Đoạt Thê Của Quần Thần - Chương 6
Hắn ôm ta lên giường: “A Viện, tin tưởng ta, chỉ cần Dực Nhi sinh ra, chúng ta đều sẽ tốt.”
Ta không giãy dụa nữa, thậm chí hai chân chủ động móc vào thắt lưng hắn: “Được, ta tái sinh Dực Nhi, sau đó ba mẹ con chúng ta lại bị Ngụy thị các ngươi giết một lần nữa.”
Tiếng khóc của An Ninh cũng ở bên ngoài truyền đến, con bé ầm ĩ muốn ta cùng Ngụy Nguyên Hành.
Ta còn nghe thấy giọng nói của Lục Doãn Tuy, hắn ở ngoài viện muốn tiến vào, bị người của Ngụy Nguyên Hành ngăn lại.
Ngụy Nguyên Hành bất động.
Ánh mắt hắn đang giãy dụa.
Ta sẵn sàng đặt cược lần cuối.
Ta móc cổ hắn, hôn lên môi hắn: “Nếu ngươi thật sự hối hận về kiếp trước, thì thả chúng ta đi thôi, để cho ta và An Ninh đi Bắc Địa sống, cho dù thiên sơn vạn thủy, vẫn tốt hơn là chúng ta bị chôn sâu dưới đất.”
“Những năm tháng ta phiêu bạt bên cạnh ngươi, luôn lạnh, luôn đói, ta và con không muốn sống những ngày như vậy nữa.”
“Bây giờ ngươi đi còn kịp, nếu không Lục Doãn Tuy nhìn thấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
“Ngụy Nguyên Tứ hiện giờ đang ở Thiên Đô, nếu ngươi bởi vì ta mà khiến triều thần phẫn nộ, chẳng phải là chắp tay đem thiên hạ cho hắn sao.”
Lồng ngực của hắn đang rung động kịch liệt, đó là nhịp tim của hắn.
Cái gì hắn cũng muốn, nhưng hiện thực không phải do hắn quyết định.
Cuối cùng hắn cũng đứng dậy, từ cửa sau rời đi.
Gió lạnh thổi vào, thổi tan chuyện cũ uể oải cùng tiền trần trong phòng này.
16
Lục Doãn Tuy xông vào, thấy máu trên quần áo ta, hốc mắt muốn nứt ra: “Hắn làm nàng bị thương.”
Ta lắc đầu, chỉ vào cây trâm trên mặt đất: “Là thiếp tự làm bị thương.”
Ta hỏi hắn giờ phút này vốn nên ở điện, vì sao lại tới nơi này.
Hắn nói hôm nay Ngụy Nguyên Hành không vào triều, mà buổi sáng ta lại giống như là đang cáo biệt hắn, tinh thần hắn không yên nên liền tìm tới.
Hắn ôm ta lên xe ngựa, sau khi trở về cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của ta.
Không hỏi ta Ngụy Nguyên Hành có làm gì ta không.
Nhưng con người hắn là vặn vẹo nhất, nếu ta không nói, hắn có thể tra tấn bản thân mình đến chết.
Vì thế ta chủ động chỉ chỉ môi ta: “Thiếp ngoại trừ nơi này hơi bẩn, những nơi khác đều sạch sẽ, nếu chàng để ý…”
“Ta không ngại.” Hắn ngắt lời ta, “Bẩn, rửa sạch là tốt rồi.”
Hắn nói xong chụp lấy gáy của ta hôn lên, đem toàn bộ thân thể của ta nhiễm lên mùi của hắn mới bỏ qua.
Đợi hắn rời đi, ta nhìn mình trong gương.
Sắc mặt ửng hồng, đôi môi muốn rỉ máu.
Là niềm vui hiện tại cũng giống như một giấc mộng.
Trong mộng là cuộc đời cưỡi ngựa xem hoa của ta, ta là nhân vật chính, cũng là khán giả.
Chỉ có vết thương trên cổ mơ hồ đau nói cho ta biết đây hết thảy đều là thật.
Sống là có thật, chết cũng là có thật.
17
Sau đó, Lục Doãn Tuy được phép mang theo gia quyến đi Bắc Địa.
Bà mẫu khóc đến trời u đất tối cũng không có biện pháp gì.
Trước khi rời đi, Thái hậu lại triệu kiến ta.
Người vẫn thân thiết như trước: “Ngươi đi Bắc Địa cũng tốt, bên kia thiên địa rộng lớn, có thể tự do tự tại.”
Ta không biết người là thật tâm hay giả ý, nhưng người chịu buông tha ta là đủ rồi.
Người phụ nữ mà cô mẫu ta từng coi thường nhất, cuối cùng lại trở thành người thắng lớn nhất.
Sau khi rời khỏi tẩm cung Thái hậu, ta nhìn thấy Việt Dao.
Ta đã không gặp lại nàng ta kể từ bữa tiệc cuối cùng trên bãi săn.
Nàng ta gầy đi rất nhiều, gió thổi một cái liền muốn ngã, cực kỳ giống kiếp trước ta trúng độc.
Thâm cung này đáng sợ hơn Tĩnh vương phủ rất nhiều.
Nàng ta là con gái huyện thừa, dựa vào cái gì mà đấu với những thế gia kia?
Nàng ta vẫn kiêu ngạo nhìn ta: “Đi cho tốt đi, đừng để bổn cung nhìn thấy ngươi nữa.”
Ta cúi người hành lễ: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Nàng ta đột nhiên lại tức giận, bởi vì nàng ta ý thức được, ta từ đầu đến cuối đều không tranh không đấu nàng ta, mà nàng ta lại toàn lực ứng phó.
Cuối cùng ta đến hành cung của Cảnh vương thăm a tỷ.
Nàng ấy có thai.
Ngày đó Ngụy Nguyên Tứ đổi ý bỏ thê tử, ở hành cung lại khinh dễ nàng, kết quả nàng hôn mê bất tỉnh.
Sau khi khám chữa bệnh, thái y phát hiện nàng đã mang thai hơn một tháng.
Ta tính toán thời gian, kiếp trước lúc nàng chết trong bụng có hài tử, chính là bây giờ.
Lúc ta đến, Ngụy Nguyên Tứ cứng rắn đút cho a tỷ ăn: “Mau ăn, nếu con của ta có bất cứ sơ xuất gì, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Thấy ta tới, nhét chén vào trong tay ta, “Ngươi tới khuyên nàng ấy đi.”
Ta cũng có chút ngoài ý muốn, ba người chúng ta thuở nhỏ chơi cùng nhau, a tỷ đối với hắn là ngoan ngoãn phục tùng, mà ta cũng không thèm đối phó với hắn.
Hôm nay hắn đối với ta có ba phần tốt.
Chờ hắn đi rồi, a tỷ khó xử nói: “Hôm nay ta đã ăn ba bát thuốc bổ, thật sự là ăn không vô.”
Ta ăn sạch đồ trong bát, sau đó đặt sang một bên: “Được rồi.”
Tỷ tỷ cười nhìn ta: “Lúc nào muội cũng có chủ ý nhất.”
Ta nằm trên đùi nàng, nói ta muốn đi Bắc Địa, nhưng không yên lòng về nàng.
A tỷ nhẹ nhàng trả lời: “A Viện, mỗi người đều có mệnh riêng, muội không cần phải gánh vác tất cả trọng trách trên người muội.”
Nàng nói hiện tại nàng mang thai, Ngụy Nguyên Tứ chuẩn bị chờ thai nhi của nàng ổn định một chút liền khởi hành trở về đất phong, để cho hài tử sinh ra ở đất phong.
Cái này cùng kiếp trước cũng không giống nhau.
Tuy rằng không biết Ngụy Nguyên Tứ đối với a tỷ đến tột cùng là thái độ như thế nào, nhưng hắn làm như vậy là đúng.
Hắn có cả thiên hạ màu mỡ nhất, có thể tùy ý mà sống qua hết cả đời.
Hơn nữa hài tử có huyết mạch Ngu thị, hắn vĩnh viễn cũng không thể làm hoàng đế.
Như thế, cũng không cần bị Ngụy Nguyên Hành nghi kỵ, cũng sẽ không có huynh đệ tương tàn.
Ta hỏi một vấn đề cuối cùng lo lắng: “Thị vệ vương phủ các người, gần đây có bất kính với tỷ không?”
Nàng lắc đầu: “Không có, bọn họ đều rất khó tiến vào nội cung, bình thường không thấy được, làm sao vậy?”
Ta nói không có gì.
Dựa theo đời trước nghe đồn, a tỷ bây giờ hẳn là bị đám thị vệ Ngụy Nguyên Tứ lăng nhục nhiều lần.
Nhưng bây giờ tỷ ấy bình an vô sự.
Có lẽ lời đồn kiếp trước về Ngụy Nguyên Tứ đều là chửi bới.
Cẩn thận ngẫm lại, Ngụy Nguyên Tứ cho dù ác hơn nữa, cũng không cần phải đem thê tử của mình để cho thị vệ chà đạp.
Chân tướng như thế nào ta đã không thể khảo chứng, cũng may tương lai vẫn còn mong đợi.
Lúc rời đi ta và tỷ tỷ ôm nhau thật chặt, chúng ta đều biết lần từ biệt này chính là cả đời.
18
Ngày rời khỏi Thiên Đô, thời tiết sáng sủa.
Ta và Trật Nhi, An Ninh ngồi trong xe ngựa, ma ma thì ngồi cùng các ma ma khác.
Ta nhìn thấy Xuân Oanh, nàng quỳ gối ven đường dập đầu với ta.
Nàng không có nửa phần hối hận, chắc chắn rằng ta cuối cùng sẽ có một ngày trở lại Thiên Đô.
Nàng ấy nói nàng ấy đã nhìn thấy cả cuộc đời ta trong giấc mơ.
“Quận chúa, người sinh ra đã làm hoàng hậu, đây là vận mệnh của người.”
“Nhà họ Lục chỉ là một cây cầu của người, không phải chốn về của người.”
“Nô tỳ sẽ ở Thiên Đô chờ người trở về, sẽ hầu hạ người.”
Lục Doãn Tuy nói nàng trung thành với ta, chỉ tiếc là có chút điên cuồng.
Đến cửa thành, ta nhìn thấy trên thành có một thân ảnh quen thuộc.
Là Ngụy Nguyên Hành.
Ta nhớ tới năm đó bôn ba ngàn dặm đi gả cho hắn, ngày đó hắn cũng đứng ở cửa thành.
Chỉ là lần đó là nghênh đón, lần này là tiễn biệt.
An Ninh cũng nhìn thấy hắn, vẫy bàn tay nhỏ bé về phía hắn.
Hắn cũng không làm gì cả, chỉ cụp mắt nhìn chúng ta.
Chúng ta càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
19
Một năm sau, ta nhận được hai lá thư.
Một phong là a tỷ gửi tới, mặt trên là chữ viết tay của nàng, nàng sinh hạ một nữ nhi, mẹ con bình an.
Ngụy Nguyên Tứ đối xử với nàng cũng có chút tôn trọng, chuyện nàng không muốn hắn cũng sẽ không ép buộc nàng làm.
Tuy rằng không biết vì sao mà hắn thay đổi, nhưng cuộc sống dường như cũng khá hơn.
Một phong thư khác là Lục gia viết cho Lục Doãn Tuy, nói Lục Yên Nhiên đính hôn, phu quân là con cháu Ngụy thị tên là Ngụy Trạm.
Ta đối với người này có chút ấn tượng, bộ dáng hắn cùng Ngụy Nguyên Hành có vài phần tương tự.
Ta biết Lục Yên Nhiên đã tìm một thế thân, chỉ là Ngụy Trạm tuy là đệ tử bên cạnh Ngụy thị, nhưng là người kiêu ngạo, tự tin một khi bị hắn biết mình chỉ là thế thân, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Phía sau thư còn nói sau khi chúng ta đi chưa tới nửa năm, Hoàng hậu ngã bệnh, vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chẳng biết vì sao mà Thái hậu cùng Ngụy Nguyên Hành lại nổi lên tranh chấp, cuối cùng đến Phật tự ở không hề để ý tới việc triều chính.
Ngụy Nguyên Hành bắt đầu chân chính cầm quyền, giết một nhóm triều thần trái ý hắn, có dấu hiệu của bạo vương.
Trong thư còn dặn dò Lục Doãn Tuy không nên dụng tâm quá mức với ta, sợ tương lai không tốt.
Sau khi đọc, ta bắt chước chữ viết tay viết lại một phong thư, nhưng không viết câu cuối cùng.
Sau đó, ta ném nguyên thư vào trong chậu than đốt đi.
Có một số việc, một mình ta gánh vác là được rồi.
Nếu số mệnh ta định trước rằng trốn không thoát, vậy ta sẽ cố gắng sống tốt những ngày còn lại, sẽ không để chuyện chưa xảy ra mà ảnh hưởng người khác.
Khói vừa tản đi, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười của Lục Doãn Tuy và bọn nhỏ.
Ta đỡ bụng đi ra ngoài, Lục Doãn Tuy mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, sau đó lần lượt ôm An Ninh và Trật Nhi xuống ngựa.
Phía sau chàng còn có em họ Ngu Tử Ngôn của ta đi theo.
“A tỷ, chúng ta đã trở lại.” Hắn cười chào hỏi.
Năm đó hắn còn không cao bằng bánh xe bị lưu đày tới nơi này, bây giờ cũng lớn lên cao ngất, Lục Doãn Tuy đem hắn làm tùy thân bên người, tháng trước hắn còn mang theo trăm người tập kích một bộ lạc Bắc Di, đại thắng.
Lục Doãn Tuy nói hắn tương lai làm nên chuyện lớn.
Hai đứa trẻ vui vẻ chạy về phía ta.
Lục Doãn Tuy ở phía sau nhắc nhở bọn chúng cẩn thận một chút, đừng để ta động thai.
Sau đó chàng ấy đi tới trước mặt ta, lấy bánh ngọt mua từ chợ về, mặc dù không tinh xảo ngon bằng Thiên Đô, nhưng, đủ rồi.
Giống như cuộc sống hiện tại của ta, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng đủ rồi.
“Nghĩ gì vậy?” Chàng ấy hỏi ta.
Ta trả lời: “Trong nhà vừa mới có thư, chàng đi xem đi.”
Chàng ấy nắm tay ta: “Đi, chúng ta cùng đi xem.”
Ta cũng nắm chặt tay chàng ấy: “Được.”
(Hết)