nấu nướng của Giang Duật quả thực không thể chê vào đâu được.
Trước đây, khi ăn những món hắn nấu, tôi cảm thấy rất ngon miệng.
Tuy nhiên, tôi thường ăn xong rồi lặng lẽ rời đi như ngày hôm qua vậy.
Mấy ngày gần đây, tôi đã quen với việc đi làm rồi buổi tối đến nhà hắn ăn cơm.
Trong thời gian đó, tôi còn cùng hắn đi đến bệnh viện để thay thuốc.
Thực ra, tôi cảm thấy dù mất trí nhớ, chúng tôi vẫn có thể sống hoà hợp với nhau.
Tuy nhiên, trong một bữa tiệc tối, tôi bất ngờ thấy hắn ăn mặc chỉnh tề và trò chuyện rất vui vẻ với một đối tác.
Hôm đó, tôi đã nói với hắn rằng tôi có việc xã giao và sẽ không về ăn cơm nữa.
Không ngờ, khi ra ngoài, tôi lại thấy hắn đã tháo băng gạc trên đầu ra.
Hình dáng của hắn trông không giống như một người mất trí nhớ chút nào.
Tôi cầm ly rượu, tiến về phía hắn.
Khi còn cách bốn năm mét, hắn chắc chắn đã nhìn thấy tôi và tôi nhận thấy một chút hoảng hốt trên gương mặt của hắn.
Không biết hắn đã nói gì với người đối diện nhưng người đó chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi.
“Vợ, sao em cũng ở đây?”
Tôi nhìn hắn một cách cẩn thận, nhướng mắt hỏi lại:
“Chẳng phải em nên hỏi anh sao? Sao anh lại ở đây? Không ở nhà mà còn ra ngoài dự tiệc xã giao, em thấy đầu óc anh hình như không có vấn đề gì đâu.”
Lúc này, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng hắn có thể không thật sự mất trí nhớ.
Hắn tự nhiên nắm tay tôi để tôi kéo hắn đi.
“Đều tại trợ lý của anh, mặc dù anh đã như vậy rồi nhưng vẫn bắt anh phải tham gia bữa tiệc tối.”
“Cậu ta nói không thể từ chối, anh cũng không còn cách nào khác.” hắn giải thích.
Quả nhiên, lại là Lý Húc.
“Vậy người vừa rồi… Em thấy anh trò chuyện với hắn rất vui vẻ.”
“Anh và hắn không có gì đặc biệt. Hắn chủ động đến nói chuyện với anh về một dự án hợp tác gì đó nhưng anh không nhớ rõ lắm chỉ trả lời vài câu cho có lệ thôi.”
Nghe hắn giải thích, tôi cảm thấy lời giải thích của hắn có vẻ hợp lý.
Được rồi, tạm thời tin tưởng hắn một lần.
Dù sao, nếu là trước kia, hắn chắc chắn không có đủ kiên nhẫn và ngữ khí như vậy để giải thích với tôi.
13.
Lúc này, một cô gái ăn mặc xinh đẹp uốn éo bước đến.
Chính xác hơn là tiến về phía Giang Duật.
“Giang tổng, đã lâu không gặp.”
“Cố Noãn, cô cũng ở đây à.”
Hai câu nói này hoàn toàn khác biệt về ngữ khí.
Câu đầu tiên rất khách sáo và cung kính, trong khi câu sau lại mang vẻ khinh thường.
Tôi suýt chút nữa đã trợn mắt vì sự khác biệt đó.
Câu “cô cũng ở đây à” có vẻ như đang nói rằng tôi không có gì quan trọng.
“Cố Noãn, cô thật sự không biết xấu hổ sao? Biết rõ Giang tổng chán ghét cô như thế nào mà cô còn dám đến đây, cô vẫn nên là rời đi sớm thì hơn.”
Cô gái này dựa vào vị trí của cha mình, không bao giờ coi tôi ra gì và thường xuyên đem tôi ra làm trò cười.
Tôi thấy cô ta quá rảnh rỗi, thực sự cần tìm một công việc để bận rộn hơn.
Giang Duật vốn định mở miệng nhưng tôi đã nhanh hơn một bước.
Tôi đến gần Giang Duật, nắm chặt tay hắn.
“Chồng à, anh có nghe thấy tiếng ruồi bọ không? Thật sự vừa ồn ào vừa khó chịu.”
Nghe cách tôi xưng hô với hắn, thân thể hắn rõ ràng cứng lại trong chốc lát, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Hắn hiểu rõ ý của tôi và lập tức phụ họa.
“Đúng vậy, vợ à, có hơi phiền phức. Vậy chồng đưa vợ về nhà nhé?”
Người phụ nữ nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Cô, các người, sao có thể…”
Tôi tưởng rằng Giang Duật ôm eo tôi để dẫn tôi rời đi, nhưng không ngờ hắn lại đang thể hiện chủ quyền.
“Vị tiểu thư này, hy vọng sau này cô đừng nói xấu vợ tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngần ngại thực hiện những biện pháp cần thiết.”
“Còn nữa, không biết cô từ đâu nghe nói tôi chán ghét vợ tôi đến vậy, ở đây tôi muốn làm sáng tỏ một chút. Tôi yêu cô ấy vô cùng, xin cô đừng hiểu lầm nữa.”
Nghe những lời này, tôi không thể không ngước lên nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thừa nhận rằng trái tim mình đang đập loạn xạ.
Thực sự, sự quyến rũ của hắn tăng lên gấp bội.
Nhưng ngay sau đó, sự bình tĩnh của hắn lại biến mất.
Hắn lại trở về với cách cư xử quen thuộc, cọ đầu vào tôi như thường ngày.
“Vợ à, chúng ta về nhà thôi. Anh chưa ăn cơm, sắp đói chết rồi.”
“Được rồi, về nhà đi, em sẽ nấu mì cho anh.”
“Không ăn mì đâu, anh có lựa chọn khác.”
Hắn nói câu này với vẻ đầy ẩn ý, khiến tôi cảm giác có điều gì đó sâu xa.