Độc Sự Vân Cẩm - Phiên ngoại: Bùi Chiêu - Chương 4
12
Một buổi hoàng hôn rực rỡ tựa ngàn dải mây hồng.
Ta đưa nàng đến một gian noãn phòng.
Ngoài , trời đông rét buốt, cây cỏ tiêu điều, nhưng bên trong là một vườn hoa rực rỡ, tràn đầy sắc xuân—tất cả đều do tỉ mỉ sắp đặt.
Nàng thích hoa.
Giữa những đóa hoa khoe sắc, còn đặt sẵn mười hộp gấm, lớn nhỏ khác .
Ta biết nàng mất cha mẹ từ năm bảy tuổi, biết nàng luôn thương nhớ song thân.
Vậy nên, bù đắp cho nàng tất cả những sinh thần đã bỏ lỡ, từ bảy tuổi đến mười sáu tuổi.
Mỗi món quà sinh thần đều kèm theo một thẻ tre, đó lời chúc phúc.
Để nên những lời , đã hỏi thăm nhiều bậc trưởng bối, cố gắng mô phỏng sự yêu thương mà song thân dành cho nữ nhi của họ.
Nàng mở từng chiếc hộp một.
Bảy tuổi, ngọc bội bình an—mong Tiểu Cẩm năm năm an khang.
Tám tuổi, diều giấy—mong Tiểu Cẩm tùy tâm sở dục, tung cánh bay cao.
Chín tuổi, cầu lục lạc—mong Tiểu Cẩm tiếng vọng trong trẻo, phúc vận ngừng.
Mười tuổi, túi hương—mong Tiểu Cẩm mang hương an lành, phúc trạch dài lâu.
Mười một tuổi, khối xếp hình—mong Tiểu Cẩm trí tuệ khai mở, tiền đồ rộng mở.
Mười hai tuổi, bút lông—mong Tiểu Cẩm bút hạ sinh hoa, văn chương xuất chúng.
Mười ba tuổi, ngọc như ý—mong Tiểu Cẩm như ý trong tay, phúc thọ yên .
Mười bốn tuổi, bộ dao—mong Tiểu Cẩm cài bộ dao rực rỡ, tiếng ngân vang.
Mười lăm tuổi, trâm ngọc—mong Tiểu Cẩm đến tuổi cập kê, phong hoa chính thịnh.
Và hôm nay—chính là sinh thần mười sáu tuổi của nàng.
Ta mở một chiếc hộp đựng thức ăn, bưng một bát mì trường thọ.
“Ta , dân thường sinh thần đều ăn mì trường thọ. Nàng thử xem.”
Nàng húp một miếng.
Ta hồi hộp hỏi: “Ngon ?”
“Ừm.” Nàng gật đầu, thuận miệng hỏi: “Không là do điện hạ tự làm chứ?”
“Ừm.” Ta gật đầu.
Nàng sững sờ, đặt đũa xuống, nắm lấy tay .
Nhìn thấy vết bỏng đỏ ngón tay , nước mắt nàng đột nhiên rơi xuống.
Ta ngờ tới, lập tức luống cuống chân tay.
“Tiểu… Tiểu Cẩm, là nam nhân, vết bỏng nhỏ là gì ?”
lời giải thích của dường như tác dụng.
Nước mắt nàng giống như dòng lũ kìm nén đã lâu, một khi vỡ đê liền thể dừng .
Ta vụng về dỗ dành, lau nước mắt cho nàng.
càng , nàng càng .
Nàng hỏi , vì đối xử với nàng đến ?
Ta đáp: “So với những gì nàng đã làm vì , tất cả những điều đều chẳng đáng kể gì.”
Nàng , ăn mì.
Càng ăn càng .
Khóc đến mức khiến lòng rối bời, chẳng biết làm .
Ta gọi mang đến nước ấm, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt và nước mũi mặt nàng.
Nàng bỗng ôm chầm lấy , rúc lòng , nữa, chỉ còn từng tiếng nấc khe khẽ.
Bề ngoài, nàng mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
cuối cùng, nàng vẫn chỉ là một cô gái—một cô gái thiếu thốn tình yêu thương.
Khoảnh khắc , thầm thề nguyện—sẽ yêu thương và bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp.
“Cái đó là gì ?”
Nàng chỉ chiếc hộp gấm duy nhất còn sót giữa vườn hoa.
“……”
Đó là lễ vật chuẩn cho lần đầu tiên của chúng .
nàng đã đến kiệt sức, cũng dám hành động thêm bước nào.
Nàng dậy, kéo tay bước tới.
Chúng cùng giữa muôn hoa, mở hộp gấm—
“Đây là đồng tâm ngọc cầu ở miếu Nguyệt Lão.
Ghép sẽ thành một trái tim.
Nàng một nửa, một nửa.”
Ta đeo dây ngọc lên cổ nàng.
Rồi cũng đeo của .
Nàng cầm lấy viên ngọc, mỉm :
“Ghép thử xem.”
Chúng cầm lấy miếng ngọc của riêng , đặt gần .
Đồng tâm ngọc khớp, ghép thành một trái tim chỉnh.
Ta nàng mỉm , nét rạng rỡ như trăng sáng, vẻ ngời ngời khiến tim một lần nữa xao động.
Nàng dựa sát , thở ấm áp gần trong gang tấc, làn da chạm , nhiệt độ nóng ran như thiêu đốt.
Ánh mắt vô thức rơi xuống đôi môi nàng, ép buộc bản thân rời .
nàng đột nhiên khẽ chạm lên môi —
Nhẹ tựa bông, nhưng đủ để tạo ngàn tầng sóng gợn.
Khoảnh khắc đó, tuyến lý trí cuối cùng của sụp đổ.
Đôi mắt nàng sáng rực, tràn ngập ý tình cách nào che giấu.
Ta chậm rãi nghiêng , hôn lên môi nàng.
Mềm mại chạm , như pháo hoa nổ tung, sức nóng lan tràn khắp thân.
Tim đập rộn ràng, tựa như đang lơ lửng giữa tầng mây.
Ta hôn nàng…
Hôn đến thiên hoang địa lão.
13
Sau đại hôn, trong mắt Vân Cẩm chỉ còn Tống Tử Diên.
Nàng còn xoay quanh .
Nàng chỉ xoay quanh Tống Tử Diên.
Nhiều lần, lặng lẽ nàng, còn nàng đang Tống Tử Diên—thậm chí, nàng còn biết đang nàng.
Ánh mắt nàng khi nàng đầy vẻ áy náy.
Ta dường như đã hiểu…
Nàng là một cô gái vô cùng thiện lương.
Nàng xem Tống Tử Diên là ân nhân cứu mạng.
Vì thế, khi ở bên , nàng luôn cảm thấy với Tống Tử Diên, nên nàng ngừng thúc giục đối xử với nàng .
Ta mời Tô Cẩn Niên—nam tử mà Tống Tử Diên thích, đến phủ đảm nhiệm chức quan văn.
Khi thấy , trong mắt Tống Tử Diên đã nụ .
Có lẽ, Vân Cẩm cũng sẽ dễ chịu hơn một chút?
Đêm Đông chí, đưa nàng đến nơi cao nhất trong phủ để ngắm .
Đêm , sẽ bao giờ quên.
Pháo hoa nở rộ bầu trời, rực rỡ lóa mắt.
Ta thấy nàng :
“Điện hạ, thành thân !
Không cần những nghi lễ rườm rà, cần những liên quan.
Ngay tại đây, pháo hoa làm chứng, trăng sáng làm chứng, thành thân — ?”
Giây phút , dường như thời gian đông cứng .
Tất cả xung quanh trở nên hư vô, ngay cả tiếng pháo hoa nổ vang, cũng còn thấy.
Ta ngây ngẩn mất một lúc lâu, mới khó khăn tìm chút thần trí.
Ta dẫn nàng xem bộ giá y đã chuẩn cho nàng.
Quả nhiên, nàng phát hiện tấm khăn voan với những đường thêu hết sức vụng về.
Đó là khăn voan mà tự tay thêu, nhiều lần luyện tập.
“Ta từng một truyền thuyết, rằng nếu khăn voan của tân nương chính phu quân thêu bằng tất cả tâm ý, thì sẽ nhận phúc lành của Nguyệt Lão.
Tâm càng chân thành, cuộc sống càng viên mãn.”
Nàng bật :
“Điện hạ tin những điều ? Sao để thêu?”
“Lòng nàng làm sánh với ?”
Nói đến thành tâm, nàng làm sánh nổi .
Lòng nàng chứa quá nhiều thứ.
Còn , chỉ nàng.
Ta thấy nàng nắm chặt một thứ gì đó, vụng trộm giấu lưng.
Ta vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay nàng—
Một túi hương.
Trên đó, thêu một con… vịt?
Không đúng.
Chắc chắn là uyên ương!
, nhất định là uyên ương.
Đêm đại hôn, khi nàng chỉ chăm chăm nhắc đến Tống Tử Diên, còn từng oán thầm nàng trái tim.
Bây giờ thu câu đó.
Nàng vì mà thả pháo hoa.
Vì mà thêu túi hương.
Vì mà hề quan tâm đến danh phận, chỉ thành thân cùng .
Rõ ràng là nàng để tâm đến .
Chúng thay hỷ phục, quỳ xuống ánh trăng.
“Trăng sáng làm chứng, , Vân Cẩm, nguyện gả cho Bùi Chiêu làm thê, cùng hết cuộc đời, mãi mãi đồng tâm.”
Cả đời ?
Sao thể đủ?
“Trăng sáng làm chứng, , Bùi Chiêu, nguyện cưới Vân Cẩm làm thê, bất kể gió mưa, bất kể gian nguy, bất kể sinh tử—đều nắm tay tiến bước, rời bỏ. Đời đời kiếp kiếp, mãi mãi đồng tâm!”
Nhất bái thiên địa!
Phu thê giao bái!
Sau , nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ thực sự long trọng.
nàng quá nóng vội—
Khi còn bái xong, nàng đã chờ nữa, lao ôm chầm lấy .
Đám cưới đơn giản như đã là với nàng, chỉ làm cho nàng hảo hơn, để nàng một trải nghiệm trọn vẹn hơn.
nàng đã nhào đến thế — còn lý trí gì nữa?
Một đêm xuân tiêu.
14
Lúc xử lý Tô ma ma, thoáng thấy một bóng thấp thoáng ngoài cửa sổ, nhanh chóng rời .
Ta lập tức đuổi theo.
Nàng một giữa cơn gió lạnh, cô độc và trầm lặng.
Ta tiến đến từ phía , nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng.
Nàng khẽ hỏi :
“Điện hạ, thực sự để tâm chút nào ?”
Ta hỏi ngược nàng:
“Ta vốn vô tình, lạnh lùng, thích nàng nhưng cưới khác.
Bên cạnh là gió tanh mưa máu.
Vậy nàng bận lòng về một mỹ như ?”
Nàng đáp:
“Không bận lòng. Ta biết đó là điều điện hạ mong .”
Ta nhạt:
“Ta cũng bận lòng. Ta chỉ là thích nàng, dù nàng , đều thích.”