Đời Này Không Phụ - Chương 1
1.
Ta ngẩn ngơ hồi lâu, mới phát hiện mình đã được trùng sinh.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của ta, phủ đệ tràn đầy tân khách, ngay cả hoàng đế cũng đến dự tiệc.
“Tiêu nhi, muốn gả cho dạng phu quân nào, trẫm sẽ ban hôn cho con.”
Hoàng đế cười nói, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung vào ta.
Kiếp trước, ta theo ý của phụ thân, xấu hổ cúi đầu, chỉ nói để Hoàng đế làm chủ.
Sau đó ta được ban hôn cho Thái Tử Bùi Hoành, trở thành Hoàng Hậu tương lai.
Nhưng lần này, ta không cúi đầu.
Ta cung kính quỳ trước mặt hoàng đế, trầm giọng nói: “Tiểu nữ đã thầm thương Mộ tướng quân từ lâu, cầu xin bệ hạ thành toàn.”
Người nam nhân lạnh lùng ngồi ở xa đột nhiên ngẩng đầu lên.
2.
Những người khác có mặt đều kinh ngạc.
Mọi người đều biết phụ thân ta là đảng phái của Thái Tử, còn Mộ Cẩn An là người của ngũ hoàng tử.
Hoàng đế nhìn phụ thân ta một cách đầy ẩn ý, phụ thân ta tức giận quát ta: “Uống rượu đến ngốc rồi à, trước mặt thánh thượng ăn nói lung tung cái gì?”
Ta vẫn quỳ không đứng dậy, hoàng đế nhìn Mộ Cẩn An một cách sâu xa: “Không biết Tiêu nhi là đơn phương, hay là hai bên lưỡng tình tương duyệt?”
Mọi người nhìn về phía Mộ Cẩn An, không biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
Nếu hắn gật đầu, có nghĩa là từ nay sẽ đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Đại tướng quân trấn biên cưới nữ nhi Thừa Tướng, chỉ sợ hoàng đế và Thái Tử đều không thể ngồi yên.
Ta không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Mộ Cẩn An, ta chỉ hy vọng, kiếp này, hắn đủ dũng cảm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người nam nhân cao lớn bước nhanh đến quỳ bên cạnh ta, sau đó nắm chặt tay ta.
“Việc này để Tiêu Tiêu mở lời, quả thật là lỗi của thần.
“Thần xác thực không tự kiềm chế được tình cảm với Lâm Tiêu Tiêu, tình sâu vô cùng, còn xin Thánh thượng thành toàn!”
3.
Trước sự chứng kiến của mọi người, hoàng đế bị dồn vào thế bí, chỉ có thể ban hôn.
Ta trở thành vị hôn thê của Mộ Cẩn An.
Thái Tử vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm ta, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Những người xung quanh nhìn trái nhìn phải, ánh mắt giao nhau, ai nấy đều không nhịn được vẻ muốn hóng hớt.
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, sắc mặt ông như sắp ngất đi, râu ria vì tức giận mà run rẩy.
Ngũ hoàng tử ở không xa cũng đang run rẩy, có lẽ là vì sợ hãi.
Sau khi tiệc kết thúc, phụ thân ta vội vã lôi ta vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Ngươi hồ nháo!
“Ngươi có biết ngươi đã gây ra họa lớn đến mức nào không? Cha ngươi là Thừa Tướng! Việc hôn sự của ngươi liên quan đến bao nhiêu lợi ích, ngươi không biết sao? Ngươi tưởng ngươi muốn gả cho ai thì gả cho người đó sao?
“Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôn sự của ngươi và Mộ Cẩn An không thể thành được! Ngươi chỉ có thể gả cho Bùi Hoành!”
Ta bình tĩnh nhìn phụ thân: “Phụ thân, Bùi Hoành là kẻ tàn nhẫn vô tình, sau này sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Phụ thân ta tức giận đến mức bật cười: “Ngươi còn biết xem tướng nữa sao? Mộ Cẩn An kia đã cho ngươi uống thứ thuốc mê hồn gì mà khiến ngươi nhất quyết phải gả cho hắn ta?”
Biết không thể nói lý với phụ thân, ta cầm lấy khăn tay rồi khóc lóc thảm thiết.
Phụ thân ta sợ nhất là ta khóc, ông ta đi vòng quanh tại chỗ hai vòng rồi hất tay áo bỏ đi.
Ta im lặng một lúc rồi đứng dậy đóng cửa.
Đột nhiên, một đôi bàn tay hữu lực chống vào khung cửa, Mộ Cẩn An đẩy cửa bước vào.
4.
Ta nhìn người nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, đột nhiên rất muốn ôm lấy hắn.
Kiếp trước, sau khi ta gả cho Bùi Hoành, chúng ta không còn nói chuyện với nhau nữa.
Ta từ Thái Tử phi làm đến Hoàng Hậu, hắn từ phó tướng làm đến đại tướng quân trấn biên, quỹ đạo cuộc đời chúng ta không còn điểm giao nhau nữa.
Nếu không phải hắn liều mạng báo thù cho ta, nếu không phải hắn từ bỏ tất cả để tuẫn tình vì ta thì ta đã không biết, hắn yêu ta đến vậy.
“Mộ Cẩn An, đã lâu không gặp.”
Ta mở lời với đôi mắt đỏ hoe, nhưng Mộ Cẩn An lại lạnh lùng nhìn ta.
“Lâm Tiêu Tiêu, ai sai sử ngươi?
“Ta khuyên ngươi, đừng nhúng tay vào những cuộc tranh giành quyền lực này.”
Ta ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Mộ Cẩn An, ngươi có phải sợ rồi không?”
Mộ Cẩn An hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ta biết hắn không sợ, nếu hắn sợ thì hắn đã không phối hợp với ta trước mặt hoàng đế.
Hắn chỉ không tin… ta thực sự muốn gả cho hắn.
“Mộ Cẩn An, bất kể có bao nhiêu lợi ích liên quan, bất kể người khác có dụng ý gì, ta chỉ hỏi ngươi, ta muốn gả cho ngươi, ngươi có cưới hay không?”
Mộ Cẩn An nhìn ta hồi lâu, đột nhiên quay người bỏ đi.
Ta nhìn bóng hắn biến mất trong màn đêm, thầm cười.
Mộ Cẩn An, ta không biết kiếp này sẽ có kết cục như thế nào.
Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều muốn đứng bên cạnh ngươi.
5.
Ta biết Bùi Hoành sẽ không bỏ qua chuyện ban hôn này, hắn muốn lên ngôi hoàng đế, cần có sự ủng hộ của phủ Thừa Tướng.
Vì vậy, khi Hoàng Hậu mời ta vào cung, ta biết là Bùi Hoành muốn gặp ta.
“Tiêu nhi, ta rất nhớ nàng.”
Trong điện của Hoàng Hậu, Bùi Hoành nhìn ta với ánh mắt tình cảm.
Kiếp trước, ta đã bị diễn xuất của hắn đánh lừa, cho rằng hắn thực sự thích ta.
Người nam nhân này vì đạt được mục đích, có thể nói bất cứ điều gì, cũng dám làm bất cứ chuyện gì.
“Thái Tử cẩn thận lời nói, hiện giờ ta là vị hôn thê của Mộ Cẩn An.”
Ta lạnh lùng xa cách nhìn Bùi Hoành.
Bùi Hoành lập tức đỏ hoe khóe mắt.
“Tiêu nhi, là lỗi của ta.
“Ta sớm nên nói rõ với phụ hoàng, sớm nên để phụ hoàng ban hôn cho chúng ta.
“Tiêu nhi, chúng ta quen biết nhau đã lâu, nàng biết tâm ý của ta, trong lòng ta chỉ có nàng, ta chỉ muốn có nàng.
6.
Ta lặng lẽ nhìn Bùi Hoành diễn kịch, lười nói thêm một lời.
Thấy ta không hề động lòng, Bùi Hoành liền chuyển sang chủ đề khác.
“Tiêu nhi, chuyện hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chúng ta đều là hoàng gia quý tộc nên cân nhắc đến đại cục.
“Đêm qua, ngũ đệ đã quỳ suốt một đêm ngoài điện của phụ hoàng mà vẫn không được gặp phụ hoàng.
“Mộ Cẩn An nắm trong tay binh quyền, lại kết thân với phủ Thừa Tướng, nàng có nghĩ đến cảnh ngộ mà phụ thân nàng sẽ phải đối mặt không?
“Tiêu nhi, ta mới là lương nhân của nàng. Chỉ cần nàng mở miệng, ta nguyện ý liều mạng cầu xin phụ hoàng thay đổi thánh chỉ!”
Ta nghe xong liền ngáp một cái: “Nói xong chưa?”
Bùi Hoành ngẩn ra, trong đôi mắt ôn nhu tình cảm thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Ta giả vờ không nhìn thấy, quay người bỏ đi.
Ra khỏi cung, ta lặng lẽ đến phủ của ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử thấy ta thì suýt nữa nhảy dựng lên.
“Sao lại là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?
“Tổ tông ơi, ngươi mau đi đi, ngươi hại chết ta rồi, bây giờ mọi người đều cho rằng ta muốn liên kết với phụ thân ngươi để tranh ngôi với Thái Tử, quá dọa người!”
Ta giữ chặt ngũ hoàng tử đang nhảy dựng lên, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói: “Thế nào, ngươi không muốn tranh sao?
“Thứ như Thái Tử, có thể phế cũng có thể lập, không phải sao?”
Ngũ hoàng tử Bùi Trạm nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Một lát sau, trong đôi mắt vốn ngốc nghếch trong sáng của hắn hiện lên ý cười sắc bén.
7.
“Lâm Tiêu Tiêu, ngươi khiến bản vương rất kinh ngạc.
“Cẩn An từng nói ngươi là người biết nhìn xa trông rộng, tuân thủ lễ giáo. Bây giờ xem ra, hắn đã nhìn nhầm rồi.”
Ta đưa tay vuốt nhẹ tà váy, nở một nụ cười đúng mực.
“Hắn không nhìn nhầm.”
“Chỉ là… con người đều có thể thay đổi.”
Bùi Trạm nhìn ta đầy ẩn ý: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Ta từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn Bùi Hoành vạn kiếp bất phục.”
Bùi Trạm nhướng mày, hắn từ từ tiến lại gần ta, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén: “Cho nên… ngươi dùng hết tâm cơ gả cho Mộ Cẩn An, còn dụ dỗ ta lên ngôi, chỉ coi chúng ta là công cụ để lật đổ Bùi Hoành, đúng không?”
Ta che miệng ho nhẹ một tiếng: “Cái này… Mộ Cẩn An không tính là…”
“Vậy hắn là gì?”
“Hắn là người trong lòng ta.”
Bùi Trạm cười đến rất kỳ quái, như thể nghe được chuyện gì đó rất thú vị.
Hắn quay người ngồi xuống sập bên cạnh, lười biếng nhìn ta: “Lâm Tiêu Tiêu, bản vương không có ý tranh quyền, chỉ cầu bình an phú quý, ngươi hãy về đi.”
Ta không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đặt tờ giấy trong tay áo lên bàn.
Trên đó viết một cái tên: [Thẩm Kiều.]
Bùi Trạm liếc nhìn, dường như không để ý, hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, rồi đè tách trà lên tờ giấy.
“Tiễn khách.”
Ta quay người rời khỏi Lâm Vương phủ.
Bùi Trạm nhìn người nam nhân bước ra từ sau tấm bình phong, giọng điệu trêu chọc: “Tiểu cô nương này vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, ngươi có chế ngự được không?”
Người nam nhân mặt lạnh không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên một chút.