Đoạt Thê - Chương 4
20
Hắn nói không sai.
Lúc ấy Hoắc Kỳ Sâm ở Hồng Kông.
Hơn nữa hắn cũng không giống như là người nhàm chán như vậy.
Huống chi người phụ nữ như Kiều Lộ, quả thực là đo ni đóng giày cho Chu Dĩ Sênh.
Toàn thân trên dưới mỗi một tấc đều phù hợp với sở thích của hắn.
Tôi hiểu rồi.
Kỳ thật hiện giờ đi truy cứu những vấn đề này, tựa như đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Không phải Chu Dĩ Sênh quen biết Kiều Lộ mới ngoại tình.
Cho dù không có Kiều Lộ cũng sẽ có người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy thoải mái với mọi thứ.
Nhưng cũng không muốn nhớ lại quá khứ chút nào.
“Chúng ta đi bao lâu?” Tôi hỏi Hoắc Kỳ Sâm.
“Cô muốn đi bao lâu?”
Tôi nghĩ một chút, là hai tuần?
Hay một tuần?
Thời gian Chu Dĩ Sênh hứng thú với phụ nữ kéo dài bao lâu?
Đại khái có thể tham khảo.
Nhưng đôi khi một ngày, đôi khi một tuần.
Kiều Lộ được 3 tháng.
Có lẽ tương lai còn lâu hơn.
Tôi có chút do dự.
Hoắc Kỳ Sâm chậm rãi mở miệng: “Còn một tháng nữa là lễ Giáng Sinh, chi bằng trước tiên đón lễ ở Hồng Kông?”
“Vào dịp Giáng sinh, sẽ có một bữa tiệc du thuyền ở đó, và pháo hoa sẽ được bắn suốt đêm.”
Nói xong hắn lại nói: “Tôi thấy Chu gia trong khoảng thời gian này còn loạn một trận.”
“Bà Chu này rất khó chơi.”
“Còn bên kia có mẹ cô, cô ở lại đây, cũng sẽ phiền lòng, không bằng đi ra ngoài một chút.”
Tôi bị lời nói của hắn làm cho có chút động tâm.
Huống chi ba ngày trước ở Hồng Kông, tôi và hắn ở chung rất vui vẻ.
“Nếu như chơi vui vẻ thì ở thêm một thời gian.”
“Nếu như muốn trở về, tôi tiễn cô.”
“Hứa Niệm, ở cùng với tôi, không có bất kỳ phiền phức nào.”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vẫn gật đầu: “Được.”
Tâm tình Hoắc Kỳ Sâm tựa hồ rất tốt.
“Chúng ta về nhà trước, hôm nay cô cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Hắn dẫn tôi ra ngoài một cách rất tự nhiên.
Lần đầu tiên giữa đàn ông và phụ nữ thường rất khó khăn.
Nhưng sau lần đầu tiên.
Sau này mọi thứ giống như liền trở nên hòa hợp thành một kịch bản hợp lý.
Lúc tôi thay giày Hoắc Kỳ Sâm nhẹ nhàng ôm eo tôi.
Lúc tôi đứng thẳng dậy, hắn đã đè tôi lên lưng cửa, cúi đầu hôn xuống.
Tôi đã uống một ít rượu vang đỏ lúc bữa tối.
Cả người đều ở vào trạng thái hơi say.
Hắn ôm tôi đi phòng tắm, tôi liền mềm mại treo ở trên người hắn, ghé vào đầu vai hắn.
“Muốn ăn thêm cho béo một chút.”
Tay Hoắc Kỳ Sâm xoa lưng tôi, trong giọng nói hàm chứa nụ cười, rồi lại mang theo sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Thậm chí tôi có thể cảm giác được ngón tay hắn, vuốt ve qua xương sống tôi.
Từ nhỏ giáo viên đều yêu cầu cân nặng rất nghiêm khắc.
Tôi thường xuyên đói bụng, đã thành thói quen ăn rất ít.
“Ăn kiêng đối với cơ thể không tốt, đã quên lần trước ở Hồng Kông, em hạ đường huyết thiếu chút nữa té xỉu?”
Hắn đặt tôi lên bồn rửa mặt, hôn lên cổ tôi.
Vạt áo cuộn lên, đung đưa trong khe quần của hắn.
Tôi bị hắn hôn đến thiếu dưỡng khí: “Nhưng ăn nhiều một chút trong dạ dày sẽ rất khó chịu…”
“Không vội, sau này từ từ điều trị.”
Ngón tay hắn đặt lên lưng tôi, kéo khóa.
Quần áo tơ tằm trơn như nước, chồng lên nhau bên hông.
Hoắc Kỳ Sâm hôn một đường xuống phía dưới: “Niệm Niệm, tách chân ra.”
Đầu gối hắn đẩy cẳng chân tôi ra.
Lại nắm lấy mắt cá chân của tôi, để cho tôi ôm eo hắn.
“Hoắc Kỳ Sâm……”
Tôi vô thức bóp chặt cánh tay cứng rắn của hắn.
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Có lẽ là ánh sáng này quá ôn nhu, chiếu đến mặt mày của hắn cũng càng thêm ôn nhu.
Tôi lại có chút bị mê hoặc và bối rối.
Hồi lâu sau trên bồn rửa mặt là một mảnh hỗn độn.
Hoắc Kỳ Sâm hôn lên trán đẫm mồ hôi của tôi: “Chúng ta đi tắm.”
“Không cần nữa……”
“Được.” Hắn đáp lời, nhưng đều là lừa gạt tôi.
Đến cuối cùng, phòng tắm cũng lộn xộn đến mức khiến người ta không nhìn nổi.
Mặt đất đầy nước.
“Hoắc Kỳ Sâm…… Ngày mai anh đừng để người hầu đến thu dọn nơi này.”
Hắn ôm tôi trở về phòng ngủ, trong giọng nói mang theo ý cười: “Được, ngày mai anh dọn dẹp.”
Tôi mệt mỏi quá, thật sự không mở mắt nổi nữa.
“Được.”
Tôi ghé vào trước ngực hắn, ngáp một cái nhắm mắt lại.
“Hoắc Kỳ Sâm.”
“Hửm?”
“Nếu như anh muốn kết thúc, nhớ nói trước cho em biết.”
Tôi không nghe thấy câu trả lời của hắn.
Buồn ngủ cố gắng mở mắt nhìn hắn.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền thật sự chịu không nổi ngủ thiếp đi.
Hoắc Kỳ Sâm đặt tôi lên giường đắp kín chăn.
Tôi ngủ rất say.
Cũng không biết hắn cúi đầu, hôn mi tâm của tôi, mới đứng dậy ra sân thượng gọi điện thoại.
“Chuyện lúc trước dặn dò các người, đi chuẩn bị đi.”
Hoắc Kỳ Sâm cầm di động, nhìn về phía màn trời mênh mông: “Hoắc gia nên làm việc vui rồi.”
21
Một ngày trước khi lên đường đi Hồng Kông.
Tôi hẹn bạn thân tốt nhất – Ngu Tích đi ăn cơm.
Lúc sắp kết thúc, Hoắc Kỳ Sâm gọi điện thoại cho tôi.
“Niệm Niệm, lát nữa anh tới đón em.”
“Em và Tích Tích còn muốn nói chuyện thêm một lúc nữa.”
“Hơn nữa anh không cần đón cũng được, em có thể gọi xe về…”
“Xong rồi gọi lại cho anh, anh đi đón em.”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại, Ngu Tích chống má nhìn tôi đầy hứng thú: “Niệm Niệm, cậu có chút không thích hợp nha.”
“Có sao?”
“Trước kia Chu Dĩ Sênh đón cậu, hoặc là lúc cậu nhận điện thoại của anh ta, cũng không phải là biểu tình vừa rồi.”
“Biểu tình gì?”
Ngu Tích cười có chút xấu xa: “Hình dung như thế nào nhỉ, chính là rất ôn nhu, rất có nữ tính.”
Tôi nhịn không được trừng cô ấy: “Mình vốn dĩ rất ôn nhu.”
“Không giống.”
Ngu Tích thu lại ý cười, rất nghiêm túc nhìn tôi: “Niệm Niệm, mình hy vọng cậu sống hạnh phúc.”
“Mấy năm cậu kết hôn, mình chưa từng thấy hai chữ hạnh phúc trên mặt cậu.”
Tôi có chút giật mình.
Hạnh phúc? Kỳ thật lúc mới kết hôn, tuần trăng mật là từng có đi.
Chỉ là rất nhanh theo scandal ngoại tình của Chu Dĩ Sênh không còn sót lại chút gì.
“Tuy rằng mình đối với vị Hoắc tiên sinh kia không hiểu biết nhiều lắm.”
“Nhưng mình và cậu rất quen thuộc, Niệm Niệm, trạng thái của cậu không lừa được người khác.”
Ngu Tích cầm tay tôi, dùng sức nắm chặt:
“Cậu là bạn tốt nhất của mình nha Niệm Niệm, mình hy vọng lúc này đây, cậu gặp được mới là người đúng trong sinh mệnh của cậu.”
Nhưng mà sau này sẽ ra sao?
Tôi nghĩ về đêm đầu tiên tôi và Hoắc Kỳ Sâm gặp nhau.
Trong nhiều người như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác tôi liếc mắt một cái đã thấy được hắn.
Vì sao, tôi cho tới bây giờ đều cẩn thận dè dặt tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi.
Sẽ đột nhiên sinh ra tâm tư phản nghịch phóng túng một lần.
Mà Hoắc Kỳ Sâm, sao lại đồng ý lời mời của một người phụ nữ uống đến say khướt.
Từ đêm hôm đó lại đến ba ngày ba đêm ở Hồng Kông.
Tôi vẫn luôn cho rằng là trong lòng tôi và hắn đều biết rõ ràng.
Lại không nghĩ tới sẽ đi tới mức độ như bây giờ.
Tôi không biết lần này cùng hắn đi Hồng Kông, sẽ trải qua cái gì, sẽ kết thúc như thế nào.
Nhưng nhân sinh vốn là tràn ngập ẩn số.
Có lẽ không cần suy nghĩ nhiều.
Làm những điều hạnh phúc với người mình thích.
Thế là đủ rồi.
22
Lúc Hoắc Kỳ Sâm lái xe tới.
Ngu Tích cùng tôi cách cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài.
Bắc Kinh hào hoa tráng lệ.
Dòng xe cộ như nước, dòng người qua lại như thoi đưa.
Hoắc Kỳ Sâm xuống xe, không chớp mắt đi về phía nhà hàng.
Ngu Tích nháy mắt mấy cái với tôi: “Không sai nha, đại soái ca hệ cấm dục.”
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Hoắc Kỳ Sâm bề ngoài thoạt nhìn quả thật lạnh lùng khó tiếp cận.
Nhưng bí mật như thế nào, người ngoài căn bản không biết.
“Mặt đỏ cái gì?”
Ngu Tích ranh mãnh đẩy đẩy tôi: “Nha đầu, trông mặt cậu kìa.”
“Trách không được hôm nay ra ngoài, làn da đẹp kinh người.”
“Mình vốn còn tưởng rằng cậu lén lút làm gì mới không nói cho mình biết, hừ.”
“Thì ra là được người đàn ông của cậu làm cho đẹp lên.”
Tôi bị cô ấy nói đến đứng ngồi không yên, cầm túi xách đứng dậy.
“Cậu mau đi yêu đương đi, đến lúc đó mình cũng có một đống lời chờ nói với cậu.”
Ngu Tích cười hì hì đi theo tôi ra ngoài.
Hoắc Kỳ Sâm rất tự nhiên nhận lấy túi xách của tôi, lại đề nghị đưa Ngu Tích về trước.
Ngu Tích lại khoát tay: “Không cần, vừa rồi tôi đã gọi xe, sắp tới rồi.”
“Vậy cậu về đến nhà nói cho mình một tiếng.”
“Biết rồi.” Ngu Tích cười hì hướng tôi khoát tay.
Nhưng vừa xoay người, cô ấy liền đụng phải một người đàn ông.
Ngu Tích lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cũng may người kia rất nhanh nhẹn, kịp thời đỡ cô ấy một phen.
“Thật có lỗi nha tiên sinh, tôi không phải cố ý.” Ngu Tích có chút ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao.”
Người đàn ông kia nhìn Ngu Tích một cái, liền xoay người đi về phía phòng ăn.
“Tích Tích, sau này cậu đi đường cẩn thận một chút!”
Tôi có chút bất đắc dĩ, lúc trước Ngu Tích đi đường không nhìn, đụng đến mũi mình cũng chảy máu.
“Biết rồi biết rồi.” Ngu Tích ôm cánh tay của tôi lắc lắc.
Mà người đàn ông vừa mới xoay người đi được vài bước, lại đột nhiên ngừng bước quay người lại.
Hắn nhìn về phía Ngu Tích, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Cô tên Tích Tích?”
Ngu Tích có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vô tâm cười nói: “Đúng vậy, tôi là Tích Tích.”
Đó là lần đầu tiên Phó Hàn Thanh ba mươi bốn tuổi gặp Ngu Tích hai mươi bốn tuổi.
Chỉ là khi đó hắn cùng Ngu Tích.
Tôi và Hoắc Kỳ Sâm.
Ai cũng không ý thức được, có một số câu chuyện lúc mở đầu đã viết bốn chữ.
Tạo hóa trêu ngươi.