Đoạt Thê - Chương 2
9
Hắn tựa lưng vào ghế, tư thế thanh thản.
Rồi bỗng nhiên lại có một áp lực uy nghi cao cao tại thượng.
Tôi cầm túi xách, muốn đứng dậy.
Hoắc Kỳ Sâm lại vươn tay, nắm lấy cổ tay tôi.
“Váy đỏ rất đẹp.”
Lông mi tôi khẽ run, cắn cắn môi dời tầm mắt: “Tùy tiện chọn.”
Nhưng gương mặt lại có chút mơ hồ nóng lên.
Lúc chọn quần áo, thật ra tôi đã nghĩ tới đêm hôm đó.
Hắn khen tôi mặc màu đỏ đẹp mắt, rất tôn lên màu da.
Đột nhiên Hoắc Kỳ Sâm cúi đầu cười một tiếng.
Ngón tay chế trụ cổ tay tôi hơi dùng sức.
Cả người tôi đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Ngồi một cái vào trong lòng hắn.
Chỉ là vừa đụng phải bắp đùi cứng rắn của hắn.
Tôi như bị bỏng lập tức đứng dậy.
Hoắc Kỳ Sâm lại nắm chặt eo tôi: “Trốn tôi?”
10
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Nói thật nếu như biết Hoắc Kỳ Sâm có vị hôn thê.
Tôi sẽ không đến khách sạn với hắn tối hôm đó.
Lúc ấy ở Hồng Kông tôi có hỏi qua hắn, hắn nói hắn chưa kết hôn.
Cũng không có bạn gái.
Cho nên chuyện này kỳ thật cũng không trách được hắn.
Hắn không nói dối tôi.
Hắn chưa kết hôn, chưa có bạn gái.
Chỉ là có vị hôn thê mà thôi.
“Hoắc tiên sinh, tôi rất xin lỗi.”
“Vì sao nói xin lỗi?”
“Thứ nhất, tôi thật không ngờ là anh đã có vị hôn thê, và tôi lo lắng rằng mọi việc không được trọn vẹn.”
“Thứ hai, tôi biết rõ vị hôn phu của Kiều Lộ là họ Hoắc, nhưng không nghĩ nhiều, vẫn tới nơi này tạo thành phiền nhiễu cho anh.”
Tôi cụp mắt, tách ngón tay hắn đang nắm eo tôi ra.
Tôi đứng dậy, nghiêm túc xin lỗi.
“Cô tạo thành phiền nhiễu gì cho tôi?”
Hoắc Kỳ Sâm tựa lưng vào ghế, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm.
Tôi lại cảm thấy trái tim từng trận từng trận căng thẳng.
11
Bóng đèn từ đỉnh đầu hắn chiếu xuống, vẻ mờ mịt trên gương mặt thâm thúy của hắn.
Xương mũi cao thẳng, ngũ quan vô cùng anh tuấn.
Thân hình hắn cao hơn Chu Dĩ Sênh một chút.
Mặc âu phục rất có phong cách, vai rộng eo hẹp, thân hình rất gầy.
Nhưng cởi quần áo ra, vai, lưng, bụng đều rắn chắc hơn Chu Dĩ Sênh.
Người đàn ông như vậy có thể lực cường hãn.
Lại có dã tâm và khí thế do tiền tài và quyền thế tạo dựng lên.
Tôi biết mình trêu chọc hắn, muốn toàn thân trở ra toàn vẹn là không có khả năng.
Nhưng lúc này không có cách khác, cũng chỉ có thể tận lực hạ thấp thái độ.
Hy vọng hắn có thể lướt qua một trang này.
“Vừa rồi anh nói, anh không có hứng thú với vợ của người khác.”
Tôi đánh bạo nhìn thẳng hắn: “Cho nên tôi mới lo lắng, tạo thành phiền nhiễu cho anh.”
“Hiện tại cô lo lắng, không cảm thấy quá muộn sao?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Phải, hắn không hỏi tôi.
Nhưng lúc ấy, tôi cũng không thẳng thắn nói cho hắn biết, tôi đã kết hôn.
“Xin lỗi.”
Tôi chỉ có thể xin lỗi một lần nữa.
Khó xử đến không dám liếc hắn một cái, giọng điệu đều mang theo sự run rẩy.
12
“Hẳn là cô đã nhìn ra được quan hệ giữa tôi và Kiều Lộ.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Quả thật giữa bọn họ hẳn là có một loại hình thức chung sống rất cởi mở nào đó.
Dường như hắn cũng không thèm để ý vị hôn thê của mình cùng người đàn ông khác có quan hệ.
“Cho nên về phía Kiều Lộ, cô không cần cảm thấy sẽ tạo thành phiền nhiễu cho tôi.”
“Nhưng Hứa Niệm.”
Hoắc Kỳ Sâm nói tới đây chậm rãi đứng dậy.
Hắn đi về phía tôi một bước, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ tôi.
Tôi theo bản năng lui về phía sau, hắn lại nhẹ chế trụ cổ tay của tôi.
“Đối với chuyện cô là vợ của Chu Dĩ Sênh, tôi rất để ý.”
Tôi có chút ngạc nhiên mở to mắt: “Hoắc tiên sinh…”
Lúc Hoắc Kỳ Sâm không cười đôi mắt kia rất lạnh.
Ngón tay thon dài của hắn từ xương cổ tay của tôi di chuyển lên trên, cuối cùng nắm chặt hàm dưới của tôi.
Tôi hơi có chút phát run.
Người đàn ông có thể làm cho Chu Dĩ Sênh luôn luôn mắt cao hơn đầu đều sinh lòng sợ hãi.
Tôi không dám nghĩ bối cảnh của hắn có bao nhiêu to lớn.
Tôi đã lừa hắn và làm hắn xấu hổ.
Hắn sẽ trả thù tôi như thế nào?
“Tôi xin lỗi……”
“Ngoại trừ xin lỗi, cô còn có thể nói cái gì?”
Tôi nghiêng mặt, chỉ cảm thấy hàm dưới bị bóp có chút đau.
Nhịn không được đã muốn rơi lệ.
Nhưng Hoắc Kỳ Sâm lại đột nhiên cúi đầu hôn tôi.
Tôi theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Hoắc Kỳ Sâm lại nắm lấy cổ tay tôi, trực tiếp đè ngược vào lưng tôi.
“Hứa Niệm.”
Hắn hôn cũng không sâu thậm chí có vài phần ôn nhu.
“Mở miệng ra.”
Hoắc Kỳ Sâm khẽ cắn lên môi tôi.
“Cho tôi chút đáp lại.”
“Chuyện này còn có chỗ để nói, Niệm Niệm.”
13
Tôi không biết làm thế nào để làm hài lòng hắn.
Tôi cũng không biết mình chủ động hôn hắn, hôn lại bao lâu.
Tôi chỉ hoảng hốt nhớ rõ.
Giống như đến cuối cùng bắp chân của tôi mềm nhũn đến căn bản không có cách đứng vững.
Tôi và Hoắc Kỳ Sâm chuẩn bị tiến xa hơn.
Thì hắn đẩy tôi ra.
Tôi ngã ngồi trên ghế, làn váy lộn xộn.
Hoắc Kỳ Sâm chậm rãi sửa sang lại quần áo.
Cuối cùng mới nói với tôi một câu: “Đi thôi, đưa cô về nhà.”
Cửa xe mở ra Kiều Lộ đã ngồi ở ghế phụ.
Tôi không nhìn cô ta, nhưng mắt lại chú ý tới, lúc tôi lên xe, Kiều Lộ nhìn tôi vài lần.
Đến ngoài cửa biệt thự.
Tôi nhẹ giọng cảm ơn rồi xuống xe rời đi.
Xe cũng không dừng lại, rất nhanh đã chạy đi.
Chu Dĩ Sênh vẫn chưa về.
Tôi mệt mỏi khi tắm và sấy tóc.
Hắn gọi cho tôi:
“Thật có lỗi Niệm Niệm, công ty có chút việc nghiêm trọng, còn chưa xử lý xong, đêm nay có thể sẽ không trở về.”
Cúp điện thoại, tôi nằm trên giường.
Trong lòng cũng không có ý nghĩ gì.
Cũng không có hứng thú đi kiểm chứng lời nói của Chu Dĩ Sênh là thật hay giả.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, lúc này đây Chu Dĩ Sênh không hề gạt tôi.
14
Suốt một tuần liền, Chu Dĩ Sênh không về nhà.
Bên Hoắc Kỳ Sâm cũng không có một chút tin tức.
Mà tôi cũng không biết.
Lúc này Chu Dĩ Sênh đang mặt xám mày tro đứng trong phòng làm việc của Hoắc Kỳ Sâm.
Trên bàn trước mặt hắn bày một xấp ảnh chụp.
Trên ảnh chính là hình ảnh mỗi lần hắn và Kiều Lộ gặp riêng.
“Hoắc tiên sinh……”
Chu Dĩ Sênh chỉ cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn vô cùng hối hận.
Hối hận mình bị Kiều Lộ câu dẫn ý loạn tình mê.
Hối hận mình lại đụng phải một cô gái tuyệt đối không thể trêu chọc như vậy.
Càng hối hận, hắn ở sân nhà của mình quá mức đắc ý vênh váo, lại bị người ta chụp được nhiều ảnh như vậy.
Cho dù Kiều Lộ và Hoắc Kỳ Sâm đường ai nấy chơi không can thiệp vào.
Nhưng chơi riêng là một chuyện, còn gây ra tin tức tiêu cực ồn ào náo nhiệt kia lại là một chuyện khác.
Huống chi những tấm ảnh này là Hoắc Kỳ Sâm bỏ ra một khoản tiền lớn mua đứt.
Lần đầu tiên trong đời Chu Dĩ Sênh có một loại sợ hãi.
“Chu tiên sinh, chuyện đã đến nước này, nói xem giải quyết như thế nào đi.”
Hoắc Kỳ Sâm ngồi nhưng khí thế vẫn vững vàng đè lên đầu Chu Dĩ Sênh.
“Tôi và anh đều là thương nhân, nên rất rõ ràng, thương nhân cũng sẽ không làm mua bán lỗ vốn.”
“Tôi biết, Hoắc tiên sinh, là tôi làm việc không chu đáo…”
Chu Dĩ Sênh mồ hôi đầm đìa, đến lúc này, hắn còn có cái gì không rõ ràng.
Cửa ải khó khăn của công ty đều là thủ đoạn trả thù của Hoắc Kỳ Sâm.
Nhưng hắn ngay cả kêu khổ cũng không thể.
Dù sao đây hết thảy là chính hắn gieo gió gặt bão.
“Chu tiên sinh không cần nói với tôi những lời này.”
“Hiện tại tôi chỉ cần một phương án giải quyết hợp lý, cùng với bồi thường.”
Chu Dĩ Sênh như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Hoắc tiên sinh anh muốn giải quyết như thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được…”
Hoắc Kỳ Sâm ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh.
“Hứa tiểu thư gần đây thế nào?”
Chu Dĩ Sênh sửng sốt một chút.
Chợt như là một dòng điện đột ngột từ trái tim hắn xoẹt qua.
Nhưng cũng làm cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh.
Hoắc Kỳ Sâm sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Hứa Niệm.
Như vậy là hắn có ý đối với Hứa Niệm à?
Nhưng rõ ràng lần trước, hắn dựa theo lời Kiều Lộ nói dẫn Hứa Niệm đi gặp mặt.
Thái độ của Hoắc Kỳ Sâm rất rõ ràng, hắn không thích phụ nữ có chồng.
Mấy ngày nay bận rộn chuyện công ty hắn vẫn chưa về nhà, còn chưa gặp mặt cô ấy.
Chu Dĩ Sênh cân nhắc lời nói lại nhìn sắc mặt Hoắc Kỳ Sâm.
Trên mặt hắn lại không có nửa điểm cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm Hứa tiểu thư.”
“Được, được Hoắc tiên sinh.”
Chu Dĩ Sênh nhìn Hoắc Kỳ Sâm đứng lên.
Dường như hắn muốn kết thúc đề tài.
Nhưng chuyện hôm nay, cũng không giải quyết xong.
Nếu Hoắc Kỳ Sâm không nhả ra công ty chỉ có thể chống đỡ được vài ngày, căn bản Chu Dĩ Sênh không dám nghĩ.
Sắc mặt hắn trắng bệch gắt gao cắn chặt răng đóng cửa.
“Hoắc tiên sinh, đêm nay anh có rảnh không?”
Hoắc Kỳ Sâm không trả lời, chỉ nhìn hắn một cái.
“Nếu như anh rảnh, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
“Không rảnh.”
“Không rảnh, tôi còn nghĩ, gọi Niệm Niệm cùng đi…”
Hoắc Kỳ Sâm tựa hồ rất nhạt cười: “Nếu Hứa tiểu thư tới, đương nhiên là rảnh.”
“Khó có khi anh chịu nể mặt, tôi đây lập tức sắp xếp.”
Chu Dĩ Sênh chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng chợt rơi xuống đất.
Nhưng đồng thời lại có một loại cảm xúc không rõ ràng dâng lên.
Cho dù hắn là kẻ ngốc nhưng cũng nhìn ra.
Hoắc Kỳ Sâm có hứng thú với vợ mình.
Mà hắn lại muốn làm bộ không biết gì cả, tự tay tặng vợ của mình cho Hoắc Kỳ Sâm.
Bảo vệ bản thân và công ty.
Chu Dĩ Sênh không còn lựa chọn nào khác, thậm chí hắn cũng không giãy dụa thật lâu.
“Đúng rồi Chu tiên sinh.”
Lúc Hoắc Kỳ Sâm rời khỏi văn phòng.
Đột nhiên lại dừng bước quay đầu nhìn về phía Chu Dĩ Sênh.
“Vẫn là câu nói kia, tôi đối với vợ của người khác, không có hứng thú.”
Chu Dĩ Sênh ước chừng qua nửa phút mới phục hồi tinh thần lại.
Cuối cùng hắn cũng hiểu mình ngu ngốc đến mức nào.
Thì ra lần trước gặp mặt.
Hoắc Kỳ Sâm nói ra ý tứ của những lời này.
Cũng không phải hắn không có hứng thú với Hứa Niệm.
Hắn là đang mờ mịt rồi lại nhắc nhở hắn.
Hoắc Kỳ Sâm hắn đối với việc Hứa Niệm là vợ của Chu Dĩ Sênh.
Rất để ý tới.