Đời Này Không Phụ - Chương 4
23.
Bùi Hoành tức giận đứng dậy, muốn túm lấy cổ áo ta.
Mộ Cẩn An đã nhịn không được nữa, bay người tới trực tiếp đá Bùi Hoành ra, xoay người ngăn ta ở phía sau.
“Đại nghịch bất đạo! Các ngươi muốn tạo phản sao?
“Người đâu, bắt bọn họ lại!”
Bùi Hoành từ dưới đất bò dậy, chỉ vào ta và Mộ Cẩn An lớn tiếng mắng.
Bọn thị vệ cầm đao xông vào, chúng thần hoang mang lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía phụ thân ta, nhưng lại phát hiện phụ thân ta đang tự rót rượu tự uống, như thể không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
“Bắt nghịch tặc lại!”
Bùi Hoành hung hăng ra lệnh, ta và Mộ Cẩn An lập tức bị bao vây.
Mộ Cẩn An nhẹ nhàng liếc nhìn một vòng, không một thị vệ nào dám tiến lên.
Một vị tướng quân trấn biên oai hùng lẫm liệt, há có thể để mấy tên thị vệ bắt được?
Bùi Hoành thấy vậy trực tiếp xông tới, điên cuồng dùng kiếm đâm về phía ta.
Ngay giây tiếp theo, hắn đã bị kiếm của Mộ Cẩn An kề sát cổ.
“Mộ Cẩn An, ngươi đây là mưu phản!”
Bùi Hoành nghiến răng từng chữ nói.
Mộ Cẩn An cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay.
Ngoài cửa, hàng trăm tướng sĩ lập tức tràn vào đại điện, ngũ hoàng tử Bùi Trạm đạp trên bóng đêm đi vào.
24.
“Bùi Trạm? Ngươi chưa chết?
“Sao có thể! Ta rõ ràng…”
Bùi Trạm cười nhẹ: “Hoàng huynh, ngươi rõ ràng thế nào?
“Rõ ràng là phái người giết ta, nhưng ta lại sống lại đúng không?”
Các đại thần nhìn nhau, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Bùi Hoành lạnh lùng nói: “Phụ hoàng bệnh nặng, bản Thái Tử tức là thiên tử. Bùi Trạm, ngươi giả chết khi quân, còn ở đây vu khống bản Thái Tử, đáng bị áp giải vào Đại Lý Tự trị tội!”
Bùi Trạm lạnh lùng nhìn hắn: “Chỉ bằng ngươi, một tên phế vật thông địch phản quốc, tàn hại huynh đệ, cũng dám tự xưng là thiên tử?”
Bùi Hoành đột nhiên sững sờ.
Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu ra, những người trước mặt hắn đều có chuẩn bị mà đến, hắn đã sớm rơi vào bẫy.
Vài rương vật chứng được khiêng đến trước mặt quần thần, mọi người xem xong, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Bên trong toàn bộ là chứng cứ Bùi Hoành bao che cho nữ nhi tội thần, ám sát huynh đệ, tham gia vào việc thông địch của Thẩm Bỉnh Chương.
Bùi Hoành trở nên điên cuồng, hắn cười lớn nói chứng cứ đều là giả, là Bùi Trạm làm giả, cho đến khi Thẩm Kiều đi vào, hắn cuối cùng cũng sững sờ.
“Kiều Kiều, nàng…”
Thẩm Kiều khoác tay Bùi Trạm, sợ sệt mở miệng: “Hoành ca ca, quay đầu là bờ, chàng nhận tội đi.”
Bùi Hoành tức giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
25.
“Ha ha ha…”
Bùi Hoành ngửa mặt lên trời cười lớn, hai mắt trợn tròn.
“Kiều Kiều, nàng phản bội ta? Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, nàng vậy mà phản bội ta!”
“Nàng tưởng Bùi Trạm có thể bảo vệ được nàng sao? Ngây thơ!”
Thẩm Kiều vẫn là bộ dạng đáng thương: “Ta tố cáo có công, Trạm ca ca đã đồng ý cho ta lập công chuộc tội.”
Nàng vuốt ve bụng mình, mặt mũi tràn đầy ôn nhu: “Huống hồ ta đã có cốt nhục của Trạm ca ca, đây là đích trưởng tử của Trạm ca ca, là Thái Tử tương lai.”
Bùi Hoành tức giận gào lớn: “Ngươi nằm mơ! Các ngươi đều nằm mơ!
“Phụ hoàng còn tại thế, ta là Thái Tử do chính tay người sắc phong!
“Bùi Trạm danh bất chính, ngôn bất thuận, hôm nay dẫn binh bức cung, chính là mưu phản! Sẽ bị sử sách thiên cổ phỉ nhổ!”
Bùi Hoành từng bước đi lên đài cao, đôi mắt sáng quắc đảo qua quần thần có mặt ở đó.
“Các ngươi là thần tử của Đại Chu ta, lẽ ra phải trung thành với hoàng đế, trung thành với bản Thái Tử!
“Kẻ nào ủng hộ Bùi Trạm, đều bị coi là loạn thần tặc tử, sẽ bị tru di cửu tộc!”
Đám đại thần im lặng tập thể.
Bùi Hoành nói đúng.
Hiện tại hắn vẫn là Thái Tử, bất kể hắn phạm phải tội lớn ngập trời gì, nếu không có thánh chỉ của hoàng đế, hắn vẫn là trữ quân.
“Nghịch tử Bùi Hoành tiếp chỉ.”
Phụ thân ta đột nhiên chậm rãi đứng dậy, trên tay giơ cao thánh chỉ do hoàng đế đích thân viết.
26.
“Thái Tử Bùi Hoành, lừa dối quân vương, phạm phải tội không thể tha thứ, lập tức phế bỏ thân phận Thái Tử, biếm làm thứ dân.
“Ngũ hoàng tử Bùi Trạm, đức hạnh vẹn toàn, trí dũng song toàn, sắc lập làm trữ quân.”
Lời phụ thân ta vừa dứt, cả điện im phăng phắc.
Mộ Cẩn An hướng về phía Bùi Trạm quỳ xuống hành lễ: “Thần bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Tất cả tướng sĩ đều theo Mộ Cẩn An cùng quỳ xuống: “Thái Tử điện hạ thiên tuế!”
Đám đại thần theo phụ thân ta quỳ xuống hành lễ, không ai dám có ý kiến khác.
Đêm nay trở đi, Bùi Trạm ngồi lên ngôi cao, cuối cùng trở thành Thái Tử.
Phụ thân ta đi đến trước mặt Bùi Hoành, trầm giọng nhìn hắn: “Thánh thượng có lời truyền cho ngươi.”
Bùi Hoành mắt đỏ hoe nhìn phụ thân ta, trong ánh mắt mang theo sự chờ mong.
“Ngu dốt vô tri, uổng công làm con trẫm.”
Bùi Hoành cuối cùng cũng lệ rơi đầy mặt, ngã ngồi xuống đất.
Ta trong lúc hỗn loạn đi qua đám người, từng bước đi đến trước mặt Bùi Hoành dừng lại.
“Bùi Hoành, cảm giác bị người phản bội thế nào?
“Có phải rất đau, rất ghê tởm không?”
Lòng căm hận đè nén bấy lâu nay trong mắt ta bùng phát, Bùi Hoành ngây người nhìn ta:
“Lâm Tiêu Tiêu, ngươi hận ta?
“Tại sao?”
Ta từ trong tay áo lấy ra một con dao găm ném xuống trước mặt Bùi Hoành, ngậm lấy nước mắt cười khẽ: “Ngươi sẽ không bao giờ biết được.”
Mộ Cẩn An ở phía sau ta ôm lấy eo ta, đưa ta rời khỏi đại điện ồn ào này.
27.
Bùi Hoành tự vẫn tại chỗ, sau khi chết không được vào hoàng tịch.
Mùng 8 tháng giêng, hoàng đế băng hà, Bùi Trạm đăng cơ làm đế.
Thẩm Kiều chờ mãi chờ, chờ tin Bùi Trạm đón nàng về cung nhưng chỉ chờ được ta.
Nàng kinh hoàng nhìn ta: “Lâm Tiêu Tiêu, sao lại là ngươi? Trạm ca ca đâu?”
Ta lạnh như băng mở miệng: “Trạm ca ca của ngươi sẽ không đến đâu.”
“Sao có thể, trong bụng ta đang mang…”
Ta cắt ngang lời nàng: “Trong bụng ngươi chỉ là một đứa con hoang.
“Bùi Trạm chưa từng đụng vào ngươi, tất cả chỉ là để lật đổ Bùi Hoành lừa ngươi mà thôi.
“Ngươi là nữ nhi tội thần, thật sự cho rằng mình có thể làm Hoàng Hậu sao?”
Trong mắt Thẩm Kiều không còn vẻ dịu dàng nữa, nàng ta mặt mày dữ tợn: “Lâm Tiêu Tiêu, là ngươi! Tất cả đều là âm mưu của ngươi!”
Ta gật đầu cười khẽ: “Ngươi còn thông minh hơn Bùi Hoành mấy phần.”
Thẩm Kiều xông lên đánh ta, bị thị vệ ngăn lại.
Nàng điên cuồng khóc lóc giãy giụa, giống một con chó nhà có tang.
Ta do dự, không biết nên để nàng ta chết như thế nào.
Nàng ta kiếp trước làm nhiều việc xấu, nhưng kiếp này còn chưa kịp hại ta, ta…
“Người đâu, lôi ả xuống, mỗi ngày thưởng một trăm quân côn, đánh đủ mười ngày mới được chết.”
Giọng nói trầm ổn của Mộ Cẩn An vang lên, ta kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Sao hắn lại biết…
Mộ Cẩn An lặng lẽ nhìn ta: “Lâm Tiêu Tiêu, ta đến gặp nàng đây.”
Nước mắt ta không ngừng rơi, tất cả vết thương trong nháy mắt này đều lành lại.
“Mộ Cẩn An, đã lâu không gặp.”
-HẾT-