Đổi Mệnh Cẩm Lý - Chương 3
7
Nghiêm Cầm chỉ vào tôi và nói với giáo viên: “Thầy ơi, Hàn Tùng Tuyết đang làm mấy trò mê tín phong kiến trong ký túc xá!”
Giáo viên hướng dẫn cau mày và đi về phía tôi: “Hàn Tùng Tuyết, em đang làm gì vậy?”
Không ngờ Nghiêm Cầm lại làm như vậy, nên tôi cau mày chậm rãi nói: “Thầy, em đốt giấy chơi thôi.”
Giáo viên còn chưa kịp mở miệng thì Nghiêm Cầm đã cao giọng hét lên: “Đốt giấy cho vui? Cậu đang đốt bùa đúng không? Hàn Tùng Tuyết, tớ đã cảm thấy cậu có vấn đề từ lâu. Thầy ơi, mấy ngày nay cậu ta cứ nói miết mấy thứ linh tinh với em, gì mà mua mạng, Minh hôn… Em nghi ngờ cậu ta dùng thủ đoạn mê tín lừa gạt người khác!”
Nghe Nghiêm Cầm nói vậy, thầy giáo tối sầm mặt: “Hàn Tùng Tuyết, em nói mấy thứ này với Nghiêm Cầm là ý gì?”
Tôi đảo mắt rồi nói với giáo viên: “Thầy ơi, em đang kể chuyện cổ tích cho Nghiêm Cầm nghe. Đốt giấy trong ký túc xá là lỗi của em, lần sau em sẽ không làm vậy, xin lỗi thầy ạ.”
Tất nhiên giáo viên sẽ không tin lời nói dối của tôi, giọng điệu khó chịu nói: “Kể chuyện xưa? Lớn như vậy rồi còn kể chuyện cổ tích? Hàn Tùng Tuyết, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Nghiêm Cầm đứng bên cạnh vênh váo đệm vào: “Thầy ơi, thầy đừng nghe cậu ta nói bậy, mấy ngày nay cậu ấy cứ nói về ma biến thái, ma mạt vận gì đấy, vốn dĩ không phải kể chuyện cổ tích. Hơn nữa kể chuyện cổ thích thì đốt bùa làm gì? Thầy ơi, bố của Hàn Tùng Tuyết đang làm bói toán lừa đảo, chắc chắn cậu ta đã học từ bố mình, muốn lừa tiền của các bạn học. Trước đó em còn bị cô ấy lừa một bao lì xì!”
Sau khi nghe Nghiêm Cầm nói, sắc mặt của giáo viên càng trở nên u ám hơn.
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Nghiêm Cầm mà tôi không khỏi buồn cười.
Con nhỏ này vì sắp xếp cho tôi mà cái gì cũng dám làm, nếu cô ta bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tôi giả vờ hoảng hốt: “Thưa thầy, em thật sự không nói dối. Chuyện đến nước này thì em đành kể hết vậy, đúng, bố em đúng là thầy bói, ông ấy có dạy cho em một ít phương pháp trừ tà. Hôm nay em đốt bùa mục đích là để giúp Nghiêm Cầm trừ tà.”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Nghiêm Cầm lập tức thay đổi: “Trừ tà thay tớ? Tớ gặp phải chuyện gì mà cần cậu phải trừ tà?”
Tôi cười thần bí: “Nửa đêm hôm trước cậu đột nhiên hét lên quái dị, rõ ràng là bị ma ám. Em không nói dối đâu, thầy ơi, nếu thầy không tin thì hỏi các bạn xung quanh thử xem. Tiếng hét ngày hôm ấy lớn như vậy chắc chắn họ có thể nghe được!”
Một nhóm bạn cùng lớp đã tụ tập bên ngoài cửa ký túc xá của chúng tôi để hóng chuyện. Sau khi nghe những gì tôi nói, giáo viên quay lại và nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Tống Tình, người đang ở cạnh phòng ký túc xá với chúng tôi.
“Tống Tình, nói cho thầy biết, đêm trước em nghe gì?”
Tống Tình đột nhiên bị hỏi nên có hơi do dự, ấp a ấp ứng hết nửa ngày: “Thầy, em, em…”
Giáo viên mở to mắt: “Nói thật đi, tối đó em có nghe thấy gì không?”
Tống Tình bị hỏi đỏ cả mặt, nghẹn họng hồi lâu mới gật đầu: “Dạ thầy, em có nghe thấy tiếng hét của Nghiêm Cầm…”
Nghiêm Cầm trợn to hai mắt: “Cậu, cậu đang nói cái gì vậy? Tớ làm sao hét được chứ!”
Tống Tình chưa kịp trả lời thì mấy học sinh khác cũng nói: “Tớ cũng nghe thấy. Tớ tưởng cậu đang xem phim kinh dị. Tiếng hét thật đáng sợ.”
“Đúng đó đúng đó, tớ đang ngủ cũng bị đánh thức.”
“Tớ cũng nghe nói, rất đáng sợ, Nghiêm Cầm không bị ma ám thật chứ?”
Nghiêm Cầm đỏ bừng mặt, thật lâu mới mở miệng phun ra một câu: “Ma ám khỉ gì, tớ, là tớ gặp ác mộng!”
Nói xong, cô ấy lại chỉ tay vào tôi: “Hàn Tùng Tuyết, trước đây cậu còn lừa tớ một bao lì xì! Còn nói là để mua mạng chó má gì đấy. Tớ biết điều kiện gia đình của cậu không tốt. Nếu cậu không đủ cơm ăn thì nói với tớ một tiếng, tớ mời cậu đi ăn. Nhưng cậu không thể làm mấy loại phong kiến mê tín để lừa gạt người khác như vậy! Cô ơi, em đề nghị khai trừ kẻ lừa đảo Hàn Tùng Tuyết này, đừng để cậu ta đi làm hại các học sinh khác!”
Sau khi nghe điều này, ánh mắt của giáo viên lại đổ dồn vào tôi.
Khóe miệng tôi cong lên: “Nghiêm Cầm, nếu cậu nói thế thì tớ cũng không giấu giùm cậu nữa. Thầy ơi, quả thật Nghiêm Cầm đã cho em một bao lì xì, nhưng cái đấy không phải là tiền mua mạng mà là tiền bịt miệng.”
8
“Tiền bịt miệng?”
Giáo viên nhìn tôi thắc mắc.
Tôi khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, trước đó Nghiêm Cầm có thai ngoài ý muốn mà bạn trai lại không thể liên lạc được. Cô ấy không dám nói cho gia đình biết nên đã cầu xin em đi phá thai cùng cô ấy, đồng thời cho em một bao lì xì xem như phí bịt miệng. Nghiêm Cầm, tớ thật sự không nghĩ đến cậu sẽ nói tớ như vậy. Đã thế tớ cũng không cần phải che giấu nữa.”
Tôi vừa nói xong, các bạn cùng lớp xung quanh tôi đột nhiên nổ tung và bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nghiêm Cầm rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay Nghiêm Cầm liên tục gặp xui xẻo có thể là do đứa bé bị cậu ấy vứt bỏ quấn lên người. Nghiêm Cầm à, cho dù có phải mê tín hay không nhưng tớ là có lòng tốt muốn trừ tà giúp cậu, ấy vậy mà cậu còn cắn ngược lại tớ. Cậu làm vậy không tốt chút nào đâu.”
Nghe tôi nói xong các sinh viên càng bàn luận to hơn.
“Fuck, bình thường nhìn Nghiêm Cầm giống cô gái ngoan ngoãn, vậy mà cũng có thai?”
“Chẳng trách cậu ấy bị bắt gian lận trong thi cử, ra là bị em bé ám!”
“Đáng đời, đứa nhỏ trong bụng cũng là mạng sống, sau mà nói phá liền phá được?”
“Chậc chậc, chậc chậc, tớ thật không ngờ người đứng nhất khoá lại làm ra chuyện như vậy.”
Đôi mắt của Nghiêm Cầm gần như bật ra khỏi đầu, cô ấy nhìn tôi như sắp phun ra lửa đến nơi. Cô ấy chỉ vào tôi một lúc lâu rồi bỗng nhiên lao đến.
“Hàn Tùng Tuyết, cô là kẻ dối trá vu khống sự trong sạch của tôi, tôi liều mạng với cô!”
Mấy người bạn cùng lớp xung quanh vội vàng túm lấy Nghiêm Cầm, tôi thì vẫn bất động, bình tĩnh nói: “Có phải tớ vu khống cậu hay không, chỉ cần kiểm tra hồ sơ bệnh án của cậu là sẽ biết. Nghiêm Cầm, cậu thật vô liêm sỉ, còn muốn tớ giấu cho cậu, nằm mơ à?”
Thấy tình thế ngày càng mất kiểm soát, giáo viên nghiêm khắc quát lớn: “Đủ rồi! Ngày mai hai đứa hãy gọi điện cho bố mẹ đến đây nói chuyện. Xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Dứt lời, các sinh viên xung quanh đều tản ra sau đó quay người rời đi.
Nghiêm Cầm đi theo giáo viên, trừng mắt nhìn tôi: “Hàn Tùng Tuyết, đợi đấy cho tôi!”
Đợi thì đợi.
Sau khi tiễn Nghiêm Cầm rời đi, tôi chậm rãi lấy điện thoại di động ra gọi cho bố.
“Bố, giáo viên của con muốn gặp phụ huynh, mai bố đến trường một chuyến đi.”
Ngày hôm sau, bố tôi đến cổng trường từ sớm. Lúc tôi dẫn ông ấy đến phòng giáo viên thì Nghiêm Cầm đã đợi sẵn.
Nhìn thấy chúng tôi đi vào, Nghiêm Cầm dùng ánh mắt phán xét nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi khinh miệt nói: “Hàn Tùng Tuyết, bố cậu là kẻ lừa đảo mà xem ra cũng chẳng lừa được bao nhiêu nhỉ, ăn mặc như nhà quê vậy.”
Tôi nhìn chiếc áo khoác cũ của bố đang mặc và bất lực nói với bố: “Bố ơi, bố không mặc đẹp hơn chút được sao, bố kiếm được nhiều tiền mà sao lại tự làm khổ mình thế?”
Bố tôi cười ngốc nghếch nhìn tôi: “ y da, bố mặc quần áo này quen rồi, miễn là không gây bất lợi cho con gái là được. Cô ơi, Hàn Tùng Tuyết đã phạm sai lầm gì vậy? Sao lại còn phải gọi cả phụ huynh đến nữa? Tùng Tuyết xưa giờ chưa bị gọi phụ huynh lần nào.”
Giáo viên còn chưa kịp nói gì thì Nghiêm Cầm đã ngạo mạn nói: “Con gái ông làm ba trò mê tín trong trường làm hại biết bao nhiêu người, chuẩn bị bị đuổi học rồi! Bố nào con nấy. Kẻ lừa đảo lại sinh ra kẻ lừa đảo. Hôm nay cả nhà mấy người đều sẽ bị loại bỏ.”
Nghe được lời nói của Nghiêm Cầm làm tôi điên lên. Cô ấy mắng tôi cũng được nhưng còn dám mắng cả bố tôi?
Tôi sải bước tới trước mặt cô ấy rồi tát một cái thật mạnh: “Nghiêm Cầm, cô rửa sạch cái miệng cho tôi! Cô nói ai là lừa đảo? Nhiều năm như vậy đều là người khác đến cầu xin bố tôi, bố tôi chẳng thèm tìm đến người khác dù chỉ một lần. Đừng tưởng bố cô quyên tiền cho tường thì cô muốn làm gì cũng được. Một kẻ gian lận trong thi cử như cô không tư cách để chỉ trích tôi! Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám nói bố tôi là kẻ lừa đảo thì tôi xé nát cái miệng cô ra!”
9
Từ lúc đi học cho đến nay, tôi vẫn luôn luyện tập Taekwondo, vì vậy cái tát này của tôi mạnh đến nỗi khiến Nghiêm Cầm choáng váng rất lâu.
Giáo viên cũng giật mình trước hành động của tôi, nhanh chóng quát tôi dừng lại: “Hàn Tùng Tuyết, em đang làm gì vậy? Em đánh người trong khi giáo viên vẫn còn ở đây, em thật quá đáng!”
Tôi quay lại trừng mắt với giáo viên: “Thầy ơi, nếu có người mắng bố mẹ thầy thì thầy có đánh lại không?”
“Thầy…” Giáo viên sửng sốt trước câu hỏi của tôi, và rõ ràng giọng điệu của thầy ấy lúc đáp trả đã yếu đi.
“Vậy cũng không thể đánh người trước mặt giáo viên được. Thôi được rồi, hôm nay chúng ta nói về chuyện mê tín dị đoan của em đi.”
Bố của Nghiêm Cầm là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở địa phương, người đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường học. Nghiêm Cầm dám nhờ giáo viên giúp đỡ, rõ ràng là ỉ vào thế lực của bố cô ấy.
Tôi trợn mắt: “Đã thỏa thuận là bố mẹ hai bên sẽ đến. Bố em ở đây vậy bố cô ấy đâu?”
Ngiêm Cầm vẫn còn choáng váng tại chỗ vì vậy giáo viên nói thay cô ấy: “Giám đốc Nghiêm đang bận công việc, cũng không phải là người rảnh rỗi nên phải đợi một lát mới có thể tới. Cứ kể chuyện của em trước đi, rốt cuộc hôm qua em đốt bùa ở ký túc xá là để làm gì vậy?”
Tôi cong môi nói: “Thầy à, chúng ta vẫn nên đợi bố Nghiêm Cầm đến rồi nói sau.”
Lúc này Nghiêm Cầm cũng dần bình tĩnh lại, đỏ mặt chỉ vào tôi mắng: “Hàn Tùng Tuyết, con nhỏ khốn kiếp nhà cô mà cũng dám đánh tôi! Từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa bị ai đánh đâu! Được, cô chờ đó cho tôi, đợi bố tôi đến xem ông ấy xử lý cô thế nào!”
Tôi trừng mắt nhìn Nghiêm Cầm, lập tức Nghiêm Cầm sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Nhìn thấy mùi thuốc súng nồng nặc, bố tôi cố gắng xoa dịu sự việc: “ y dô, Tùng Tuyết, con đang làm gì vậy? Sao con có thể bắt nạt bạn học của mình? Cô ơi, đây đều là lỗi của tôi, tôi không nên kể mấy chuyện không đâu cho con bé, những tích cũ ấy đều kể cho vui nhưng ai ngờ con bé lại tin thật. Cô giáo à, cô nghe xong cũng đừng lo lắng nữa nha. Còn bạn học này không sao chứ? Tùng Tuyết bắt nạt con quả thật không đúng, quay về chú sẽ dạy bảo nó cho tốt, xem sau này nó còn dám đánh con nữa không.”
Những gì bố tôi nói càng khiến Nghiêm Cầm khó chịu hơn: “Cô ta bắt nạt tôi? Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Nghiêm mà bị đồ nhà quê này bắt nạt? Các người cũng tự cho mình chút mặt mũi đấy.”
“Được rồi, giờ tôi sẽ gọi cảnh sát để cảnh sát bắt tất cả các người! Hàn Tùng Tuyết, chỉ một cái tát này cũng đủ để cô vào tù rồi! Nếu hôm nay cô không quỳ lạy tôi và thừa nhận sai lầm của mình, tôi sẽ không bao giờ để cô đi!”
Nói xong, Nghiêm Cầm lấy điện thoại di động ra và muốn gọi cảnh sát.
Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ bên ngoài.
“Cầm Cầm, có chuyện gì vậy?”
Sau khi nhìn rõ người đó, giáo viên vội cụp đuôi chạy đến chào đón.
“Giám đốc Nghiêm, anh đến rồi ư? Không có gì to tát đâu, chỉ là bạn cùng lớp trêu đùa nhau thôi. Vốn dĩ chuyện này tôi có thể giải quyết được nhưng Nghiêm Cầm nói muốn anh đến để chủ trì công đạo cho con bé nên phải làm phiền anh rồi…”
Nghiêm Cầm giống như tìm được cứu tinh, vội vàng lao về phía giám đốc Nghiêm.
“Bố, con khốn này làm mấy trò mê tín ở trong ký túc xá, đã vậy còn dám đánh con, hu hu hu…”
Ông Nghiêm hung hăng nhìn tôi, nhưng lúc ánh mắt dời về phía bố tôi lại thay đổi rõ rệt, ông ta nhìn với vẻ khiếp sợ.
Nghiêm Cầm không nhận thấy sự thay đổi của cha mình, vẫn đang tự lẩm bẩm: “Còn bố của Hàn Tùng Tuyết là một ông già mê tín dị đoan hay đi lừa gạt người khác, con muốn báo cảnh sát bắt bọn họ lại!”
Đột nhiên, ông Nghiêm hất phăng Nghiêm Cầm ra rồi rống vào mặt cô ấy: “Gọi cảnh sát? Con gọi cảnh sát làm gì? Con cứ báo cảnh sát bắt bố luôn cho rồi!”