Đổi Một Phu Quân Khác - Chương 2
9.
Nhưng mà ta vừa nói xong, hai người Trần gia đều sửng sốt.
Trần Tư Thanh sợ hãi hét toáng lên: “Không được, dựa vào cái gì chứ? Ta không phải là nô tỳ nhà ngươi. Ca ca, muội muốn về nhà.”
Trần Tư Mẫn híp mắt lại, tát muội muội mình một cái.
“Làm càn! Không được càn quấy trước mặt quận chúa, mau xin lỗi quận chúa đi.”
Hắn cho rằng một cái tát là mang người đi được à?
Đâu có chuyện tốt như thế.
Ta thờ ơ nói: “Há miệng ra không biết nói chuyện thì cắt đi!”
“Bịch” một tiếng, Trần Tư Mẫn quỳ xuống đất.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực: “Quận chúa, hắn đã gãy chân, không xứng với người nữa. Ta lấy thân mình bồi thường cho người, có được không?”
Hóa ra là chờ cái này.
Ta cười híp mắt, chỉ vào Trần Tư Thanh: “Cắt lưỡi ả cho ta.”
Trần Tư Thanh tức giận trừng mắt: “Ca ca, sao không giống những gì huynh nói thế, huynh mau cứu muội đi!”
Trong mắt Trần Tư Mẫn xẹt qua một tia ác độc, hắn không để ý đến muội muội đang gào thét bên cạnh.
Hắn nói: “Quận chúa, muội muội ta có lỗi thật, nhưng ai cũng có quyền theo đuổi chân ái. Từ nhỏ ta đã đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, học thức uyên bác, ngoại hình ngọc thụ lâm phong, dư sức làm phu quân của nàng.”
Hắn đang rao bán mình đó hả?
Dù ngoại hình cũng tạm được, nhưng lại không đúng gu thẩm mỹ của ta.
Hơn nữa, chuyện hôm nay, chắc chắn có bàn tay của hắn ở phía sau.
10.
Lý Văn Hiên lập tức hiểu ra, rồi luống cuống.
Hắn đáng thương nhìn ta: “Yên Nhi, ta bị gạt, ta bị bọn họ lừa gạt, tất cả đều do bọn họ tính toán.”
Ai ôi, rốt cuộc cũng nhận ra.
Đáng tiếc là chậm rồi.
Bây giờ bọn họ không yêu cũng phải yêu.
Ta lạnh lùng liếc qua thị vệ.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng cắt lưỡi của Trần Tư Thanh.
Mặt Trần Tư Mẫn chỉ tái hơn chút thôi, trong mắt càng khát vọng quyền lực hơn.
Được lắm, vẫn có thể nhịn.
Trần Tư Thanh trợn to mắt nhìn ta, máu tươi chảy ròng ròng từ khóe miệng, trông vô cùng kinh khủng.
Ta cười híp mắt nhìn ả: “Ngoan đi, nếu không ta đánh gãy chân ngươi luôn đó.”
Trần Tư Thanh sợ hãi cả người run rẩy, ôm đầu nhỏ giọng khóc thút thít.
Trong mắt Lý Văn Hiên không có chút tình ý nào, thậm chí trong mắt còn có vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Quả nhiên mẫu thân nói không sai, thiên hạ này căn bản không tồn tại chân ái.
Trần Tư Mẫn quỳ trên đất, nói bằng giọng vang vang hữu lực: “Quận chúa, ngày mai là ngày nàng thành thân, hoàng thượng cũng sẽ tới, chẳng lẽ nàng muốn để cả kinh thành chê cười hay sao?”
“Chỉ cần nàng thành thân với ta, ta đảm bảo sẽ để nàng rạng rỡ gả đến nhà ta, để người khắp kinh thành hâm mộ.”
Ta thờ ơ nhìn hắn: “Ngươi á? Ngươi còn chưa xứng!”
Trần Tư Mẫn ngạc nhiên nhìn ta, rồi chỉ vào Lý Văn Hiên.
“Ta mạnh hơn hắn nhiều, sao lại không xứng chứ?”
Nam nhân này thật phiền, nếu không nể mặt hắn là tân khoa trạng nguyên, ta đã ném hắn ra lâu rồi.
11.
Ta lạnh nhạt nói: “Ngươi không đẹp bằng Lý Văn Hiên, hơn nữa, ta không thích nam nhân có nhiều mưu mẹo.”
“Trần Tư Mẫn, nếu không tại ngươi, Lý Văn Hiên cũng không mắc lừa, hắn vẫn là một con chó ngoan ngoãn nghe lời.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm chó của ta sao?”
Trần Tư Mẫn đen mặt không trả lời.
Có lẽ hắn sẽ xấu khổ khi làm chó!
Một lúc lâu sau, Trần Tư Mẫn mới mở miệng: “Nếu quận chúa không đồng ý, ta sẽ mang xá muội đi.”
“Nếu quận chúa đổi ý, ta sẽ toàn lực phối hợp.”
Ta bị hắn chọc cười.
Sao hắn thi đậu trạng nguyên được thế?
Chút đầu óc này mà cũng thi đậu được sao?”
“Ngươi đi thì được, muội muội ngươi thì không được, ả phải một đời một kiếp một đôi với Lý Văn Hiên! Ta muốn chứng kiến tình yêu của họ.”
Trần Tư Thanh tức giận nhìn ta, ả che miệng, không ngừng “a a”.
Mặt Lý Văn Hiên phờ phạc, trong mắt toàn là hối hận.
Ta cười, rất thích cái vẻ không ưa ta nhưng lại không làm gì được ta của bọn họ.
Trần Tư Mẫn để lại một câu độc ác, vè mặt xám xịt rời đi.
Ta nhốt hai người họ vào phòng chứa củi, còn cho người đặc biệt canh giữ, không cho phép bất kì ai giúp đỡ, để bọn họ chăm sóc lẫn nhau.
Ta không muốn để họ chết quá dễ dàng, còn gọi đại phu đến băng bó cho họ.
Aiz, ta đúng là người tốt mà.
Chắc chắn ngày mai không thành thân được rồi, ta còn phải đi đến phủ công chúa tìm mẫu thân nói cho rõ ràng nữa.
Mẫu thân chỉ có một đứa con gái là ta, bà ấy cảm thấy sinh con quá đau, nên sinh ra ta rồi không sinh nữa.
Ta có năm phụ thân, bọn họ đối xử với ta rất tốt, nhưng mẫu thân lại chê ta chướng mắt, nên sau khi ta cập kê đã đuổi ta ra ngoài.
12.
Một khắc sau, ta gõ cửa phủ công chúa.
Ta chờ rất lâu, mẫu thân mới ra ngoài, nhìn ta bằng gương mặt u oán.
Nếu không nể mặt ta là con gái ruột, ta nghĩ, có lẽ bà ấy đã thưởng cho ta mấy bạt tai rồi.
Ta vội vàng bưng trà rót nước cho bà ấy, lại chạy tới bóp vai cho bà ấy.
Nhìn thấy khóe miệng bà ấy hơi nhếch lên, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫu thân, tân lang bị con đánh tàn phế rồi, ngày mai không tổ chức hôn sự được.”
Bà ấy liếc ta: “Sao con ra tay được thế? Không phải con thích hắn lắm à? Đã nói với con rồi mà, đừng quá coi trọng những nam nhân đó.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, mẫu thân nói gì cũng đúng.
Ta kể lại hết chuyện vừa rồi, đặc biệt nói rõ chuyện khoa thi.
Mặt mẫu thân như thể đang nhìn kẻ ngu: “Con cứ thể để hắn chạy à?”
Bà ấy vươn bàn tay thon dài ra, ấn mạnh vào đầu ta.
“Yên Nhi, ta dạy con thế nào hả? Chịu cái gì cũng được, nhưng không được chịu thiệt. Có chuyện gì, ta dọn dẹp giúp con.”
Ta lau chút mồ hôi lạnh không tồn tại, cười nói: “Mẫu thân, dù gì hắn cũng là tâ khoa trạng nguyên, con không thể không nể mặt cữu cữu được!”
Bây giờ nghĩ lại, hắn là kẻ đứng sau, cứ thế tùy tiện thả hắn đi, hình như ta chịu thiệt thật.
Ít nhất cũng đánh hắn một trận chữ!
Ta vỗ mạnh lên bàn: “Mẫu thân, giờ con đi bắt hắn về đánh một trận.”
Mẫu thân liếc ta, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
“Cũng may là ở ngoài cung, con mà ở hoàng cung, đến một nắm tro cũng không còn.”
13.
Ta làm bộ tội nghiệp nhìn mẫu thân.
Đều do bà ấy ngày ngày trầm mê trong nam sắc, căn bản không dạy dỗ ta cho tốt.
Đáng tiếc ta không dám nói ra nguyên nhân thực sự.
Mẫu thân đánh rất đau.
Bà ấy hừ lạnh: “Trần Tư Mẫn, ta nhớ rồi. Dám ức hiếp cả con gái ta, đúng là sống lâu quá rồi mà.”
“Yên Nhi, con phải nhớ kỹ, chọn nam nhân quan trọng nhất là thông minh, nghe lời và dễ dùng.”
“Ban đầu ta đã nói Lý Văn Hiên không đủ thông minh, con lại khăng khăng không tin. Chỉ một nữ nhân đã lừa được hắn rồi, đúng là vô dụng.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, căn bản không dám phản bác. Lúc trước ta chỉ nhìn mặt thôi, những thứ khác đều coi thường.
Chọn nam nhân, mẫu thân là số một kinh thành, sau này ta ngoan ngoãn nghe lời là được.
Ta tươi cười nịnh nọt: “Mẫu thân, con biết lỗi rồi mà, sau này con nhất đính sẽ nghiêm túc nghe theo lời đề nghị của người.”
Mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thả lỏng đi mấy phần.
Bà ấy nhẹ nhàng sờ đầu ta: “Yên Nhi, con vui là được. Con muốn hủy hôn lễ hay đổi phu quân khác?”
Mẫu thân nhận lấy mấy bức họa mà nha hoàn đưa tới, mỉm cười nhìn ta: “Yên Nhi, con tùy tiện chọn đi, đây đều là những nam nhân ưu tú mà ta chọn lựa kĩ càng.”
Thái độ của bà ấy, không cần nói cũng biết.
Ta chớp đôi mắt to: “Mẫu thân, con mới mười tám mà, có thể từ từ.”
Còn chưa thấy người thật, ta vẫn hơi luống cuống.
Lỡ như là vẽ lệch, ta biết tìm ai mà khóc cơ chứ.
Mẫu thân quá hiểu ta, bà ấy vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Mặt bà ấy đầy bất đắc dĩ: “Những người này con đều gặp rồi, mau chọn một người đi, ta còn phải sắp xếp chuyện sau này nữa.”
“Đúng là, đừng có lề mề nữa, đại phụ thân, nhị phụ thân của con còn đang chờ ta nữa!”
14.
Ta dám quấy rầy chuyện tốt của mẫu thân hay sao?
Ta vội vàng mở bức họa ra xem.
Đúng vậy, ta đều đã từng gặp những người này rồi, thậm chí còn có hai người khá quen thuộc.
Hóa ra mẫu thân đã có sắp xếp từ sớm rồi.
Ta chọn năm người, mỉm cười đưa cho mẫu thân: “Mẫu thân, người chọn một trong số năm người này cho con thành thân đi.”
Mẫu thân cười vui vẻ: “Yên Nhi, thực tế thì con có thể chọn cả năm mà.”
Ta lắc đầu thật mạnh: “Con còn nhỏ, một người là được.”
Không phải ta không muốn có thêm mấy người, nhưng cơ thể ta không cho phép.
Ta bị sinh non, lại không thích luyện võ, cơ thể hơi yếu, không chịu nổi.
Hơn nữa, ta muốn tự mình chọn người vừa mắt nhất.
Mẫu thân lại liếc ta, từ nhỏ đến lớn luôn là như thế, bà ấy đối với người ngoài luôn nghiêm túc, đối với ta lại thích lườm nguýt.
Đối với bà ấy, chắc chắn ta giống như không tồn tại.
Mẫu thân nhìn kĩ năm người, cuối cùng chọn nhị công tử của phủ thừa tướng, Hạ Cảnh Diệu.
“Chọn người này đi! Thông minh, nghe lời, dễ dùng. Lý Văn Hiên quá ngu, bùn nhão không trát tường được.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dù người này không được đẹp như Lý Văn Hiên, nhưng lại có khí chất xuất chúng.
Mẫu thân nhìn ta, gật đầu, nở nụ cười hiền lành.
“Con của ta, rốt cuộc con cũng thông minh được một lần.”
Mặt ta đầy vạch đen, không phải chỉ là mắt hơi kém thôi sao, sao lại thành không thông minh rồi?
Mẹ cười híp mắt nói: “Ngoan, mau về ngủ đi, ta sẽ cho người làm, ngày mai con còn phải đi đón tân lang nữa.”
Ta nghi ngờ nhìn mẫu thân: “Người chắc chắn hắn có thể gả qua chứ? Phụ thân hắn có đồng ý không? Dù thế nào cũng là nhị công tử phủ thừa tướng đó.”
15.
Lý Văn Hiên không cha không mẹ, ta nuôi hắn từ nhỏ, để hắn gả cho ta cũng không sao hết.
Mẫu thân tự hào nói: “Đương nhiên rồi, con ta đẹp thế này, sao hắn không muốn cho được. Người ta chọn cho con đều là những người tự nguyện.”
“Ta có năm người rồi, con có mười người cũng được.”
Ta suýt chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Mẫu thân là công chúa, trước đó cũng có hoàng gia gia cưng chiều, sau đó lại có hoàng đế cữu cữu cưng chiều.
Còn ta, dù họ có cưng chiều ta hơn thì cũng không thể đối xử với ta tốt như mẫu thân.
Về chuyện này, trong lòng ta hiểu rõ.
Mẫu thân sắp xếp hai ma ma cùng ta về, trong phòng bà ấy còn có người chờ nên bà ấy lười dề dà với ta.
Sáng hôm sau, mới rạng đông, ta đã bị đánh thức.
Ta díp mắt để bọn họ mặc y phục cho ta.
Đến khi ta tỉnh hẳn thì đã mặc y phục xong hết rồi.
Nha hoàn nhỏ giọng nói với ta: “Quận chúa, Lý công tử ồn ào muốn gặp người.”
Bây giờ mới biết sốt ruột, tiếc là đã muộn rồi.
Sao ta còn muốn một món đồ dơ bẩn nữa chứ?
Ta bĩu môi, lão nương đang sống rất tốt, cần thứ xui xẻo đó làm gì.
“Không gặp, cho thêm mấy người nữa canh gác, đừng ảnh hưởng đến chuyện tốt của ta.”
Mẫu thân chống eo, mang năm phụ thân tới.
Bà ấy tươi cười: “Tốt lắm, hôm nay con ta thật đẹp.”
Năm phụ thân đều vô cùng anh tuấn, bọn họ nhét cho ta rất nhiều ngân phiếu và khế đất.
16.
Ta cưỡi con ngựa lớn, sau lưng còn có một đám người, chậm rãi đi về phía phủ thừa tướng.
Dọc đường có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, ta bảo tên sai vặt rải rất nhiều tiền đồng và kẹo xuống đường.
Bọn họ chúc phúc ta, căn bản không hề biết tân lang đã bị đổi rồi.
Đến phủ thừa tướng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, một đám người cười cười híp mắt đứng ở cửa ngênh đón, không hề nhìn ra vẻ nửa đêm qua mới tới thông báo thành thân.
Ta tưởng rằng còn bị chặn cửa nữa nên đã đặc biệt đi tìm mấy người bạn biết thi từ ca phú, kết quả mọi việc đều thuận lợi.
Đến khi dắt được Hạ Cảnh Diệu ra ngoài, ta vẫn còn hoang mang.
Nam nhân mặc đồ cưới đỏ thẫm, khóe miệng không ngừng cong lên, nhìn cọng tóc cũng cảm nhận được hắn vui vẻ.
Thế này cũng tốt, ta không muốn cưỡng ép người khác.
Ta đã chuẩn bị cho hắn một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm rồi, hắn lại nói muốn cưỡi ngựa về cùng ta.
Yêu cầu nhỏ này, ta vui vẻ đồng ý.
Hai con ngựa trắng sóng vai mà đi, nam tuấn nữ mỹ, người đi đường cũng nói vô cùng xứng đôi.
Hạ Cảnh Diệu nhìn ta bằng đôi mắt sáng rực: “Nương tử, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.”
Tạ hài lòng gật đầu, nhìn thêm mấy cái, càng nhìn càng thuận mắt.
17.
Khi động phòng, nha hoàn tới bẩm báo: Lý Văn Hiên lấy cái chết ra uy hiếp, khăng khăng muốn gặp ta ngay.
Nam nhân này thật phiền, ta đang nghĩ có nên cắt lưỡi hắn luôn không.
Ta liếc qua Hạ Cảnh Hiệu, nam nhân cười híp mắt nói: “Nương tử, để ta đi cùng nàng.”