Đoạt Thê - Chương 3
15
Lúc Chu Dĩ Sênh trở về, tôi vừa mới tỉnh ngủ trưa.
Hắn bước vào phòng ngủ và đứng bên giường nhìn tôi một lúc.
Vẫn không nói gì.
“Chuyện công ty vẫn chưa giải quyết xong?”
Tôi nhíu mày hỏi.
“Niệm Niệm.”
Bỗng nhiên Chu Dĩ Sênh nắm tay tôi: “Lấy anh mấy năm nay, để em ấm ức rồi.”
Tôi có chút ngoài ý muốn, nhưng còn chưa kịp nói cái gì.
Hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta ly hôn đi.”
“Em yên tâm, ly hôn sẽ không ảnh hưởng đến Hứa gia.”
“Cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của em.”
Sắc mặt Chu Dĩ Sênh tái nhợt, đáy mắt lại đầy tơ máu.
Dường như hắn cũng không cần câu trả lời của tôi, chỉ là tự mình nói.
Thật ra chuyện ly hôn này, tôi cũng không phải không nghĩ tới.
Nhưng mà ly hôn tất nhiên còn bị người nhà trói buộc.
Cùng quá lại là lặp lại bi kịch giống nhau.
Cân nhắc lợi hại.
Ít nhất Chu Dĩ Sênh quen biết tôi nhiều năm coi như có chút lương tâm.
Hứa gia chúng tôi, lợi ích lui tới với Chu gia ràng buộc rất sâu.
Nhưng hiện tại Chu Dĩ Sênh tự mình nói ra.
Đột nhiên tôi cảm thấy ly hôn hình như cũng không phải chuyện xấu.
Huống chi Chu Dĩ Sênh chủ động nói, sẽ không ảnh hưởng đến Hứa gia.
Đối với hôn nhân tôi đã sớm cực kỳ thất vọng.
Có lẽ sau này tôi sẽ vẫn độc thân.
16
Chuyện tôi và Chu Dĩ Sênh ly hôn chỉ hai tiếng đồng hồ là xong.
Nội dung trong đơn ly hôn đối với tôi và Hứa gia đều rất có lợi.
Tôi không suy nghĩ lâu liền ký tên.
“Cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Chu Dĩ Sênh vừa lái xe vừa nhìn tôi một cái.
“Niệm Niệm, anh đã chọn nhà hàng em thích rồi.”
Tôi đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Chỉ đơn thuần cho rằng đây là lần cuối cùng cùng nhau ăn cơm.
Nhưng tôi không mong đợi điều đó.
“Hoắc Kỳ Sâm sẽ đến.”
Tôi nhìn Chu Dĩ Sênh, giọng nói có chút cứng ngắc: “Cho nên là Hoắc tiên sinh mời?”
Chu Dĩ Sênh dời tầm mắt: “Niệm Niệm, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi.”
“Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi sao?”
Tôi hỏi ngược lại một câu.
Chu Dĩ Sênh tránh không đáp.
Nhưng tôi đã biết câu trả lời.
Tôi không nói gì cả.
Chỉ là cúi đầu, nhìn ngón áp út của mình sau khi tháo nhẫn cưới xuống, còn lưu lại dấu vết.
Cho dù bây giờ, tình yêu đối với Chu Dĩ Sênh đã sớm không còn sót lại chút gì.
Nhưng cho dù tôi không yêu hắn, không để ý tới hắn.
Nhưng thật sự biết chồng mình tính toán muốn giao mình cho người đàn ông khác.
Vẫn sẽ cảm thấy khó chịu và xấu hổ.
Nước mắt của tôi bắt đầu mất kiểm soát, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhưng Chu Dĩ Sênh trầm mặc đứng bên cạnh tôi vài giây.
Liền xoay người rời đi.
Thậm chí hắn vô cùng săn sóc đóng cửa phòng lại.
Hoắc Kỳ Sâm đi tới trước mặt tôi.
Hắn không an ủi tôi, cũng không mỉa mai tôi.
Chỉ là rất kiên nhẫn lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
Tôi khóc bao lâu, hắn liền lau cho tôi bấy lâu.
Cho đến khi cuối cùng tôi khóc mệt mỏi, mắt sưng húp.
Hắn mới kéo tôi đứng lên: “Đi rửa mặt một chút, sau đó ăn chút gì đó.”
17
Tôi đã đi vệ sinh.
Hoắc Kỳ Sâm đi đến cuối hành lang hút thuốc.
Chẳng biết Chu Dĩ Sênh đi theo từ lúc nào: “Hoắc tiên sinh, tôi và Niệm Niệm đã ly hôn rồi.”
Giọng Hoắc Kỳ Sâm rất lạnh: “Vậy từ giờ trở đi, nhớ rõ thân phận của anh.”
Bỗng nhiên Chu Dĩ Sênh cười cười: “Hoắc tiên sinh, người như anh, nghĩ đến cũng sẽ không chỉ có một người phụ nữ.”
Hoắc Kỳ Sâm xoay người, lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Dĩ Sênh lại cụp mắt nhìn mặt đất: “Chờ anh trở về Hồng Kông, sự việc kết thúc, tôi sẽ kết hôn lại với Niệm Niệm.”
“Chu Dĩ Sênh.”
Hắn theo bản năng ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Kỳ Sâm gọi tên đầy đủ của hắn.
“Anh sẽ không có cơ hội này.”
Đột nhiên Chu Dĩ Sênh mở to mắt: “Hoắc tiên sinh, lời này của anh có ý gì?”
Hắn chậm rãi nghiền nát điếu thuốc đang cháy.
“Anh cho rằng tôi chỉ là nhất thời thấy sắc nảy ý sao?”
Hoắc Kỳ Sâm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trước mặt.
Hắn thần sắc tự tin, nắm chắc thắng lợi.
Từng bước từng bước đi tới hôm nay đạt được mong muốn.
Hắn trải qua bao nhiêu đêm không ngủ, đã tính toán rõ.
Nhưng Hoắc Kỳ Sâm biết rõ.
Từ nay về sau mỗi một đêm, Hứa Niệm đều sẽ ở bên cạnh hắn.
Chu Dĩ Sênh hoảng sợ mở to mắt, kinh ngạc lui về phía sau vài bước.
Chỉ vào Hoắc Kỳ Sâm, giọng nói đều run rẩy: “Anh, là anh tính kế tôi!”
“Anh thậm chí ngay cả vị hôn thê của mình cũng có thể đẩy ra làm quân cờ…”
Hoắc Kỳ Sâm giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Chu Dĩ Sênh, anh còn ngu hơn tôi tưởng.”
Người như Kiều Lộ làm sao có thể là vị hôn thê của hắn.
Mà một người đàn ông sao có thể coi vị hôn thê của mình như quân cờ hấp dẫn tình địch.
“Hoắc Kỳ Sâm, anh không sợ tôi nói cho Hứa Niệm biết…”
“Anh cứ việc nói đi.” Hoắc Kỳ Sâm giọng nói nhàn nhạt, không chút để ý chậm rãi đi về phía trước.
“Nếu anh muốn mọi người thưởng thức tư thế oai hùng của anh trên giường.”
“Vậy anh đi nói cho Hứa Niệm biết tất cả đi.”
“Hoắc Kỳ Sâm, anh vô sỉ, vô sỉ…”
Chu Dĩ Sênh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
Nhưng rõ ràng giọng nói lại thấp xuống.
Hoắc Kỳ Sâm không để ý tới tất cả.
Vô sỉ sao?
Vô sỉ cũng được, ti tiện cũng được.
Dù sao cũng tốt hơn là cứ nghĩ đến cái tên kia, ngày đêm không yên mà cứ bị dày vò.
18
Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa cúp điện thoại của mẹ tôi.
Mẹ của Chu Dĩ Sênh lại gọi tới.
Nghĩ đến chuyện tôi và Chu Dĩ Sênh ly hôn, trưởng bối hai nhà đã biết.
Tôi chần chờ một chút, lần đầu tiên từ chối nhận điện thoại của bà Chu.
Dòng dõi thư hương Hứa gia nhưng những năm gần đây đã xuống dốc.
Chu gia là gia tộc có tiền có thế.
Lúc đính hôn dòng dõi hai nhà tương đương nhau, thái độ của bà Chu đối với tôi cũng không tệ lắm.
Nhưng đến lúc kết hôn, thuyền nhà họ Chu dâng lên cao, thái độ của bà ấy đối với tôi đã trở nên cao cao tại thượng.
Hơn nữa sau khi kết hôn ba năm tôi vẫn không có con.
Thậm chí đến cuối cùng, bà Chu đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tôi.
Nhưng chưa đầy năm phút sau khi tôi từ chối.
Điện thoại của mẹ tôi lại gọi tới.
“Niệm Niệm, con có phải có chút thất lễ hay không?”
“Còn nữa, ly hôn không phải trò đùa, trưởng bối chúng ta còn chưa đồng ý, nên là không tính.”
Tôi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi: “Mẹ đi nói chuyện với Chu Dĩ Sênh, đừng gọi cho con nữa.”
Điện thoại vừa cúp máy, di động lại bắt đầu rung, tôi dứt khoát tắt máy.
Đang tâm phiền ý loạn, Hoắc Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng.
“Có muốn cùng tôi đến Hồng Kông ở một thời gian, coi như giải sầu không?”
Tôi không thể không nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Hắn xuất thân ưu tú, bối cảnh sâu xa khó lường.
Chỉ vì một câu đơn giản “không có hứng thú với vợ người khác”.
Tôi liền từ vị trí Chu phu nhân biến thành độc thân.
Một người đàn ông như vậy, hắn muốn có được thứ gì đó.
Nghĩ đến không cần tốn nhiều sức.
Huống hồ đêm hôm đó người là ta tự mình chọn.
Khách sạn là nơi tôi tự nguyện đi theo.
Lần trước đi Hồng Kông, cũng không ai trói tôi lại.
Ba ngày ba đêm đó tôi rất hạnh phúc.
Trước kia vẫn là Chu phu nhân bây giờ là độc thân.
Ngay cả gông xiềng tâm lý cuối cùng cũng tháo xuống.
19
Chỉ là khi đó tôi nghĩ hắn độc thân.
Nhưng hiện tại hắn đã có vị hôn thê.
“Hoắc tiên sinh, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng nếu đã biết anh có vị hôn thê…”
“Hứa Niệm.”
Bỗng nhiên Hoắc Kỳ Sâm nắm tay tôi, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua ngón áp út của tôi.
Mà lúc này tôi mới giật mình.
Tay trái của Hoắc Kỳ Sâm không đeo nhẫn đính hôn.
Từ lần đầu tiên tôi ở bên hắn đã không thấy có nhẫn.
Nhưng điều này dường như cũng không chứng minh được gì.
Đàn ông kết hôn không đeo nhẫn cưới tỏ vẻ độc thân chỗ nào cũng có.
Tôi vô thức rút tay về.
Hoắc Kỳ Sâm lại nhìn tôi, rất nghiêm túc mở miệng.
“Tôi và Kiều Lộ không có bất cứ quan hệ gì.”
“Cô ấy xem như là nghệ sĩ ký hợp đồng với một công ty giải trí ở nước ngoài.”
“Tôi cho cô ấy tài nguyên, cô ấy giúp tôi đỡ một ít phiền toái không cần thiết.”
“Cô biết đấy, người muốn nhét phụ nữ vào bên cạnh tôi nhiều lắm.”
Hoắc Kỳ Sâm nói tới đây, nhẹ nhàng cầm tay tôi: “Hứa Niệm, còn muốn hỏi gì nữa không?”
Đầu óc tôi trống rỗng một lúc lâu.
Nhưng trong chớp mắt, tôi lại bắt được một trọng điểm.
Chuyện của Kiều Lộ và Chu Dĩ Sênh, hắn có bày mưu đặt kế hay không?
Hai người bọn họ thay vì nói là quan hệ hợp tác, không bằng nói là cấp trên cấp dưới càng chuẩn xác.
Rõ ràng Kiều Lộ sợ hắn, lại đối với hắn nói gì nghe nấy.
Cho dù chỉ là tấm bia đỡ đạn, Kiều Lộ cũng không dám không rõ ràng với người đàn ông khác.
Thần sắc mặt Hoắc Kỳ Sâm cũng không có nửa điểm dao động.
Hắn thẳng thắn nhìn tôi: “Lúc trước Kiều Lộ quay một đoạn phim ngắn tuyên truyền của công ty Chu Dĩ Sênh, hai người quen nhau.”
“Đêm đó Chu Dĩ Sênh hẹn cô ấy ăn cơm.”
“Kiều Lộ từ chối ba lần.”
“Chu Dĩ Sênh dây dưa không ngớt.”
Hoắc Kỳ Sâm cười khẽ: “Hứa Niệm, lúc đó tôi và cô cũng không quen biết nhau, tại sao tôi lại bày mưu đặt kế cho Kiều Lộ quyến rũ Chu Dĩ Sênh chứ?”