Đôi Lứa Xứng Đôi - Chương 3
7
Hậu quả của việc ngoài ý muốn này không kết thúc nhanh như phong hàn. Ví dụ như mấy ngày nay Chu Quân Sơn đều dài mặt, mặc dù cũng ở cạnh ta như thường ngày nhưng nhìn thế nào cũng thấy đang khó chịu.
Ta đã quen với vẻ ôn hòa của hắn, mấy ngày nay trôi qua thực sự không thoải mái, ta lại không nghĩ ra nguyên do.
Bởi vì chuyện ta rơi xuống nước mà Đông Nghĩa vẫn luôn áy náy trong lòng, gã có nhiều chiêu trò nhất, có một ngày vật lộn trong sân hồi lâu, làm cho ta một cái xích đu, cũng trùng hợp, trong nội viện nhà ta cũng có một cái xích đu, lúc trước ta rất thích.
Tiểu tử này cũng coi như hợp ý ta.
Ta còn chưa ngồi lên, Lan Y xuất hiện vào lúc này.
Vẻ ngoài của nàng ấy thực sự quá đẹp, mặc áo gấm hoa phục, dung mạo diễm lệ, dù ai cũng không thể coi nhẹ, Đông Nghĩa thấy thì lập tức hành lễ, gọi một tiếng Lan Y quận chúa.
Quận chúa kiêu căng hếch cằm: “Đứng lên đi, Quân Sơn đâu?”
Ta nghi hoặc, cửa sân không cho người ngoài ra vào, sao nàng ấy chưa thông báo đã đi vào, còn gọi tên phu quân ta?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Chu Quân Sơn đã đi ra, cười nói: “Lan Nhi tới rồi à?”
Quận chúa nhìn ta chằm chằm hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Đây chính là nương tử ngươi mới cưới sao?”
Chu Quân Sơn dường như rất thân quen với vị quận chúa này, hai người nói chuyện phiếm trong phòng, ta ngồi trên xích đu trong sân ngẩn người.
Có lẽ do tâm trạng hai ngày nay không tốt, ta nghĩ đến nụ cười vừa rồi của Chu Quân Sơn, mấy ngày nay không biết hắn khó chịu cái gì với ta, cũng không tươi cười với ta, lúc này lại cười với người khác.
Càng nghĩ càng giận.
Lan Y quận chúa không biết là ai này có quan hệ gì với hắn.
“Phu nhân, đầu bếp mới tới làm điểm tâm rất ngon, ngài không muốn đi xem sao?”
Ta biết Đông Nghĩa muốn đẩy ta rời đi, không ngờ lại lấy cớ vụng về như thế, thế là ta càng tò mò về quận chúa hơn.
“Quận chúa và phu quân rất thân thiết sao?”
Đông Nghĩa lau mồ hôi trả lời: “Đúng vậy, thiếu gia và quận chúa lớn lên cùng nhau.”
Thanh mai trúc mã. Ta cau mày, trong lòng nhất thời có một chuyện xưa cẩu huyết, Lan Y quận chúa này sẽ không phải tình địch trong truyền thuyết chứ?
Đông Nghĩa thúc giục ta rời đi như thế càng khiến ta chắc chắn với suy đoán này.
Lúc ta đi được nửa đường, quận chúa kia lại thở hồng hộc chạy tới, sắc mặt Đông Nghĩa trắng bệch, đứng tại chỗ cũng đang run rẩy, dường như rất sợ ta nói chuyện với quận chúa… Ta thực sự không hiểu gã sợ cái gì, chẳng lẽ hai chúng ta còn có thể đánh nhau à.
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã của Chu Quân Sơn, quận chúa nói chuyện cũng khá quen thuộc. Rõ ràng là lần đầu tiên ta và nàng ấy gặp gỡ nhưng giọng điệu của nàng ấy lại như đã quen biết ta rất nhiều năm, đối xử với “Người quen” không cần phải khách sáo, thế là nàng ấy vung tay lên tuyên bố: “Hôm nay thời tiết tốt, hai chúng ta đi chơi diều đi.”
Quận chúa phối hợp kéo tay của ta, không hề cho ta cơ hội lựa chọn.
Vào thu, thời tiết dần lạnh hơn, ta và quận chúa đặt một con diều giấy hình bướm trên đồng cỏ vùng ngoại ô, quận chúa vô cùng hoạt bát hiếu động, chạy tới chạy lui với thị nữ của nàng ấy cũng không thấy mệt mỏi, chỉ có ta rụt bả vai đứng ở một bên, suy nghĩ xem lấy cớ gì mới có thể chạy về.
Lúc đang suy tư, ta đã thấy con diều giấy kia không biết vì sao mà cong vẹo rơi xuống từ trên không, ngẩng đầu đối diện với nụ cười của quận chúa: “Ai nha! Bùi nương tử, làm phiền ngươi nhặt giúp ta một cái đi.”
Mí mắt ta giật một cái, lập tức cảm thấy có chuyện không ổn. Rõ ràng có vấn đề nhưng ta lại không thể không làm, ai bảo nàng là quận chúa chứ.
Ta chầm chậm bước mấy chục bước, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân là gì thì đã rơi vào trong giếng không hề có dấu hiệu báo trước.
Trên miệng giếng này rậm rạp cỏ dại, cực kỳ bí ẩn, đúng là nơi tốt để giết người cướp của.
Ta thầm mắng mình chủ quan, thời tiết đang lạnh, toàn thân bị nước giếng ngấm vào, đây đã là lần thứ hai ta rơi xuống nước trong tháng này rồi, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không chịu nổi.
Kẻ cầm đầu kia còn đang lòng dạ giả dối gọi ta ở miệng giếng, mở miệng gọi một tiếng “Bùi nương tử”, kỹ năng diễn xuất quá trót lọt, giống như nàng ấy thật sự rất gấp gáp vậy.
Ta vốn cho rằng hôm nay sẽ bỏ mạng ở chỗ này, ai ngờ một giây sau, có một nữ tử mặc áo gấm ở miệng giếng rơi từ trên xuống, nhảy bịch một tiếng xuống, lại làm bắn nước tung tóe ướt sũng người ta.
Nữ tử áo gấm chật vật xoa mặt, chính là quận chúa trong lòng có ý đồ xấu kia, nàng ấy cười một tiếng rạng rỡ, ánh mắt sáng rực hơn bất cứ lúc nào.
Nàng ấy nhảy xuống làm cái gì?
Ánh mắt quận chúa né tránh, tràn ngập chột dạ: “ …Ta không cẩn thận rớt xuống, nha đầu của ta chưa quay về ngay được, Bùi nương tử, chúng ta có cách nào ra ngoài không?”
Biết nha đầu của nàng ấy không ở đây, vậy nàng ấy nhảy xuống làm cái gì?
Ta cười lạnh nói: “Không có, chờ chết đi.”
Đến lúc này, ta thực sự không muốn khách sáo với nàng ấy nữa, không chừng lát nữa gặp Diêm Vương gia còn phải tố cáo nàng ấy. Không khí lập tức lạnh xuống, khóe mắt ta nhìn thấy sắc mặt quận chúa này đỏ lên, vẻ mặt dường như có chút hối hận.
Nhưng mà ta không còn sức lực để ý nàng ấy có hối hận hay không nữa, chỉ là đầu óc quay cuồng, lập tức mất ý thức.
Ta bị sặc thuốc tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt Chu Quân Sơn vô cùng u sầu.
Ta có một tật xấu. Lúc bị bệnh, vì để trốn uống thuốc mà ta rất thích giận dỗi, tật xấu này làm thế nào cũng không đổi được. Ngày thường thì cũng thôi đi, bây giờ nghĩ đến vì sao mà ta bị bệnh, khí huyết lập tức cuồn cuộn, muốn úp chén thuốc lên đầu Chu Quân Sơn.
Thế là ta dùng giọng điệu quái gở hỏi sao hắn không tới xem Lan Y quận chúa.
Ngón tay Chu Quân Sơn khựng lại, dường như không hiểu cho lắm, hắn phản ứng như vậy có vẻ như ta ầm ĩ vô lý.
Nói thật, ta không tức vì rơi xuống nước, mà tức với từ “Lan Nhi” kia.
“Đúng vậy, thanh mai của chàng rơi xuống nước, chàng thật sự không tới xem sao?”
Hắn cảm nhận được cơn tức giận của ta, thấy ta phát cáu với hắn cũng giữ im lặng, cố chấp đưa chén thuốc qua, sờ đến khóe miệng của ta mớm thuốc.
Đến khi bát thuốc đắng chát kia thấy đáy, vẻ mặt Chu Quân Sơn có biểu cảm cực kỳ kỳ quái, còn hơi khó mà mở miệng.
Hắn cân nhắc một lát rồi nói: “Nguyên Nguyên, theo bối phận, chúng ta nên gọi quận chúa một tiếng biểu cô.”
Ta suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết: “Cái gì!”
Chu Quân Sơn cầm ngón tay của ta: “Chuyện hôm nay là sơ suất của ta, ta chỉ cho rằng nàng ấy muốn dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, lại quên mất tính tình Lan Y hiếu động, liên lụy đến nàng rơi xuống nước.”
“Vậy… Vậy…”
Hai gò má ta nóng đến đỏ bừng, trong đầu lập tức bị chuyện nhầm lẫn xấu hổ này làm cho rối loạn thành bột nhão.
“Lan Y không cho phép ta gọi nàng ấy là biểu cô, phu nhân hiểu lầm chúng ta có tư tình sao?”
Ta muốn chui vào trong chăn, lại bị hắn bắt được cánh tay. Ngón tay Chu Quân Sơn ấm áp, lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn tay của ta, ngay sau đó, làn da ở đó cũng nóng rực lên.
Hắn trầm giọng nói: “Cho nên, phu nhân mới tức giận sao?”
“Không có chuyện đó!”
Nói xong, ta kéo chăn qua, chen kín người mình, ngay cả như vậy thì ta vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn bên ngoài chăn bông.
Thật sự là rất mất mặt!
Sau việc này không lâu, sau khi Lan Y khỏe lại lập tức trở lại Ninh Vương phủ, vừa há miệng đã hỏi mượn ta với Chu Quân Sơn. Rơi xuống nước một lần, Chu Quân Sơn rõ ràng không muốn giao ta vào tay nàng ấy.
Lan Y quận chúa bĩu môi rất bất mãn: “Được rồi, không ra ngoài, ở ngay trong vương phủ, được chưa?”
Vẻ mặt Chu Quân Sơn tràn ngập từ chối, cầm tay ta chặt hơn.
“Chậc.” Quận chúa chống nạnh: “Chu Quân Sơn, ngươi cũng đừng quên ngươi lúc trước…”