Đôi Cánh Ôm Mặt Trời - Chương 4
Dã ngoại ở ngoại ô là gì, có phải là chuyến đi cắm trại sắp tới của mấy đứa trẻ không? Mà tại sao đã mấy năm trôi qua, chỉ có chỗ của nữ phụ độc ác là ghi tên tôi chứ? Còn tên của những người khác đâu?
“Bách khoa toàn thư” không hiểu lòng tôi, chỉ thúc giục tôi hoàn thành cốt truyện.
Nhưng tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi, diễn biến cốt truyện là không thể. Đuổi trẻ con ra khỏi nhà là không bao giờ có.
Vấn đề là, nam chính và nữ chính nảy sinh tình cảm, nữ phụ thích nam chính, nhân vật phản diện thích nữ chính, nam phụ thích nữ chính… Những điều này liệu có xảy ra không?
Nhưng mấy đứa trẻ sống cùng nhau ăn cùng nhau nhiều năm, đến tuổi dậy thì thì thích ai đó là điều rất bình thường – tôi không phản đối điều đó. Nhưng nếu thật sự phát triển thành một mối tình tay ba rồi thêm cả nỗi đau sâu sắc làm tổn thương tình cảm của nhau, tôi nhất định sẽ không đồng ý.
Tôi quyết định phải tìm hiểu suy nghĩ của chúng.
Nhưng… nam chính và nữ chính là ai? Nữ phụ và nam phụ là ai, nhân vật phản diện là ai?
Tôi nhìn chằm chằm vào mô tả ngoại hình trong cốt truyện.
Cái gì mà đôi môi như hoa đào, đôi mắt như quả nho, rồi cái gì gì đó… Những mô tả này có tác dụng gì chứ!
Đã mấy năm trôi qua, năm nhân vật này, tôi vẫn không thể khớp nổi một ai.
Vì không thể khớp được danh tính, tôi đành phải kiểm tra từng đứa một.
Người đầu tiên tôi tìm là Lâm Diệu Diệu.
Cô bé ngây thơ, trong sáng, không có mưu mô gì, hoạt bát đáng yêu, là niềm vui trong nhà.
Vậy nên, có phải cô bé là nữ chính không?
Tôi hỏi: “Diệu Diệu, con có thích nghi được ở trường không?”
“Siêu tốt luôn!” Lâm Diệu Diệu hào hứng nói, “Cô ơi, bài văn con viết lần trước còn được cô giáo đọc trước cả lớp nữa, con viết về cô, các bạn đều nói muốn gặp cô tiên của con…”
Tôi: “…”
Tôi tiếp tục vòng vo: “Diệu Diệu, con có thấy dạo này mọi người có gì khác lạ không?”
“Khác lạ?” Lâm Diệu Diệu ngơ ngác hai giây, rồi lập tức tức giận, “Ôi! Từ Như Đồ, Từ Như Đồ quá đáng quá cô ơi! Cậu ấy giấu chúng con chuẩn bị quà tháng mười cho cô! Chúng con không ai biết cả, cậu ấy thật sự là kẻ mưu mô!”
Tôi: “…”
Tháng này tôi đúng là đã nhận được quà của Từ Như Đồ, còn vì vậy mà đăng lên mạng xã hội.
“Và còn nữa, Hà Diệc Dương khi thuyết trình đã dùng ảnh chụp chung của cô với cậu ấy làm bìa slide! Rõ ràng là giới thiệu bản thân, thế mà cậu ấy lại chụp cô vào, thật quá đáng, con thuyết trình trước cậu ấy mà chỉ dùng ảnh của mình thôi…”
Tôi: “…”
Không thể chen lời.
Tôi tự an ủi mình, cô bé vẫn còn nhỏ, chuyện gì cũng kể với tôi, chưa bao giờ nhắc đến chuyện thích bạn nam nào, sao có thể yêu sớm được?
Chắc chắn không phải là Diệu Diệu.
Tôi chuyển sang đối tượng điều tra khác, Trang Du.
“Tiểu Ngư,” đối diện với Trang Du, tôi sẽ thẳng thắn hơn, “Con đã quen được nhiều bạn mới trong lớp chưa?”
“Có chứ!” Trang Du lập tức mở lời, “Mấy bạn nam trong lớp con thích vẽ nhiều lắm, tiết mỹ thuật con toàn ngồi cùng họ…”
Tôi: “Không, ý cô là, con có quen được bạn nữ nào không?”
“Bạn nữ?” Trang Du sững sờ một lúc, rồi thờ ơ nói, “Cũng có hai bạn, chúng con cùng nhau thảo luận cách trang điểm.”
Tôi: “… Trang điểm?”
“Đúng vậy, con cũng muốn trang điểm cho cô,” cậu bé ánh mắt lấp lánh, “Con còn có thể mua mỹ phẩm cho cô nữa!”
“À…” Tôi thật sự không biết phải tiếp tục câu chuyện này thế nào, đành phải tiếp tục hỏi, “Vậy con có thấy bạn nữ nào xinh đẹp không? So với Diệu Diệu và Tiểu Thước thì sao?”
“Con không biết, mà với con thì ngoài cô ra, ai cũng giống nhau hết à.”
Tôi: “…”
Nghe có vẻ, cũng không phải là Tiểu Ngư.
Nhưng dù là nam chính, nam phụ hay nhân vật phản diện, ở thời điểm này không phải là đều bắt đầu thích nữ chính rồi sao?
Tôi thử thăm dò: “Tiểu Ngư, cô muốn hỏi con một câu cuối.”
Trang Du: “Hả? Không sao đâu, cô cứ hỏi đi!”
“Nếu,” tôi nhấn mạnh nhiều lần, “Giả sử, ví dụ, con phải chọn một cô gái để luôn chơi cùng, con sẽ chọn Tiểu Thước hay Diệu Diệu?”
Trang Du hoàn toàn đờ người.
Cậu hỏi tôi: “Con không thể chọn cô sao?”
Tôi: “… Ý cô là, giữa Tiểu Thước và Diệu Diệu…”
Cậu bé: “Vậy Hà Diệc Dương và Từ Như Đồ có thể chọn cô không?”
Tôi: “À? Bọn họ không nằm trong câu hỏi này…”
Cậu bé: “Nhưng Diệu Diệu và Tiểu Thước sẽ không muốn chơi với con mãi đâu, họ chắc chắn sẽ tìm cách giành cô với con mà!”
Tôi: “Vậy cứ giả sử họ muốn chơi với con mãi thì sao?”
Cậu bé: “Vậy con cũng không muốn, con không thắng nổi họ, Tiểu Thước khỏe quá, còn Diệu Diệu mỗi lần rút bài đều rất may mắn, con chỉ muốn chơi với cô thôi!”
Tôi: “…”
Tôi hoàn toàn bỏ cuộc.
Tôi lại đi tìm Hà Diệc Dương.
Cừu nhỏ tuy có chút khó tính, nhưng nếu tôi hỏi cậu điều gì, cậu sẽ không giấu giếm.
Tôi hỏi Hà Diệc Dương: “Cừu nhỏ, dạo này con thế nào?”
Hà Diệc Dương nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: “Có chuyện gì vậy, cô?”
Tôi: “… Chỉ là muốn tìm hiểu tình hình của các con.”
“Con hiểu rồi,” cậu thiếu niên cao lớn nhìn tôi với vẻ đã thấu tỏ, rồi hỏi một cách điềm nhiên, “Cô muốn biết chuyện của ai?”
Tôi: “?”
Có cảm giác như cậu đã hiểu sai ý tôi, nhưng tôi vẫn cẩn trọng mở lời: “Vậy… Tiểu Thước?”
“Cậu ấy?” Hà Diệc Dương nhíu mày, “Cậu ấy không có vấn đề gì, nhưng tuần trước Diệu Diệu quên làm bài tập.”
Tôi lập tức nghiêm túc: “Thật sự có chuyện này sao?”
“Ừm,” Hà Diệc Dương nói, “Tờ bài kiểm tra bị kẹp trong giá sách của cậu ấy nên không mang về nhà, vì vậy cô giáo đã phê bình cậu ấy.”
“Thì ra là vậy,” tôi hỏi tiếp, “Vậy những người khác thì sao? Có ai không muốn học nên không làm bài tập không?”
“Chuyện này không có,” Hà Diệc Dương lắc đầu, “Cô yên tâm, sau này Tiểu Thước sẽ nhắc nhở cậu ấy.”
“Vậy thì tốt,” tôi vô thức gật đầu, “Tiểu Thước vẫn rất đáng tin. Vậy con có gặp khó khăn gì trong học tập không? Có cần học thêm không?”
—— Mười lăm phút sau.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng của Hà Diệc Dương rời đi, cảm thấy mơ hồ.
Tôi vừa định hỏi gì nhỉ?
Hỏi gì nhỉ?
Sao lại thành ra thế này!
Quả nhiên làm phụ huynh thì vẫn lo nhất chuyện học hành của con cái…
Người còn lại là Từ Như Đồ và Tống Thước, là hai đứa thông minh nhất trong số năm đứa trẻ, tôi đang phân vân không biết nên gặp ai trước thì Từ Như Đồ chủ động đến tìm tôi.
“Cô ơi,” cậu thiếu niên cao ráo hỏi tôi, “Có phải cô muốn hỏi bọn con điều gì không?”
Tôi lập tức cảm thấy như bị vạch trần, trong lòng có chút xấu hổ vì một người lớn như tôi lại nghi ngờ mấy đứa trẻ ngây thơ này có phải đã yêu sớm hay không, thật là tội lỗi vô cùng.
Vừa tự trách mình, tôi vừa lúng túng nói: “Thực ra… vì mấy đứa cũng lớn rồi, nên cô có chút tò mò mấy đứa ở trường có được mọi người yêu quý không…”
Từ Như Đồ im lặng hai giây, rồi lập tức nói trúng tim đen: “Cô muốn hỏi bọn con có yêu sớm không?”
Tôi: “…”
Quả nhiên bị vạch trần rồi!
“Con không có, Trang Du cũng không, Lâm Diệu Diệu chắc cũng không,” Từ Như Đồ thấy tôi có vẻ ngại ngùng, chu đó nói tiếp, “Tống Thước thì con không chắc, còn Hà Diệc Dương tuy rất được yêu thích, nhưng con biết cậu ấy không có thích cô gái nào cả.”
Nói thế thì, hình như mấy đứa nhỏ này không có dấu hiệu nào phát triển theo hướng yêu đương nhỉ?
Từ Như Đồ từ trước đến giờ vẫn luôn là đứa trẻ đáng tin nhất trong lòng tôi, nên tôi lập tức tin lời nhóc nói, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa trút được một tảng đá trong lòng.
“Cô đang sợ điều gì sao?” Từ Như Đồ đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sững sờ, một lúc sau mới khẽ cười: “Có một chút.”
“Cô có thể kể cho con nghe không?” Cậu thiếu niên non nớt ngồi cạnh tôi, không khác gì cậu bé đáng yêu mấy năm trước, “Con cũng muốn trở thành người có thể chia sẻ gánh nặng với cô.”
Trong mắt người ngoài, tôi là người không thiếu thốn gì, gia đình trong sạch, tự do tự tại, hầu như không có lo lắng gì.
Nhưng tôi luôn nhớ rằng mình là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, người bị ghét bỏ, không ai quan tâm, và sẽ chết cô độc vào một năm nào đó trước khi bước sang tuổi ba mươi.
Chết như thế nào, tại sao chết, và khi nào chết, dường như không quan trọng, vì tôi là nhân vật phản diện.
Thậm chí cái chết của tôi trong cốt truyện cũng chỉ được nhắc qua loa.
Nếu tôi không đi theo cốt truyện, thế giới này sẽ sụp đổ.
Nhưng tôi lại không thể làm theo cốt truyện.
Dường như đây là một vấn đề không có lời giải. Dù tôi không có thói quen suy nghĩ nhiều, nhưng đôi khi, nỗi sợ này đè nặng lên ngực khiến tôi khó thở.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi rất nghiêm túc nói với Từ Như Đồ: “Thỏ Thỏ, con có tin vào số phận không?”
“Số phận?” Cậu bé nhìn tôi, “Con nghĩ là có.”
“Ừm,” tôi thở dài, “Vậy nếu đó là số phận không tốt thì sao? Loại số phận đã được định sẵn từ đầu.”
“Thì cũng không phải là không thể thay đổi,” Từ Như Đồ nói, “Cô ơi, thầy dạy lịch sử nói rằng con người có thể chiến thắng thiên nhiên, nếu nỗ lực để thay đổi thì số phận sẽ không bất công như vậy.”
Cậu bé còn nhỏ, nhưng những lời nói ra lại rất triết lý.
Tôi không nhịn được cười, thừa nhận rằng tâm trạng của mình đã tốt hơn một chút, rồi xoa đầu Từ Như Đồ: “Cảm ơn con, Thỏ Thỏ.”
Cậu nhóc nói đúng.
Dù có thay đổi được hay không, tôi vẫn phải thử.