Đời Này Không Phụ - Chương 3
15.
“Thái Tử có ý gì?”
Ta lờ mờ đoán được Bùi Hoành định làm gì, nhưng chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng Bùi Hoành dường như đã nhìn thấu ta.
Hắn cười lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
“Tiêu nhi, đây không phải là kinh thành, Mộ Cẩn An của nàng không có ở đây.
“Người đệ ngũ này của ta thật có bản lĩnh, không chỉ có thể điều tra ra Kiều Kiều, còn có thể lợi dụng tình cảm của nàng và Mộ Cẩn An để lôi kéo bè cánh phủ Thừa Tướng, quả thật khiến ta phải nhìn với con mắt khác.
“Ta vốn định tha cho nàng nhưng đáng tiếc, các người lại khiến Kiều Kiều phải chịu nhục ở chốn lầu xanh, khiến ta bị phụ hoàng trách mắng, vậy thì ta tuyệt đối không thể tha cho nàng được. Lâm Tiêu Tiêu, cho dù nàng và Mộ Cẩn An là do phụ hoàng ban hôn, ta cũng có cách khiến nàng không thể gả đi!”
Ta đã hiểu rõ ý đồ của Bùi Hoành.
“Bùi Hoành! Ngươi thật to gan, không sợ hoàng đế trị tội ngươi sao?”
Bùi Hoành hừ lạnh: “Bản Thái Tử vì bị bệnh nên nghỉ dưỡng ở hành cung, ngươi tự tiện xông vào phòng của ta, chủ động quyến rũ ta, ta có tội gì?”
Ta vừa định mở miệng nói tiếp thì phát hiện tay chân đột nhiên trở nên tê liệt.
Ta tức giận nhìn Bùi Hoành, hắn đang cười đùa gảy lư hương trên bàn.
“Ngươi hạ thuốc trong hương? Thật vô liêm sỉ!”
Bùi Hoành đứng dậy, ngang ngược bế ta lên, ném lên giường.
Hắn vươn tay cởi thắt lưng của ta, trêu chọc: “Ngày mai sẽ có người nhìn thấy ngươi quần áo không chỉnh tề đi ra khỏi phòng của ta, ngươi đoán phụ thân ngươi biết được sẽ nghĩ thế nào?Mộ Cẩn An còn muốn ngươi không?”
“Tiêu nhi à, vốn định để ngươi làm Thái Tử phi, nhưng ngươi lại không nghe lời, lại còn thất trinh trước khi thành hôn, ta chỉ có thể miễn cưỡng nạp ngươi làm thiếp, phụ thân ngươi sẽ cảm kích ấn đức của ta…”
Áo ngoài của ta không chịu nổi sức kéo của Bùi Hoành, rất nhanh đã bị cởi chỉ còn lại mỗi áo trong.
Ta nước mắt giàn giụa, nhưng ngay cả động đậy cũng không thể.
Bùi Hoành hôn lên cổ ta: “Tiêu nhi, loại thuốc này rất mạnh, ngươi sẽ thích.”
16.
Ta đã sớm biết Bùi Hoành sẽ không chịu bỏ qua.
Ta nghĩ hắn sẽ gây áp lực với phụ thân ta, nghĩ hắn sẽ nhắm vào Mộ Cẩn An, thậm chí nghĩ hắn sẽ ám sát ta, nhưng ta lại không nghĩ hắn sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu đê tiện như vậy để ép ta khuất phục.
Người nam nhân này còn vô liêm sỉ hơn ta tưởng!
Thuốc quá mạnh, ta dần mất đi khả năng suy nghĩ.
Mờ mịt, ta nghe thấy tiếng người phá cửa xông vào.
Ta thấy có người nhấc Bùi Hoành lên đá ngã xuống đất, ta nghe thấy tiếng quyền cước nặng nề và tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến.
Ta quay đầu, thấy Mộ Cẩn An đang bóp cổ Bùi Hoành, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời.
“Không được!”
Ta vùng vẫy đứng dậy, lao đến trước mặt Mộ Cẩn An.
“Cẩn An, không thể giết…”
Bùi Hoành đầy miệng máu tươi, nham hiểm khiêu khích: “Giết ta ư? Mộ Cẩn An, ngươi dám không?”
Gân xanh trên tay Mộ Cẩn An nổi lên, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: “Ngươi sẽ sớm biết thôi.”
Ta từ phía sau ôm chặt lấy Mộ Cẩn An, khóc không thành tiếng.
“Cẩn An, đừng mà, đừng…”
Nhưng Mộ Cẩn An như phát điên, dường như không nghe thấy tiếng ta gọi.
Bùi Hoành dần im bặt, ta bỗng tuyệt vọng.
Nếu Bùi Hoành chết ở đây, Mộ Cẩn An chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Chuyện đã đến nước này, ta buông Mộ Cẩn An ra, lặng lẽ ngồi sang một bên, nhẹ giọng nói: “Cẩn An, bất kể sống chết, ta đều cùng chàng.”
Mộ Cẩn An, kiếp này, nếu không thể cùng nhau bạc đầu, vậy thì cùng nhau xuống suối vàng đi.
Cổ của Bùi Hoành đột nhiên được nới lỏng.
Mộ Cẩn An thở dốc một lúc, dùng áo ngoài quấn lấy ta, bế ta lên xe ngựa.
17.
“Sao chàng lại đến đây?”
Trên xe ngựa, ta mơ màng hỏi Mộ Cẩn An.
“Trường Lạc công chúa có quan hệ riêng với ngũ điện hạ, nàng phát hiện ra sự khác thường của Bùi Hoành nên đã báo tin.”
Ta trằn trọc trong vòng tay Mộ Cẩn An: “Mộ Cẩn An, ta nóng quá.”
Đôi tay ôm lấy ta siết chặt hơn, khiến ta không thể cử động.
“Ta biết, ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu.”
Ta không vui giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc, xoay mặt Mộ Cẩn An lại nhìn ta: “Ta không cần đại phu, ta muốn chàng.”
Mộ Cẩn An tránh ánh mắt ta, nhỏ giọng nói: “Nghe lời.”
Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh tự chủ như thường, nhưng rõ ràng hắn không dám nhìn ta.
Ta xoay người ngồi lên đùi Mộ Cẩn An, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu hôn lên.
Cơ thể Mộ Cẩn An cứng đờ, hắn né tránh ta trong hơi thở hỗn loạn, đè nén nói: “Tiêu Tiêu, chúng ta chưa thành thân, điều này đối với nàng…”
Ta cười hắn: “Mộ Cẩn An, chuyện long trời đất lở chàng cũng dám làm, giờ lại muốn giữ lễ giáo?”
Những ngón tay lạnh lẽo mảnh khảnh không an phận xoa nắn trên cổ họng người nam nhân, trong mắt Mộ Cẩn An dâng lên sóng to gió lớn.
Xe ngựa xóc nảy không ngừng, xuân tình trong xe cũng không ngừng.
18.
Việc Mộ Cẩn An dẫn binh xông vào biệt viện hành cung khiến thánh thượng nổi giận.
Bùi Hoành bị thương nặng, suýt thì mất mạng.
Ta kể lại đầu đuôi sự việc cho phụ thân, cầu xin phụ thân giúp Mộ Cẩn An cầu tình.
Phụ thân kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, ra lệnh không cho ta ra khỏi cửa.
Ta lo lắng chờ đợi, cuối cùng ba ngày sau cũng nhận được tin tức từ ngũ hoàng tử:
Bùi Hoành hành vi không đứng đắn, bị hạ lệnh cấm túc ba tháng, không ai được phép thăm viếng.
Mộ Cẩn An tự ý điều binh, đánh thương Thái Tử, bị phạt tạm dừng chức vụ, đi Lĩnh Nam đánh giặc.
Ta không ra khỏi cửa được, liền chờ Mộ Cẩn An đến tìm, nhưng hắn lại không xuất hiện nữa, trực tiếp đến Lĩnh Nam.
Ta buồn bực hai ngày, cuối cùng không nhịn được trèo tường đến Lâm Vương phủ.
Bùi Trạm thấy ta đến cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu bảo ta ngồi xuống.
“Điện hạ, Mộ Cẩn An cứ thế mà đi rồi sao?”
“Ồ, trước khi đi hắn có đến gặp ta một lần.”
Ta đứng im không nói.
Bùi Trạm cười trên nỗi đau của người khác: “Giận rồi?
“Được rồi, hắn đến tìm ta là để ta chăm sóc tốt cho ngươi, đừng để ngươi xảy ra chuyện.”
Ta bĩu môi: “Có gì không thể nói thẳng với ta?”
Bùi Trạm cười đến rất muốn ăn đòn: “Chuyện này ngươi phải về hỏi phụ thân ngươi.”
19.
Bùi Trạm nói, chính phụ thân ta đã đích thân quỳ cầu xin hoàng đế cho Mộ Cẩn An đến Lĩnh Nam.
Danh nghĩa sung quân, thực chất là bảo vệ.
Cũng chính phụ thân ta đã xông vào tướng phủ, đánh Mộ Cẩn An một trận.
“Nghe nói Thừa Tướng đại nhân tuy đã già, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, đánh vị tướng quân trấn giữ biên cương đến mức mặt mũi bầm dập, không có sức phản kháng.”
Ta nhất thời kinh ngạc, không thể tưởng tượng ra cảnh Mộ Cẩn An bị phụ thân ta đánh tơi bời.
“Tại sao phụ thân ta lại đánh hắn?”
Bùi Trạm nhìn ta đầy ẩn ý: “Đánh thì đánh, chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Mộ Cẩn An chịu một trận này không oan.”
“Dù sao cũng là nhạc phụ đại nhân ban tặng, có lẽ trong lòng hắn còn đang thầm vui mừng.”
Hả?
Ta nghe không hiểu.
Nhưng Bùi Trạm không nói nữa, hắn bảo ta về phủ đợi cho đàng hoàng, đừng gây thêm chuyện nữa.
Ta không chịu đi, ngồi trên ghế hỏi hắn: “Tại sao hoàng đế chỉ cấm túc Bùi Hoành?”
Bùi Trạm nhìn ta đầy ẩn ý: “Bởi vì hắn là Thái Tử, hoàng đế tương lai sao có thể có vết nhơ?”
“Thái Tử là chuyện trọng đại của quốc gia, động đến một sợi tóc cũng ảnh hưởng đến toàn cục, trừ khi Thái Tử phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nếu không thì dễ gì phế truất Thái Tử?”
Ta chớp chớp mắt: “Vậy ngươi nói xem, giết chết huynh đệ ruột thịt, có tính là sai lầm không thể tha thứ không?”
Bùi Trạm suýt phun ra ngụm trà.
“Lâm Tiêu Tiêu, ngươi chờ ta ở đây sao?
“Ngươi có phải điên rồi không, mạng của bổn vương không phải là mạng sao?
“Mau mau mau, tiễn khách, tiễn khách!”
20.
Khi Mộ Cẩn An trở về, đã là giữa mùa đông.
Việc đánh giặc rất thuận lợi, hoàng đế đã phục chức cho hắn.
Bùi Hoành luôn cẩn thận, không dám có hành vi vượt quá giới hạn nữa, ngay cả khi biết Thẩm Kiều đã mang thai hai tháng, hắn cũng không có bất kỳ động thái nào.
Có vẻ như ba tháng cấm túc rất có hiệu quả.
Hoàng đế có vẻ hơi an ủi.
Ông bắt đầu để Bùi Hoành tham tham dự thảo luận chính sự, bắt đầu không ngừng giữ Bùi Hoành lại Dưỡng Tâm điện để trò chuyện suốt đêm.
Mọi người đều nghĩ thánh thượng đã khôi phục sự sủng ái đối với Thái Tử, việc Bùi Hoành là hoàng đế tương lai như ván đã đóng thuyền.
Chỉ có ta biết, hoàng đế sắp chết rồi, ông bị bệnh nặng.
Kiếp trước, ta gả cho Bùi Hoành được hai tháng thì hoàng đế băng hà, lúc đó mọi người mới biết ông đã bệnh nặng từ lâu.
Tính thời gian thì giờ ông đã không còn sống được bao lâu nữa.
Vào thời điểm này, ông chỉ có thể giữ vững ngôi Thái Tử của Bùi Hoành, mới có thể bảo đảm sự ổn định của triều đình.
Cho nên… không còn thời gian nữa rồi.
Mọi thứ cần phải nhanh lên.
21.
Bùi Hoành cũng nhanh chóng biết được hoàng đế bị bệnh.
Giờ không còn ai có thể kiềm chế và khiến hắn e sợ, cuối cùng hắn đã bí mật đi gặp Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều sẽ nói cho hắn biết, nàng bị Bùi Trạm cưỡng bức, mang thai đứa con của hắn.
Vì vậy vào một đêm mưa gió bão bùng, ngũ hoàng tử Bùi Trạm đã bị ám sát tại phủ đệ, bị đâm bỏ mình.
Trong lúc nhất thời, cả triều đình đều kinh hoàng.
Đối thủ cạnh tranh duy nhất đã không còn, Bùi Hoành càng trở nên ngang ngược hơn.
Hắn biết, cho dù phủ Thừa Tướng và phủ tướng quân không ủng hộ hắn, chỉ cần Bùi Trạm chết, mọi chuyện sẽ kết thúc, tất cả mọi người đều phải nịnh nọt Bùi Hoành hắn, để cầu hoạn lộ bình an.
Hoàng đế vì cái chết của ngũ hoàng tử mà bị kích thích, bắt đầu nằm liệt giường.
Mọi người đều nói, hoàng đế e là không qua khỏi năm nay.
Ngày tiễn ông Táo, Bùi Hoành thay mặt hoàng đế tham dự tiệc cung đình, hắn ngồi trên cao, lắng nghe lời ca tụng của quần thần, sắc mặt kiêu ngạo, thần sắc lạnh lùng.
Phảng phất giờ phút này hắn đã là Hoàng đế.
Ánh mắt hắn đột nhiên liếc thấy ta đứng sau phụ thân, không khỏi khinh thường nhếch mép.
“Tiêu nhi, lại đây.”
22.
Ta đứng dậy trong sự chú ý của mọi người, từng bước đi đến trước mặt Bùi Hoành.
“Rót rượu cho bản cung.”
Bùi Hoành ngả người trên ghế nhìn ta, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, cử chỉ tràn đầy sự trêu chọc.
Ta cầm lấy bình rượu, rót đầy chén rượu.
Bùi Hoành uống một hơi cạn sạch sau đó cười lớn, hắn nắm lấy cổ tay ta nói: “Tiêu nhi, sớm nghe lời như vậy có phải là tốt không?
“Nếu như lúc trước không phải nàng nhất quyết muốn gả cho Mộ Cẩn An, có lẽ hôm nay nàng đã là Hoàng Hậu tương lai của ta, thế nào, có hối hận không?”
Ta cười nói: “Hối hận.”
Bùi Hoành rất thích thú, hắn dần trở nên điên cuồng: “Sau khi bổn Thái Tử đăng cơ, người đầu tiên muốn đối phó chính là Mộ Cẩn An, nàng theo hắn chỉ chịu khổ mà thôi.”
“Đêm nay ở lại, hầu hạ ta vui vẻ, sau này có thể thưởng cho nàng làm quý nhân, thế nào?”
Cuối cùng ta cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Biểu cảm của Bùi Hoành lập tức trở nên tàn nhẫn: “Ngươi cười cái gì?”
Ta nhàn nhạt nhìn hắn: “Bùi Hoành, ta cười ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không biết.”
“Rượu độc đã uống rồi, chuẩn bị lên đường đi.”