Đời Này Không Tiếc - Chương 4
“Mưu kế của A Lăng quả thực cao minh, sai lầm duy nhất, chính là đám sát thủ kia. Bản vương là người lăn lộn trong biển máu núi thây, đám trộm cắp giang hồ tầm thường, còn chưa lọt vào mắt ta.”
Ánh nến lay động, hắn cúi người lại gần ta, thân hình cao lớn đổ bóng xuống đất, bao trùm lấy ta.
“A Lăng sau này nếu muốn bồi dưỡng người của mình, hà tất phải phiền phức như vậy, Yên Vương phủ có đầy ám vệ.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu ý tứ trong lời hắn nói nhưng lại nghe hắn nói tiếp:
“Đại hôn sắp đến, ở mà chờ lấy phu quân đi, Vương phi của ta!”
Ta trợn tròn mắt kinh ngạc, cái gì?
Nhưng thấy hắn mày mắt mỉm cười: “Bản vương đã nói, người muốn cưới là nữ nhi Vệ gia, không cưới nàng ta, vậy thì đương nhiên là cưới ngươi.”
Vệ gia đã không còn, cưới nữ nhi Vệ gia làm gì? Một người tính toán tinh tường như hắn, sẽ không đi nước cờ vô dụng.
Ta đương nhiên cũng không ngốc đến mức cho rằng hắn đối với ta tình căn thâm chủng, nhất quyết cầu cưới.
Vậy thì, con dao này của ta vẫn còn công dụng chưa dùng hết.
Sự thật chứng minh, ta đã đoán không sai.
Ngày đại hôn, ta gặp một nữ tử.
Con gái của cố giao Bùi Uyên, Ngu Linh Nhi.
Nàng một thân trang phục chưa cởi, xuống ngựa, thẳng tiến vào nội viện.
“Ta chỉ về Tây Cảnh hai năm, trở về thì không ngờ Bùi Uyên ca ca lại muốn cưới vợ rồi sao?”
Ánh mắt nàng ta lướt qua ta, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Còn chưa hỏi, vị tân tẩu tử này, là thiên kim nhà nào?”
Khách khứa có mặt đều có nhiều đồn đoán về ta, một Vương phi lai lịch không rõ này, các quan lại tướng lĩnh từng gặp ta trước đây, cũng đều có lời bàn tán về hành động này của Yên Vương.
Mà vị vừa đến trước mắt này, càng có chút ý tứ đến để hỏi tội.
“Linh Nhi, đừng có hồ đồ.” Bùi Uyên lên tiếng quát nàng nhưng giọng điệu lại không nặng nề chút nào, thậm chí còn có chút cưng chiều bất đắc dĩ.
Nàng liếc nhìn ta, tức giận ngồi xuống.
Buổi tối, Bùi Uyên không xuất hiện.
Chuyện nằm trong dự liệu, cũng tốt.
Đợi một đám hỷ nương và nha hoàn trong phòng đều lui xuống, ta tự mình đóng quạt, cởi bỏ bộ trang phục rườm rà, dùng xong bữa tối, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau giờ Thìn, ta thức dậy ra khỏi cửa, liền thấy vị Ngu cô nương hôm qua đang đứng trong sân.
“Đừng nhìn nữa, Bùi Uyên ca ca sẽ không đến đâu.”
Nàng ta mày mắt có chút đắc ý, lại như mang theo vài phần khiêu khích nhìn ta.
Ta trước đây ở Sái Bắc chưa từng nghe người ta nhắc đến nàng ta nhưng tối qua có một vị vú già đã kể cho ta nghe chuyện cũ của vị Ngu cô nương này.
Nghe nói, nàng ta là hồng nhan tri kỷ của Bùi Uyên, họ thanh mai trúc mã, tình cảm thời thiếu nữ rất sâu đậm, còn từng cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường.
Ta không biết Bùi Uyên có thể thâm tình với một nữ tử đến mức nào nhưng thấy thái độ của hắn hôm qua, quả thực có thể thấy được vài phần chân tình.
Đây mới là người hắn muốn bảo vệ.
Ánh mắt ta rơi xuống chân nàng ta, lại nhìn lên khuôn mặt bình thường kia: “Vậy thì, hắn đi đâu rồi?”
“Đương nhiên là.” Nàng ta như nhớ ra điều gì, vô thức ngậm miệng lại, sau đó, ngẩng cao cằm:
“Ta nói những chuyện này với một nữ nhân nội trạch không hiểu biết như ngươi để làm gì?”
“Hắn tuy cưới ngươi nhưng ngươi chung quy cũng chỉ là một gánh nặng, còn ta đối với hắn mà nói, là chiến hữu, là tri kỷ vào lúc này, chỉ có ta mới có thể đứng bên cạnh hắn, còn ngươi, không có tư cách đó.”
Nói xong, nàng ta liền xách kiếm, rời đi.
Ánh mắt ta một lần nữa rơi xuống bùn đất dưới chân nàng.
Đó là đất đỏ, trong phạm vi ba mươi dặm quanh kinh thành, chỉ có con đường dẫn đến doanh trại Tùng Sơn mới có loại đất này.
Hắn đi điều binh rồi!
16,
Ngày thứ ba sau đại hôn, ta gặp Bùi Uyên.
Theo lễ chế, sáng ngày này, phải vào cung bái kiến Thái hậu.
Ta và hắn cùng ngồi xe loan vào cửa Chu Tước, lòng không ngừng đập thình thịch.
Nếu ta đoán không sai, hắn định nhân cơ hội này ra tay, chiếm lấy hoàng cung.
Không lâu sau, trong cung này sẽ trở thành chiến trường chém giết.
Mà hắn mang ta theo bên mình, không nghi ngờ gì nữa là muốn dùng ta làm bia đỡ đạn.
Ngay từ đầu, hắn cưới ta làm Vương phi của Yên Vương, chính là vì nước cờ này.
Lòng ta hỗn loạn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm thế nào, xe loan dừng lại, đã đến nơi.
Thái hậu đã ngoài lục tuần nhưng bảo dưỡng rất tốt, trên mặt chỉ có vài nếp nhăn nông, cử chỉ rất có phong thái.
Nghe đồn Trần Thái hậu này thích mỹ nam, nuôi rất nhiều nam sủng nhưng chưa ai từng được trông thấy, thật giả không biết.
Ánh mắt bà ta rơi xuống mặt Bùi Uyên, dường như có một thoáng kinh diễm, mắt sáng lên vài phần.
Cái dáng vẻ đó, giống như cây khô gặp mùa xuân.
Ta nhớ đến đôi mắt già nua trong phủ Tả tướng nhìn mình thèm thuồng chảy nước dãi, cái dáng vẻ nhờn nhợt đó đến giờ vẫn khiến ta rùng mình.
Giờ đây Bùi Uyên cũng bị một người đủ tuổi làm bà hắn thèm muốn, trong lòng ta bỗng có chút sảng khoái.
“Hiếm khi Yên Vương đưa tân nương vào cung, ta rất vui, còn không mau mời người vào.”
Có cung nữ dẫn ta và hắn vào nội điện ngồi xuống, pha trà Long Tỉnh thượng hạng, đổi hương mới trong lư hương.
Thái hậu ân cần trò chuyện với Bùi Uyên, đôi mắt không rời khỏi mặt hắn một khắc.
Hương thơm thoang thoảng, ta cảm thấy đầu óc choáng váng trong chốc lát.
Trong lòng cảnh giác, mùi hương này, không đúng.
Ta cầm tách trà giả vờ uống, nhân cơ hội đổ nước trà lên váy, tá cớ đó rời khỏi tẩm cung của Thái hậu.
Ra đến ngoài, gió mùa đông thổi tới, thần trí lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Loại hương liệu vừa rồi, có tác dụng mê tình làm mềm gân cốt, trước đây ở Sái Bắc, ta từng thấy đoàn buôn bán ở Tây Vực rao bán.
Ta để Bùi Uyên một mình ở lại bên trong, hẳn là vừa ý Thái hậu.
Nhưng hắn đã muốn dùng ta làm bia đỡ đạn thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Hiện tại đương nhiên là phải chạy trốn trước đã.
Ta theo cung nữ đi thay quần áo, nhân lúc nàng không để ý đánh nàng một gậy ngất xỉu.
Sau đó, nhìn thẳng về hướng cửa Chu Tước mà đi.
17
Chạy chưa được bao xa, ta thấy xe loan lúc nãy đuổi theo từ phía sau.
“A Lăng định đi đâu thế?”
Giọng nói quen thuộc không gì quen thuộc hơn.
Bùi Uyên nhảy xuống xe, tiến lên, thản nhiên nhìn ta.
Ta quay người định mở miệng nhưng thấy người mềm nhũn, sắp ngã xuống.
Hắn duỗi cánh tay khỏe mạnh ra, ôm trọn ta vào lòng.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, ta nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phía trên nở nụ cười khó lường:
“A Lăng nếu ngoan ngoãn đi theo bản vương từ đầu thì đã không bị trúng độc sâu như vậy rồi.”
Hóa ra ngay từ đầu hắn đã biết lư hương có vấn đề, đã sớm uống thuốc giải độc.
Còn ta tưởng rằng rời khỏi tẩm cung đó là không sao nhưng hiện tại, mùi hương mê hoặc hít vào lúc nãy rõ ràng đã phát tác.
Trong cơn mơ màng, ta bị hắn bế lên xe ngựa.
Trán đổ đầy mồ hôi, ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, vô thức dựa vào lòng hắn.
Hắn ôm ta chặt hơn, trong lúc triền miên, ta nghe hắn ra lệnh cho người đánh xe: “Về phủ.”
Ta không biết trên đường bao lâu, khi xe ngựa đến phủ Yên Vương, mặt trời đã lặn, trời đất tối đen như mực.
Hắn bế ta xuống, thẳng tiến vào nội viện.
Cảm nhận được mình được đặt trên giường mềm, ta nắm lấy vạt áo hắn, bất an giãy giụa:
“Giúp ta gọi đại phu.”
Trong đêm tối, ta nghe thấy hắn thì thầm bên tai:
“A Lăng ngoan, ở đây không có đại phu, chỉ có phu quân.”
Màn trướng buông xuống, đêm dài đằng đẵng, cứ thế mở màn.
Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, thấm vào gối.
Ta nhớ lại trước đây ở Sái Bắc, mặc dù hậu cung của hắn nuôi rất nhiều phi tần được đưa đến từ khắp nơi nhưng ta biết, hắn chưa bao giờ gần gũi nữ sắc.
Mà một năm nay, mặc dù ta và hắn diễn trò trước mặt mọi người không thể tránh khỏi những tiếp xúc thân mật nhưng cuối cùng vẫn chưa thực sự vượt quá giới hạn.
Sau đêm nay, sự triền miên giữa ta và hắn, chỉ sợ khó mà giải quyết được nữa.