Đời Này Không Tiếc - Chương 2
6
Một lát sau, trong phòng đông sương truyền ra tiếng mắng chửi của mẫu thân ta: “Thật sự là không biết xấu hổ, Vệ phủ chúng ta sao lại sinh ra đứa con gái như ngươi?”
Ta dựa vào quý phi tọa, cười nhạt: “Cái gì gọi là xấu hổ? Là đẩy con gái ruột cho sơn tặc sao?”
Tỷ tỷ tiến lên một bước, đến gần ta: “Muội muội, sao muội có thể nói như vậy? Chuyện trước kia đã qua rồi, người một nhà nào có thù hằn qua đêm? Phụ thân với mẫu thân uốn đón muội về, cũng là vì muốn tốt cho muội.”
“Cho dù muội muội không coi trọng danh tiết nhưng bây giờ muội cứ vô danh vô phận đi theo Yên vương như vậy, cho dù hắn có sủng ái muội nhất thời thì làm sao biết được sau này sẽ thế nào?”
Nàng nói lời tha thiết, như thể thực sự lo lắng cho ta.
Ta đứng dậy, cẩn thận quan sát nàng một lúc:
“Vậy là tỷ định danh chính ngôn thuận đi theo hắn?”
Ánh mắt nàng lóe lên vài cái, sắc mặt ửng hồng: “Muội muội nói bậy bạ gì vậy!”
Ta mở danh sách lễ vật trên bàn: “Chậc chậc.”
Thở dài: “Ta nhớ viên dạ minh châu Đông Hải này là đồ vật trong của hồi môn của tỷ tỷ lúc trước, vốn không thể đưa vào Đông cung, giờ lại đổi thành đưa cho Yên vương phủ rồi?”
Nhìn vẻ mặt của hai mẹ con trước mắt, ta không nhịn được sự chế giễu nơi khóe môi:
“Tiên đế băng hà, cả kinh thành đều biết giờ đây Yên vương chỉ cách ngôi vị kia một bước chân, giấc mộng hoàng hậu mà tỷ tỷ không thể thực hiện được ở chỗ thái tử bị phế, giờ lại gửi gắm vào Yên vương sao.”
“Ngươi đừng nói bậy bạ, làm bẩn sự trong sạch của Sơ Noãn!”
Mẫu thân ta mở miệng quát.
“Ngươi thật sự cho rằng mình đã leo lên cành cao rồi sao? Yên vương giờ chưa cưới vợ nhưng tương lai nếu hắn lên ngôi, tất nhiên phải thu phục các thế gia trong kinh thành, đến lúc đó, nếu hắn cưới nữ tử của gia tộc khác, ngươi còn có ngày tháng tốt đẹp để sống sao?”
“Đã muốn mất mặt không chịu về, sau này nếu gặp chuyện gì, đừng trách Vệ phủ không nhận ngươi.”
Ta lười biếng ngáp một cái, ung dung bước ra khỏi phòng:
“Ta vì mặt không đủ dày mà không hòa hợp được với các ngươi, các ngươi không nhận ta, mới là vinh hạnh của ta!”
7.
Xe ngựa rời khỏi Vệ phủ, đã là giờ Hợi.
Đêm khuya sương nặng, ngoài tiếng bánh xe lăn, xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Ta với Bùi Uyên ngồi chung trong xe, hơi men xông lên, ta cảm thấy hơi choáng váng, dựa vào gối mềm giả vờ ngủ.
Một lúc sau, ta nghe thấy bên tai giọng nói quen thuộc trầm thấp: “Triều đình đều biết Vệ thị lang thanh liêm, hôm nay lễ vật hậu hĩnh của phụ thân ngươi, quả thực nằm ngoài dự đoán của bổn vương.”
Vừa rồi ở trên tiệc, hắn như say không nhẹ nhưng lúc này ánh mắt lại sáng ngời, vô cùng tỉnh táo.
Ta dựa vào chút men say khẽ cười: “Giàu sang làm mờ mắt người, đến được vị trí đó, hai tay trong sạch chỉ là trò cười mà thôi.”
“Lòng người không đủ từ xưa đến nay vẫn là lẽ thường tình, chỉ sợ rằng, tham lam quá mức, cuối cùng sẽ mất trắng.”
Lời nói có ý tứ, ám chỉ rõ ràng, hắn đương nhiên nghe hiểu.
Hắn gật đầu nhìn ta, trong mắt mang theo chút ý vị khó hiểu: “Ngươi đang nhắc nhở bổn vương sao?”
Ta nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi: “Không dám. Vương gia là người muốn đỉnh thiên hạ, đương nhiên sẽ không bị những lợi nhỏ này thúc đẩy.”
8
Những ngày sau khi trở về kinh thành vô cùng bận rộn, ta theo Bùi Uyên đi dự tiệc, đương nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở Vệ phủ.
Nhưng ba ngày sau, Yên vương phủ lại nhận được thiệp mời của phủ Tả tướng.
Bùi Uyên giờ đây tuy nắm trong tay trọng binh nhưng thế lực trong triều bàn căn thác tiết, phe ngoại thích đứng đầu là thái hậu đương kim vẫn luôn chủ trương lập con trai nhỏ của tông thất làm đế.
Còn các triều thần thì đa phần đều đặt cược hai bên, đứng ngoài quan sát.
Nếu hắn muốn danh chính ngôn thuận lên ngôi, vậy thì không thể không có sự ủng hộ của các thế gia sĩ tộc.
Mà thế lực của Tả tướng lại vô cùng quan trọng.
Trong phủ Tướng, tiếng chén rượu va vào nhau, mỹ nhân múa hát, trăm hoa đua nở.
Thỉnh thoảng có nha hoàn xinh đẹp đến rót rượu cho Bùi Uyên, còn ta, yêu nữ được sủng ái này, đương nhiên là ghen tuông chua ngoa, không cho phép người khác đến gần hắn.
Còn hắn thì cưng chiều ôm ta vào lòng, trong mắt không còn ai khác.
Cảnh tượng như vậy đã ứng phó nhiều rồi, giữa đôi bên đã sớm ngầm hiểu.
Nhưng khác với lúc này, trên ghế chủ tọa có một đôi mắt già nua và đầy vẻ dâm dục cứ nhìn ta chằm chằm:
“Lão phu cũng coi như đã từng gặp không ít mỹ nhân, trong phủ thiếp thất đầy đủ nhưng không một ai có thể so sánh với mỹ nhân bên cạnh Vương gia.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt thèm thuồng không hề che giấu, cứ nhìn thẳng vào ta.
Người này chính là Tả tướng Lý Trình.
Trong đám khách khứa lập tức có người phụ họa: “Mỹ nhân này đã được Tể tướng để mắt tới, Vương gia sao không nhường lại?”
“Chỉ là một người phụ nữ, Vương gia sẽ không nỡ chứ? Đã muốn được Tướng phủ giúp đỡ thì phải có chút thành ý.”
Vừa là thử thách, vừa là khiêu khích.
Bề ngoài của Bùi Uyên vẫn bình thản, không nhìn ra được tâm tư.
Còn ta ngồi bên cạnh hắn, đầu ngón tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay.
Ta chưa bao giờ dám coi thường sự thâm trầm và thủ đoạn của Bùi Uyên.
Cũng chính vì vậy, ta càng không dám hoàn toàn tin tưởng hắn.
Khi lợi ích thực sự đến, chút tác dụng nhỏ nhoi của ta thật sự không đáng kể nên chọn thế nào, căn bản không cần phải cân nhắc.
“Nhưng tiểu nữ không muốn rời xa Vương gia…”
Ta nghiêng người, mềm mại ngã vào lòng Bùi Uyên, môi son áp gần, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói:
“Uy lực của hỏa thương Nam Cương này ta chưa từng thấy, không biết có đủ để nổ tung phủ tướng không.”
Dáng người yêu kiều, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến một đám khách khứa trong tiệc nhìn sang.
Nhưng không ai thấy được, dưới lớp áo choàng quấn lấy nhau của bọn ta, nòng hỏa thương đang chĩa thẳng vào hắn.
Chỉ với chút thuốc súng này, đương nhiên là không đủ để nổ tung phủ tướng nhưng đủ để nổ tung khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn thì đúng là thật.
Lực siết chặt ở eo ta tăng thêm vài phần, đáy mắt sâu thẳm của hắn phủ một tầng sương mỏng:
“Ngươi uy hiếp ta?”
Lúc này hắn cũng áp sát vào tai ta, hơi thở nóng bỏng phả gần trong gang tấc.
Tư thế thân mật như vậy, trong mắt người ngoài, chính là tình nhân khó có thể tách rời.
Ta dựa vào dáng vẻ này, cười càng thêm yêu kiều: “Sao dám, tiểu nữ chỉ một lòng si mê Vương gia mà thôi.”
Hắn sắc mặt biến đổi, im lặng một lát, đột nhiên bế ngang ta lên, nói với người ngồi trên:
“Kinh đô có muôn vàn kiều hoa nhưng bản vương chỉ yêu một nhành này, xin thứ lỗi vì không thể cắt bỏ.”
Sau đó, hắn ôm ta bước nhanh vào hậu viện: “Bản vương không chịu được rượu, mượn phòng của quý phủ dùng một chút.”
Yến Vương đang ở độ tuổi sung sức, chuyện say rượu làm bậy thế này, các văn thần võ tướng có mặt đều ngầm hiểu.
“Gan ngươi đúng là càng ngày càng lớn!” Hắn đẩy ta vào cánh cửa, áp sát tới gần, sắc mặt đáng sợ.
Hàm dưới bị bóp đến đau nhức, ta vẫn cười ung dung bình tĩnh:
“Loạn thế cầu sinh, ắt phải tàn nhẫn, chẳng phải Vương gia đã dạy ta sao?”
Ta nhớ, mới vào Yên Vương phủ, hậu viện của hắn đã nuôi không ít thê thiếp.
Trong số đó, Tú phu nhân được sủng ái nhất, ngày ta mới vào phủ, đã vu ta ăn trộm vòng ngọc mỡ cừu, giữa mùa đông giá rét đẩy ta xuống hồ.
Ta sốt suốt ba ngày.
Ngày thứ ba, khi ta mơ hồ nhận thức, cửa phòng bị mở ra, ta nhìn thấy vạt áo bào đen thêu hình rồng.
Hắn tuấn tú lóa mắt, tựa như thần linh nhưng không phải đến cứu ta.
“Bản vương đã nói, không nuôi kẻ vô dụng, ngay cả thủ đoạn của nữ nhân trong hậu trạch cũng không đối phó được, còn to gan muốn làm đao kiếm của bản vương sao?”
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt không gợn sóng.
Thì ra, Tú phu nhân vu khống ta, hắn đều hiểu rõ.
Hắn chỉ mặc kệ mà thôi.
Ta cố sức đứng dậy, với khuôn mặt tái nhợt vô lực, mở miệng: “Vương gia sao biết tiểu nữ không có sức phản kích?”
Hắn cúi người xuống: “Bản vương, sẽ chờ xem.”
Sau đó, ta ở ẩn nửa tháng, dưỡng lại sức khỏe, rồi tặng hắn một món quà lớn.
Tú phu nhân tư thông với thị vệ trong phủ bỏ trốn.
Khi bị bắt về, cả hai đều thành cái sàng.
Yên Vương trên đầu đội thêm một cái mũ to đùng.
Đêm đó trăng sáng như nước, ta đứng trên hành lang, đón gió trăng trong lành, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng trong mắt lại lộ vẻ tán thưởng: “Có thù tất báo, là một thanh đao tốt!”
Mà lúc này, ta vẫn rõ ràng như đêm đó, biết rõ sự lạnh lùng của người đàn ông trước mắt, một khi trở thành quân cờ bỏ đi, kết cục của ta sẽ ra sao, có thể tưởng tượng được.
“Ngươi không tin tưởng bản vương đến vậy sao?”
Không có cơn thịnh nộ như tưởng tượng, giọng nói của hắn chậm lại.
Ta thản nhiên cụp mắt, sắc mặt bình tĩnh:
“Vương gia muốn ta tin điều gì? Một bên đồng ý sẽ giao Vệ gia cho ta, một bên lại bàn chuyện hôn nhân với Vệ Sơ Noãn?”
Ánh mắt hắn ngưng lại: “Ngươi đều biết rồi?”
Ta cười khẩy: “Thiên sinh phượng mệnh, Vệ gia quả thực đã bày ra một ván cờ lớn, chỉ không ngờ, đường đường là Yên Vương lại cũng tin vào lời đồn vô căn cứ như vậy.”
Vệ gia đầu quân là thật nhưng phụ thân ta từng trải qua quan trường cũng để lại hậu chiêu cũng là thật.
Ví dụ như, hổ phù của doanh trại phòng thủ kinh thành đã dâng lên nhưng chủ tướng trong doanh trại đều là môn sinh của phụ thân, từ trước đến nay chỉ nhận người, chứ không nhận hổ phù.
Muốn có được toàn bộ hiệu lực của Vệ gia, liên hôn là cách nhanh nhất.
Huống hồ, còn có lời đồn phượng mệnh đã truyền khắp kinh thành bấy lâu nay.
Hắn vòng tay ôm lấy vai ta: “Chỉ là một đám cưới mà thôi, giữa chúng ta, sẽ không có gì thay đổi.”
Ta trợn mắt: “Bản thân chúng ta vốn là giao dịch nhưng hiện tại, Vương gia lại vi phạm lời hứa trước, vậy thì sau này sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu nữ không dám đảm bảo.”
Hắn không tức giận, ngược lại ôm ta chặt hơn, lại gần, đáy mắt mang theo vài phần ý cười:
“Bản vương muốn cưới là nữ nhi Vệ gia, không cưới nàng ta, lẽ nào lại cưới ngươi?”
Sắc mặt ta đờ đẫn, quá khứ nhục nhã ùa về trong đầu.
Cả kinh thành đều biết Vệ gia nhị tiểu thư từng lưu lạc ổ trộm cướp, những người có chút danh tiếng đều khinh thường.
Còn tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của ta, trước đây là Thái tử phi được chỉ định, hiện tại vẫn là Hoàng hậu tương lai.
Hắn chế giễu như vậy, quả thực là lột trần vết sẹo cũ của ta.
Khi nước mắt sắp rơi, ta hít một hơi thật sâu, nuốt xuống.
Bàn tay hắn đưa ra dừng lại giữa không trung, không biết có phải là ảo giác không, ta thấy trong mắt hắn thoáng hiện một tia áy náy.
Nửa tháng sau tại phủ Yên Vương, ta gặp Vệ Sơ Noãn.
“Sơ Noãn đến để cảm ơn Vương gia đã tặng lễ.”