Đổi Mệnh Cẩm Lý - Chương 1
1
“Tùng Tuyết, cảm ơn hôm nay cậu đã đến bệnh viện cùng tớ, cậu nhất định phải nhận lấy bao lì xì này, xem như đây là chút tâm ý của tớ.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, bạn cùng phòng Nghiêm Cầm đã nhét một phong bì màu đỏ vào tay tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Cầm đã vẫy tay với tôi: “Ở nhà tớ còn có việc phải làm nên không thể đưa cậu về.”
Sau đó cô ấy chui tọt vào taxi và biến mất.
Tôi nhìn bao lì xì đỏ trong tay mà vừa bực vừa buồn cười.
Cha tôi là một thầy phong thủy nổi tiếng, tôi theo ông ấy nên cũng mưa dầm thấm đất, học được chút kiến thức về phong thuỷ.
Nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra trong bao lì xì này đang đựng tiền mua mạng.
Để xác nhận suy đoán của mình, tôi cẩn thận lật bao lì xì lại.
Quả nhiên, ở góc dưới bên phải của mặt sau có viết bát tự ngày sinh của Nghiêm Cầm.
Cỡ chữ nhỏ xíu, đã vậy còn viết bằng bút đỏ, nếu không phải do tôi để ý kỹ e rằng sẽ khó mà nhận ra.
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Nghiêm Cầm có thai ngoài ý muốn và bạn trai của cô ấy sau khi biết được đã lặn mất tăm.
Cô ấy không dám nói với bố mẹ, ở ký túc xá van xin tôi rất lâu thì tôi mới đồng ý cùng cô ấy đến bệnh viện phá thai.
Chắc chắn cô ấy lo lắng sau khi phá thai cơ thể sẽ suy yếu làm chậm trễ kỳ thi cuối kỳ, không lấy được học bổng nên mới nghĩ ra thủ đoạn tai hại như vậy, mua mạng của tôi và giúp cô ấy hồi phục sức khỏe.
Không ngờ nha, đúng là không ngờ thật, tôi có lòng tốt đi đến bệnh viện cùng cậu nhưng cậu lại muốn mua cái mạng nhỏ này của tôi.
Mua mạng cũng được thôi nhưng cậu cho được mấy đồng đây, chỉ hai trăm tệ này, thế còn tiền để lừa gạt ma quỷ đâu?
Tôi cười chế nhạo, tốt xấu gì tôi cũng là con gái của một thầy phong thủy, cho nên tính kế tôi như vậy thì cậu tìm đúng người rồi đấy.
Tôi không nói hai lời, đón xe đi thẳng đến nghĩa trang gần nhất.
Tiền mua mạng này cũng không phải cho ai thì chính là mua mạng của người đó. Người bị mua phải xài số tiền này thì mới tính là đã mua được mạng của người đó.
Tôi lang thang quanh nghĩa trang suốt buổi chiều cho đến khi trời tối hẳn mới ngồi xổm trước một ngôi mộ.
Tôi đã tính hết tất cả những người được chôn cất trong toàn bộ nghĩa trang, nhưng gã được chôn trước mặt tôi là một lão già biến thái, vì lúc sống đã làm quá nhiều điều ác nên vẫn chưa được đầu thai và đang còn chịu hình phạt dưới mười tám tầng địa ngục.
Chính là hắn, tôi lấy bao lì xì đỏ ra, dùng bật lửa châm lửa và đọc ngày sinh bát tự của Nghiêm Cầm.
“Anh trai ơi, anh có thể không biết người chị em này của em, nhưng cô ấy đã yêu thầm anh từ lúc còn nhỏ xíu. Anh không biết đâu, sau khi anh chết cô ấy đã khóc đến nỗi ngất xỉu mấy lần. Bởi vậy hôm nay cô ấy nhờ em đến đốt cho anh ít tiền. Tuy hai trăm tệ này không nhiều nhưng dù sao đó cũng là tấm lòng của cô ấy, anh tiêu tiết kiệm một chút nếu không đủ thì lại đến kiếm cô ấy nha.”
Khi bao lì xì đỏ cháy thành tro, tôi đứng dậy rồi vỗ nhẹ vết bẩn trên người, xong xuôi hết thảy tôi mới quay về trường học.
Vừa bước vào ký túc xá thì Nghiêm Cầm đã nóng lòng chạy đến.
“Tùng Tuyết, tiền lì xì cậu đã tiêu hết chưa?”
Tôi gật đầu liên tục: “Tiêu hết rồi, cảm ơn cậu nha.”
Nghiêm Cầm nghe tôi nói xong lập tức vui vẻ: “Tiêu hết thì tốt rồi, cậu đi bệnh viện cùng tớ nên đó cũng là việc tớ nên làm mà.”
Nói xong cô ấy nhanh chóng leo lên giường.
Tôi dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô ấy, cháu gái ơi, những ngày tốt đẹp của cháu chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Không biết là do tâm trạng vui vẻ hay vì sức khỏe suy nhược sau khi phá thai mà chẳng mấy chốc Nghiêm Cầm đã ngáy o o.
Mà tôi lại không ngủ được nên đành nằm trên giường lướt điện thoại.
Đúng mười hai giờ hơn, đột nhiên một cơn ớn lạnh ập đến, tôi bất giác rùng mình.
Chỉ thấy cánh cửa ký túc xá đang khóa chặt đột nhiên mở ra, một người đàn ông gầy gò lặng lẽ xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông ngửi ngửi trong không khí sau đó cười quái dị rồi leo thẳng lên giường Nghiêm Cầm.
2
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Cầm vẫn còn lề mề chưa chịu rời khỏi giường.
Thấy sắp trễ giờ học nên tôi chỉ vỗ nhẹ vào đầu giường cô ấy, lúc này là cô ấy mới từ từ tỉnh dậy.
“Ối, chuyện gì xảy ra vậy? Đồng hồ báo thức của tớ không kêu à?”
Tôi bất lực buông tay: “Sao không reo? Chuông đã reo từ lâu rồi, tớ tưởng cậu nghe thấy.”
Nghiêm Cầm từ trên giường bò dậy, vẻ mặt mệt mỏi: “Tớ mệt quá, sao hôm nay ngủ như chết vậy?”
Tôi giả vờ như không biết: “Hôm qua cậu vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, chắc cậu yếu lắm. Nếu không thì sắp tới đây cậu cứ nghỉ học rồi ở ký túc xá nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tuy nhiên, Nghiêm Cầm lại lộ vẻ mặt khó hiểu, thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải chứ, mình đã mua mạng rồi mà.”
Nói xong cô ấy quay lại nhìn tôi: “Tùng Tuyết, cậu có chắc hôm qua đã tiêu hết tiền lì xì không?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Xài hết rồi, sao cậu lại hỏi chuyện này? Nếu cậu thiếu tiền thì tớ chuyển cho cậu nhé?”
Nghiêm Cầm liên tục xua tay: “Không, không, không, không sao đâu. Tớ còn phải đến lớp. Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, tớ không thể chậm trễ được.”
Điểm học tập của Nghiêm Cầm luôn rất tốt, từ khi vào trường cô ấy luôn đứng nhất lớp, mặc dù tôi chưa bao giờ thấy cô ấy học bài.
Tinh thần của Nghiêm Cầm suốt buổi sáng không được tốt lắm, cô ấy luôn cúi đầu ngủ.
Buổi trưa trở về ký túc xá, Nghiêm Cầm nhìn thời khóa biểu và thở phào nhẹ nhõm: “Buổi chiều có lớp nhưng tớ không đi. Thầy giáo này chưa bao giờ điểm danh. Tớ phải làm một giấc đã.”
Nhưng ai có thể ngờ rằng ở tiết học buổi chiều, lần đầu tiên giáo viên gọi người trả lời câu hỏi, mà trong hơn ba trăm người của các chuyên ngành thì lại chọn trúng Nghiêm Cầm.
Thấy Nghiêm Cầm không đến, giáo viên tức giận nói: “Đây là lần duy nhất tôi điểm danh mà lại bị tôi bắt được, tôi sẽ trừ hết điểm chuyên cần.”
Khi Nghiêm Cầm biết chuyện lập tức đi xin giáo viên nhưng một lúc sau lại mang vẻ mặt đưa đám quay trở về.
“Xong rồi, xong rồi. Giáo viên này nổi tiếng là khó tính, tớ sắp rớt môn này rồi.”
Nhìn thấy khuôn mặt khốn khổ của Nghiêm Cầm, tôi cũng có chút bối rối, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ về hồn ma.
Kết quả tính toán khiến tôi choáng váng.
Ôi, con ma đó không chỉ là con ma biến thái mà còn là con ma mạt vận.
Bây giờ mới thú vị, bị ma mạt vận vướng vào thì Nghiêm Cầm có lẽ sẽ gặp xui xẻo một thời gian nữa.
Liên tiếp nhiều đêm, cứ đúng mười hai giờ thì con ma mạt vận kia lại xuất hiện rồi leo lên giường Nghiêm Cầm.
Tình trạng của Nghiêm Cầm cũng ngày càng kém, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chán nản, đi được hai bước liền thở không nổi.
Cuối cùng, Nghiêm Cầm không không thể chịu đựng được nữa liền chạy đến chất vấn tôi.
“Tùng Tuyết, nói thật cho tớ biết cậu có xài tiền trong bao lì xì không?”
Tôi bất lực nói: “Chị gái à, tớ tiêu thật mà, nhưng cậu làm sao vậy?”
Nghiêm Cầm tiếp tục vặn hỏi: “Cậu tiêu tiền như thế nào? Nói cho tới biết đi.”
Tôi nói với vẻ mặt ngây thơ: “Tớ đốt nó cho bạn trai cũ. Than ôi, bạn trai cũ của tớ chết rất thảm. Anh ta hẹn hò với cả tá bạn gái cùng một lúc mà không nói cho tớ biết, thậm chí còn đi chơi gái, cuối cùng kiệt sức mà chết khi đang lên giường với một cô gái. Chỉ sợ sau khi chết anh ta làm một con ma dâm đãng, không thể đầu thai chuyển thế. Mặc dù tớ hận anh ta nhưng dù sao cũng yêu nhau được một khoảng thời gian, tớ đi cùng cậu đến bệnh viện xong liền nhớ đến bạn trai cũ, vừa hay đốt bao lì xì cậu đưa cho anh ta. Cầm Cầm à, cậu sẽ không để bụng chuyện đó chứ?”
Nói xong, tôi cố gắng nhịn cười, nhìn sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh, há hốc hồi lâu không nói nên lời của Nghiêm Cầm, sau đó cô ấy mới quay người chạy ra khỏi ký túc xá.
3
Buổi tối, Nghiêm Cầm trở lại ký túc xá, mỉm cười đến bên cạnh tôi.
“Tùng Tuyết, cậu có thể cho tớ biết ngày sinh và bát tự của cậu được không?”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi chợt có chút cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
Nghiêm Cầm cười nói: “Không có việc gì hết, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy mà tớ chưa biết được sinh nhật của cậu, muốn mua cho cậu chút quà cũng không được.”
Tôi nhướng mày: “Tớ có thể cho cậu biết ngày sinh nhật, nhưng mà bát tự thì không cần thiết đúng không?”
Tuy nhiên Nghiêm Cầm vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ấy ghé sát vào tai tôi và nói đầy bí ẩn: “Cậu không biết đâu, tớ biết một đại sư bói toán rất chính xác. Trước đây tớ luôn nhờ ông ấy xem bói cho mình, cậu tốt với tớ như thế tớ cũng muốn tính thử cho cậu xem lúc nào thì có thể thoát ế.”
Ồ, bói toán à? Cậu tốt bụng thế ư?
Đột nhiên, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại, tôi lặng lẽ liếc nhìn nó và ngay lập tức nở một nụ cười.
“ y dô, Cầm Cầm nè, tớ không tin mấy thứ đấy đâu, nhưng nếu cậu nói thế thì tớ vẫn phải cảm ơn cậu. Quên chuyện độc thân đi, để sư phụ tính giúp tớ khi nào thì giàu.”
Sau đó, tôi đọc cho Nghiêm Cầm ngày sinh bát tự.
Nghiêm Cầm lấy ra một tờ giấy ố vàng rồi viết lên đó, nụ cười trên mặt càng thêm chói loá.
“À! Đúng rồi, Tùng Tuyết nè, còn có một việc tớ muốn bàn bạc với cậu, hôm nay tớ không được khoẻ, cậu có thể tắt đèn đi ngủ sớm được không?”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi, tớ cũng thấy mệt và muốn đi ngủ sớm.”
Tôi và Nghiêm Cầm ở chung phòng đôi nên trong ký túc xá, không có thêm ai khác. Thấy tôi đồng ý, Nghiêm Cầm liền leo lên giường.
Tôi nhắm mắt nằm trên giường, nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn Nghiêm Cầm.
Màn hình điện thoại di động ở đầu giường luôn bật sáng. Một lúc lâu sau, cô ấy đột nhiên lặng lẽ bò ra khỏi giường.
Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và thở mạnh hơn.
Tôi nghe tiếng bước chân của Nghiêm Cầm đi đến đầu giường, đứng đó một lúc rồi mới tránh sang một bên.
Tôi lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Cầm đang lục lọi tủ quần áo của tôi, lấy ra một chiếc áo khoác rồi leo trở về giường của cô ấy.
Tôi lập tức hiểu ra cô ấy muốn làm gì.