Độc Sư Vân Cẩm - Chương 6
20
Không ngờ rằng Bùi Chiêu mời thiếu niên trong rừng trúc Tô Cẩn Niên đến làm văn chức trong phủ
Điều khiến giật hiểu ý đồ gì
Hắn làm gì với Tống Tử Diên
Đêm hội mừng đông chí Tống Tử Diên đàn Tô Cẩn Niên vẽ tranh ở một bên gói sủi cảo còn Bùi Chiêu cạnh học gói
Rồi cả bốn quây quần bên lò sưởi cùng thưởng thức sủi cảo
Ta thấy trong mắt Tống Tử Diên ý một nụ hiếm hoi mà đã lâu lắm thấy ở nàng
Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ sống thoải mái hơn hẳn so với ở tướng phủ Bùi Chiêu cho nàng đủ thể diện và tự do thậm chí còn khéo léo đóng vai một phu quân biết bảo vệ thê tử mặt hạ nhân và khách khứa
Tống Tử Diên cảm kích nhưng vui
Nàng nắm tay :
“Tiểu Cẩm ngươi biết Trong biển mênh mông gặp một tri kỷ đã khó cùng ở bên càng khó hơn Ta đã còn cơ hội nhưng các ngươi vẫn còn Đừng vì mà lỡ mất duyên phận”
Khi thầm cảm thấy may mắn vì Tống Tử Diên coi trọng tình yêu đến như
Nếu một ngày nào đó nhà họ Tống sụp đổ chí ít thì Tô Cẩn Niên vẫn thể trở thành điểm tựa trong lòng nàng
Ở một mức độ nào đó Tống Tử Diên giống với Bùi Chiêu
Họ sinh đã là những quân cờ là công cụ cho tham vọng của gia tộc Cha mẹ họ yêu quyền lực hơn cả yêu họ Có lẽ vì mà họ càng cố chấp hơn trong việc theo đuổi tình yêu đích thực
Khoảnh khắc ánh mắt nàng Tô Cẩn Niên ngập tràn ánh sáng lấp lánh như trời
Nàng mới mười sáu tuổi đúng độ tuổi mộng mơ về tình yêu
Tô Cẩn Niên bước đến bên hạ giọng một câu:
“Có nhờ nhắn với ngươi và mây mãi bên ”
Tim thoáng chùng xuống Hắn chính là của Thái tử
Sau khi ăn xong sủi cảo Bùi Chiêu giữ Tô Cẩn Niên và Tống Tử Diên còn kéo rời dẫn lên một tòa lầu cao ngắm
Ta chẳng thể tập trung cảm thấy chuyện chút gì đó cố ý
Không đang cố ý tạo điều kiện dùng màn “bắt gian tại chỗ” như thế gia chứ
Không
Ta hỏi thẳng:
“Điện hạ vì để Tô Cẩn Niên cùng chúng mừng đông chí”
Hắn đáp:
“Có vài lần nàng nàng đang Tống Tử Diên Ánh mắt của nàng dành cho nàng đầy áy náy và thương cảm
“Ta đã biết từ lâu Tống Tử Diên thích Trước đây hề để tâm đến điều đó Ta và nàng vốn chỉ là hôn sự lợi ích chỉ quan tâm liệu thể đạt mục đích của
“ từ khi nàng mới hiểu nếu một tìm tri kỷ hoặc tìm nhưng thể ở bên tri kỷ đó là một chuyện cô độc và tăm tối nhường nào
“Vậy nên nếu nàng quan tâm nàng như còn đặc biệt dặn đối xử lạnh nhạt với nàng thì để nàng vui vẻ hơn một chút gì Như thế khi nàng ở bên chẳng sẽ bớt áy náy hơn ”
Thì là vì
Thì đã nghĩ cho
“Bùm”
Bỗng một tiếng pháo vang lên từ cao pháo hoa rực rỡ nở bung sáng bừng cả màn đêm
Bùi Chiêu đầu ngước trong ánh sáng lập lòe của pháo hoa đôi mắt lấp lánh ánh
“Pháo hoa từ ”
“Ta đặc biệt chuẩn cho điện hạ Đẹp ” Ta hỏi
“Ừm” Hắn khẽ gật đầu “Sao đột nhiên ngắm pháo hoa”
Ta chính : “Điện hạ chúng hãy thành thân ”
Bùi Chiêu sững ánh mắt đầy ngỡ ngàng
Ta ánh mắt kiên định:
“Không cần lễ nghi rườm rà cần những liên quan Chúng ở đây lấy pháo hoa làm chứng lấy ánh trăng làm minh chứng thành thân ”
Ánh mắt lấp lánh cảm xúc dường như lay động một hồi lâu nắm lấy tay : “Đi theo ”
Hắn dẫn đến một nhà kho nơi một bộ giá y cực kỳ tinh xảo
Chỉ khi mới biết từ khi trở về từ hòn đảo đã bắt đầu chuẩn giá y cho và mới thành gần đây
Ta nhẹ nhàng chạm tấm khăn voan thêu uyên ương:
“Đường thêu … vẻ giống những thứ khác”
Kỹ thuật thêu hẳn kém nhưng so với hoa văn tinh xảo giá y thì quả thực thua xa
Bùi Chiêu khẽ ho một tiếng vẻ mặt chút lúng túng:
“Là thêu”
“Ngài thêu” Ta thực sự kinh ngạc
“Hồi một truyền thuyết nếu khăn voan của tân nương tân lang đích thân thêu bằng cả tấm lòng thì sẽ Nguyệt Lão ban phúc Lòng càng thành họ sẽ càng hạnh phúc”
“Ngài tin mấy chuyện Tại bảo thêu”
“Tâm ý của nàng làm bằng ”
“…”
“Trong tay nàng cầm gì ” Hắn đột nhiên hỏi
“Không gì” Ta giấu tay lưng
Càng như thế càng tò mò vòng tay qua kéo lấy bàn tay moi một chiếc túi thơm
So với tấm khăn voan tay nghề thêu túi thơm còn tệ hơn nhiều
Hắn vui mừng ánh mắt lấp lánh: “Nàng thêu Là thêu cho ”
Lần đến lượt lúng túng: “Nếu ngài thấy thì bỏ ”
Hắn vô cùng hân hoan: “Không đây là túi thơm nhất mà từng thấy”
Ta: “…”
Chúng thay hỉ phục cùng quỳ ánh trăng
“Lấy trăng làm chứng Vân Cẩm nguyện gả cho Bùi Chiêu làm thê cùng vượt qua đời vĩnh kết đồng tâm”
“Lấy trăng làm chứng Bùi Chiêu nguyện cưới Vân Cẩm làm thê bất kể mưa gió bất kể gian nan bất kể sinh tử đều sẽ cùng bước tới rời bỏ đời đời kiếp kiếp vĩnh kết đồng tâm”
Hắn còn tự ý thêm lời
Nhất bái thiên địa
Phu thê đối bái
Dưới ánh trăng tựa nước ánh sáng dịu dàng rải khắp giường Tấm khăn voan mặt nhẹ nhàng vén lên đôi mắt dịu dàng của hiện
Ta gương mặt tuấn tú mắt ánh mắt ánh lên vẻ trêu ghẹo: “Điện hạ xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng”
Ta khẽ nghiêng tiến đến khuôn mặt đã đỏ bừng nhưng đưa tay che miệng
“Chờ một chút chúng còn thắp nến hỉ”
Ta thầm than trong lòng đúng là sự ám ảnh chết tiệt của lễ nghi
Nhẫn nhịn
Hắn bước tới giá nến thắp lên mấy ngọn nến hỉ
“Xong điện hạ”
“Chờ chút”
Hắn cầm một giỏ cánh hoa đào phơi khô bước tới bảo dậy rải hoa lên giường
Ừm khá lãng mạn
Nhẫn nhịn
Ta kiên nhẫn chờ rải hoa xong
“Được ” Ta hỏi
“Chờ một chút” Hắn đáp
Hắn bước tới bàn cẩn thận chọn một loại hương liệu để đốt đó rửa tay
Nếu cứ tiếp tục thế trời sẽ sáng mất
“Điện hạ đây một chút”
Hắn lau tay khô ráo bước tới gần
Ta khẽ nâng cằm bằng ngón tay ánh mắt đầy ý :
“Ánh nến lung linh hương trầm thoang thoảng đào hoa rực rỡ lang quân tuấn tú đến …”
Ta thấy yết hầu của chuyển động tai đỏ ửng thở dường như càng nặng nề hơn…
“Lại…”
Lại cái gì mà
Ta đẩy ngã xuống giường giữ chặt hai tay cúi đầu xuống để cơ hội thêm phản kháng
Môi chạm môi thở nóng bỏng giao hòa quấn quýt rời…
Cuối cùng thuận theo ôm chặt lấy trái tim áp sát nhịp đập mạnh mẽ như đang truyền tải tình yêu và khát khao vô tận… cho đến khi cả hai đều khó thở
“Chỉ thế mà đã chịu nổi ” Bùi Chiêu mỉm khóe môi nhếch lên giọng khàn khàn ánh mắt mơ màng như một yêu nghiệt đầy mê hoặc
Hắn ôm lấy lật biến động thành chủ động…
Trong một khoảnh khắc bỗng thể phân biệt liệu tất cả chỉ là một màn kịch đã pha lẫn những cảm xúc mà ngay cả cũng thể thấu hiểu
21
Bùi Chiêu đặc biệt chọn một ngày để phong làm tần
Tô Cẩn Niên gặp
Hắn còn nếu gặp đó sẽ đến Tứ hoàng tử phủ tìm
Ta đến thăm tạp cư viện
Hôm mưa to thiếu niên mưa dáng vẻ phần rệu rã như thể còn sức sống
Ta mở ô xuống xe ngựa vững thì Thái tử Bùi Ngọc đã nhanh chóng bước tới kịp giải thích liền ôm chặt lòng
“Vân nhi đừng nữa sẽ lo liệu mọi chuyện”
“Ta thai là của ” Giọng bình thản chút cảm xúc dư thừa
Bùi Ngọc sững
“Ngài thể truyền tin Bùi Chiêu yêu mà bỏ mặc chính thất còn để sinh hạ trưởng tử Tống Minh nhất định sẽ yên sẽ tay với đứa bé trong bụng Lúc đó tướng phủ và Tứ hoàng tử phủ chắc chắn sẽ phân liệt Quá trình những thế gia khác cũng sẽ lung lay ngài thể nhân cơ hội thu phục lòng đợi thời cơ đến”
Bùi Ngọc buông tay đầy hoài nghi:
“Vân nhi cần nàng như Nếu ngôi vị hoàng đế của đánh đổi bằng mạng sống của một phụ nữ thà cần”
“Thái tử ngài đã từng trải qua cảnh cha mẹ cả gia tộc đều chết mắt Ngài đã từng bán đánh đập ngừng Ngài đã từng thử cảm giác luyện độc sống bằng chết Ngài đã từng trải qua đói rét bần cùng cùng cực Ngài biết sống sót qua những năm tháng là nhờ gì
“Thế gia diệt thì sẽ còn bao nhiêu khổ như xuất hiện Ngài là Thái tử là hy vọng của hàn môn là niềm hy vọng cho gia tộc và những oan uổng Giờ ngài bảo ngài ngôi vị hoàng đế những đã hy sinh thì Những đã đặt cược sinh mạng ngài thì Ta thì
” Ngài là Thái tử đã định thể chìm đắm tình cảm cá nhân nếu mọi việc chúng làm sẽ đổ sông đổ biển Khi những theo ngài ngay cả cũng sẽ chết Nhân dân thiên hạ vẫn sẽ sống sự áp bức của thế gia Ngài là hy vọng của chúng nên biết tận dụng cơ hội để công dụng của nó đạt đến mức tối đa Ngày thế gia bại trận cũng là ngày giải thoát ngày hàn môn cơ hội vươn lên Còn về Vân Nhi ngài cứ coi nàng đã chết trong trận đồ sát năm ”
Nói cũng lạ chiếc vòng tay mà cách nào tháo hôm nay dễ dàng gỡ xuống
Ta trao chiếc vòng tay cho thái tử
Con cây cỏ làm thể tình cảm là Thái tử mang vai hy vọng của hàng triệu vì thế thể tình cảm riêng tư lúc thời khắc quan trọng
Cứ để cho mưa rửa sạch những tạp niệm trong lòng
Ta bước lên xe ngựa chuẩn rời thì Bùi Ngọc đột nhiên cũng nhảy nắm lấy tay đeo chiếc vòng tay cho
“Chờ ” Hắn xong liền bỏ