Đoạt Thê Của Quần Thần - Chương 4
Lúc tỉnh lại, trời hơi sáng, mưa đã ngừng, chim nhỏ trong rừng nhảy nhót kêu.
Trong trướng không có Ngụy Nguyên Hành, cũng không có Lục Doãn Tuy, chỉ có gối ta ướt đẫm nước mắt.
Ta không biết tại sao ta lại mơ như vậy, như là một hồi lăng trì, đau đến không muốn sống.
Ngụy Nguyên Hành hồi cung sớm.
Trước khi đi ta không nhìn thấy hắn, chỉ nghe người ta nói tay hắn cũng bị phỏng.
Nhưng lại như thế nào.
Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì ngăn cản giá lửa, ta và hắn đều đã không còn quan hệ.
Cuối cùng Lục Doãn Tuy cũng trở về, chúng ta cùng ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Hắn không nhắc tới chuyện đêm qua, ta chủ động nói: “Chuyện ngày hôm qua, là thiếp cảm thấy có chút đau, cho nên…”
Hắn trầm mặc rồi hỏi ta: “Lúc trước nàng thỉnh chỉ chủ động hòa ly với bệ hạ, thật sự chỉ vì hắn có nữ tử khác sao?”
Ta lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là vì sao?”
“Vương triều Ngụy gia, không chấp nhận được huyết mạch Ngu thị, thiếp tự biết sau khi cô mẫu qua đời Ngu thị chống đỡ không được bao lâu, cho nên thiếp mới tự thỉnh hòa ly, thoát ly Ngụy thị.”
Ta đã định che giấu suy nghĩ của mình mãi mãi.
Nhưng ta ý thức được, nếu như không thể đối với Lục Doãn Tuy chân thành, ta có thể sẽ mất đi hắn mãi mãi.
Hắn bình tĩnh nhìn ta: “Đây là lời thật lòng của nàng?”
Ta giơ tay lên thề: “Phải.”
“Nàng còn có cái gì gạt ta hay không?”
Ta đang định nói không, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Là ma ma ngăn xe lại, người ôm An Ninh đang hôn mê: “Quận chúa, An Ninh…”
Ma ma không nói gì, bởi vì nhìn thấy Lục Doãn Tuy.
Nàng theo bản năng muốn đi, nhưng Lục Doãn Tuy đã ngăn nàng lại.
Sau khi nhìn thấy An Ninh trong lòng nàng, hắn chậm rãi nhìn về phía ta, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ.
11
An Ninh sinh bệnh mấy ngày, ma ma tìm đại phu khám, tra không ra nguyên nhân.
Nàng đã đến Lục phủ tìm ta, nhưng ta không có ở đây.
Nàng đành phải ôm An Ninh đi tìm đại phu, không ngờ lại nhìn thấy xe ngựa của ta.
Chỉ là nàng quá nóng nảy, không ngờ Lục Doãn Tuy cũng ở trong xe ngựa.
Lục Doãn Tuy lập tức đậy lại chiếc khăn che mặt An Ninh.
Ta yêu cầu hắn trước tiên không cần hỏi gì cả, vì An Ninh chữa bệnh, chân tướng ta về sau sẽ cùng hắn giải thích.
Lại nhờ hắn mời danh y Thiên Đô đến khám bệnh cho An Ninh, nhưng toàn bộ quá trình ta đều dùng khăn che mặt An Ninh.
Sau khi danh y chữa trị nói An Ninh bị đau bụng, kê mấy liều thuốc.
An Ninh uống thuốc xong rốt cuộc tỉnh lại, ta cũng như sống lại.
Lục Doãn Tuy thần sắc ngưng trọng hỏi ta: “Là con của bệ hạ?”
Ta gật đầu, quỳ xuống cầu xin hắn giúp giữ bí mật.
Nếu không một khi bại lộ, kết cục của An Ninh chỉ có chết.
Hắn không tin: “Hổ dữ không ăn thịt con.”
Ta trả lời: “Hắn không phải hổ, hắn là người.”
“Mà con người, cái gì cũng có thể làm được.”
Từ xưa đến nay, bao nhiêu trường hợp cha giết con, con giết cha, đều là ví dụ tốt nhất.
Hắn đang do dự.
Thân ở nhà quyền thần, hắn cũng biết lời ta nói không sai, nhất là Ngụy thị cơ hồ đuổi tận giết tuyệt Ngu thị.
Lúc này An Ninh cũng nắm tay Lục Doãn Tuy, cười ngọt ngào với hắn.
Con bé vẫn bị nhốt trong sân, ngoại trừ ta cùng ma ma, Xuân Oanh, rất ít có thể nhìn thấy người ngoài.
Con bé đối với Lục Doãn Tuy là tò mò, càng là thích.
“Người là cha của đệ đệ, đúng không?” Con bé nũng nịu hỏi Lục Doãn Tuy.
Lục Doãn Tuy gật đầu.
An Ninh lại nói: “Người là cha của đệ đệ, vậy cũng là cha của con.”
Trong mắt Lục Doãn Tuy cuối cùng cũng có chút xúc động, sờ sờ trán An Ninh.
Ta chưa bao giờ dạy An Ninh nói như vậy, ta một lòng chỉ muốn giấu con bé.
Ta nhìn về phía ma ma, ánh mắt ma ma nói cho ta biết là nàng dạy.
Nàng từng là thị nữ bên cạnh cô mẫu, so với ta càng hiểu lòng người hơn.
Nhưng hiện tại không thể chỉ cầu lòng người, cũng cần nhận rõ hiện thực.
Ta lại khẩn cầu Lục Doãn Tuy: “Thiếp cũng không cần phu quân vì chúng ta làm gì, chỉ cầu phu quân lúc đi Bắc Địa mắt nhắm mắt mở cho An Ninh đi cùng là được rồi.”
Lục Doãn Tuy không đáp ứng thỉnh cầu của ta, nhưng cũng không cự tuyệt.
Ta biết tất cả đến quá đột ngột và hắn cần thời gian.
Đêm nay chúng ta đều không trở về, ta muốn trông coi An Ninh, mà hắn lại ngồi trong sân một mình.
Khi trời sáng, hắn đứng dậy.
Hắn nói: “Từ hôm qua đến bây giờ, ta chưa từng tới, cũng không biết đứa bé này tồn tại.”
Hắn rốt cuộc vẫn nguyện ý giúp ta.
Ta cùng hắn nhân duyên là cô mẫu cường định, nhưng có lẽ, cũng có vài phần tâm ý.
Chỉ là không biết tâm ý này là có từ lâu, hay là sau nhiều lần thân mật, thân thể sinh ra tình yêu ngắn ngủi.
12
Ta cho rằng hết thảy đều sắp kết thúc, bắt đầu vì đi Bắc Địa mà tính toán.
Nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn xảy ra biến cố.
Biến cố từ Ngu Phù tỷ tỷ của ta.
Nàng ấy chỉ lớn hơn ta hai tháng, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Sau đó được cô mẫu ban hôn cho đệ đệ út của Ngụy Nguyên Hành.
Hôn nhân của nàng cũng không hòa thuận, cuối cùng bị phu quân của nàng hành hạ đến chết.
Qua ba ngày nữa, phu quân của nàng là Cảnh Vương – Ngụy Nguyên Tứ sẽ mang theo nàng đến Thiên Đô, xin Ngụy Nguyên Hành cho phép hắn bỏ nàng.
Kiếp trước Ngụy Nguyên Hành cũng không đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Nhưng kiếp này có Lục gia trợ giúp, có Thái hậu, ta tin tưởng sẽ thuận lợi.
Đến lúc đó ta liền để cho nàng cùng chúng ta đi Bắc Địa, an dưỡng cả đời.
Ngày bọn họ tới, ta chờ ở cửa thành muốn gặp mặt một lần.
Từ kiếp trước chúng ta đều đến đất phong sau khi thành thân, liền không còn gặp mặt.
Rất nhanh ta liền thấy đoàn xe của bọn họ, ta vừa mới đứng ở bên cạnh xe ngựa, một trận gió lạnh thổi rèm xe tới một góc, ta vội vàng thoáng nhìn sau đó cả kinh lui về phía sau nửa bước.
Bởi vì ta nhìn thấy, trong xe ngựa tinh xảo phức tạp, a tỷ của ta cơ hồ không hề có tôn nghiêm, mà Ngụy Nguyên Tứ ở phía sau nàng, một tay kéo tóc nàng một tay ấn eo nàng tùy ý khinh dễ nàng.
Ta vẫn biết Ngụy Nguyên Tứ vô pháp vô thiên, từ nhỏ hắn thích nhất là khinh dễ a tỷ, hôm nay lại khinh dễ nàng như vậy.
Tim ta nhói đau.
Hai tỷ muội chúng ta vậy mà đều trở thành đồ chơi của con cháu Ngụy thị bọn họ.
Còn có những nữ tử gia tộc Ngu thị đã chết, không biết trước khi các nàng chết là quang cảnh như thế nào.
Kiếp trước Ngụy Nguyên Hành cũng không đồng ý yêu cầu hòa ly của Ngụy Nguyên Tứ, thậm chí còn để cho hai người bọn họ định cư lâu dài ở Thiên Đô.
Trong thành Thiên Đô khắp nơi đều là người căm hận Ngu thị, tính tình a tỷ nhu nhược lại không có người che chở tự nhiên nhận hết khuất nhục.
Vào tháng thứ tư sau khi ta chết, thi thể của nàng ấy được tìm thấy ở hồ.
Lúc chết còn mang thai.
Nhưng tất cả mọi người đều nói đứa nhỏ kia không phải của Ngụy Nguyên Tứ, nói Ngụy Nguyên Tứ ném nàng vào trong đám thị vệ mặc cho người ta chà đạp, đứa nhỏ là dã chủng.
Sau khi chơi xấu nàng, bọn họ dìm chết nàng trong hồ sen.
Còn nói Ngụy Nguyên Tứ không thèm để ý, hắn vốn dùng cái chết của a tỷ để phản kháng Ngụy Nguyên Hành.
Trong triều người ủng hộ hắn làm thiên tử cũng không ít, hắn cũng có dã tâm của hắn.
Khi đó hồn phách của ta không cách nào đến được bên cạnh tỷ, chân tướng cái chết của tỷ ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng lời đồn đãi cũng sẽ không tự dưng nổi lên.
Lúc mới sống lại ta cũng viết thư cho nàng để nàng thỉnh chỉ hòa ly, nhưng thật lâu không nhận được hồi âm của nàng.
Chúng ta cách nhau thiên sơn vạn thủy, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đến hành cung, ta một mình gặp a tỷ.
Nàng tái nhợt: “Ta rất vô dụng, hắn dùng mạng Tử Ngôn uy hiếp ta, ta ngay cả chết cũng không thể.”
Tử Ngôn là đệ đệ ruột của nàng, lúc trước bởi vì mới mười tuổi tránh khỏi bị tru sát mà lưu đày đến Bắc Địa.
Ta nhẹ nhàng ôm nàng: “Chúng ta không cần hữu dụng, chúng ta sống là tốt rồi.”
Còn sống mới có nhiều khả năng hơn.
Ta hỏi nàng ấy có nhận được thư của ta không, nàng ấy nói không.
Có lẽ là phong thư kia, không cẩn thận bị sai dịch đánh mất.
Lúc ta rời đi, Ngụy Nguyên Tứ cầm roi ngựa trong tay bất cần đời đứng ở dưới hành lang.
Hắn thiếu niên khinh cuồng, sinh ra là Tu La Diện, ngưng tụ là Ác Ma Tâm.
Là con trai út của Tiên Hoàng, hắn nhận hết sủng ái, ngay cả cô mẫu của ta cũng thích hắn, vì thế lúc ban hôn, ban a tỷ tính tình ôn nhu nhã nhặn lịch sự nhất cho hắn, cho nên hắn trước sau như một kiêu ngạo ương ngạnh, muốn làm gì thì làm.
Hắn cảnh cáo ta: “Nếu ngươi dám để cho Thái hậu cùng hoàng huynh cản trở bản vương từ nàng, cho dù ngươi có Lục gia che chở, bản vương tuyệt đối sẽ không để ngươi sống tốt.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Điện hạ yên tâm, thần phụ nhất định sẽ cầu xin ân chuẩn của Thái hậu và bệ hạ, để điện hạ được toại nguyện, sớm ngày tự tại.”
Hắn sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ tới ta sẽ dám nói như vậy.
Hắn cho rằng, ta sẽ khóc cầu xin hắn đừng bỏ rơi a tỷ.
Dù sao Ngu thị chúng ta người người hô đánh, rời khỏi bọn họ có quyền có thế có người phù hộ, sợ là sẽ sống không đến ngày hôm sau.
Hắn đột nhiên hổn hển: “Ngu Diệu Viện, ngươi có tin hay không, lần này bổn vương sẽ nói rõ với ngươi?”
Ta cười cười: “Điện hạ cần gì phải tức giận, người la đánh la giết, không biết còn tưởng rằng người không muốn hòa ly chứ.”
Ngụy Nguyên Tứ cũng không nói nhiều, giơ roi ngựa lên quất về phía ta.
“Dừng tay.” Một thanh âm lạnh lùng quát.
Là Ngụy Nguyên Hành.
Hắn một thân thường phục, lạnh lùng đứng ở nơi đó, mấy người đi theo phía sau đều là người cũ của vương phủ trước kia.
Chứng tỏ hắn tới nơi này không ai biết.
Ta đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý.
Kiếp trước, hôm nay hắn cũng gặp Ngụy Nguyên Tứ.
Ta quỳ xuống hướng hắn thỉnh an.
Kiếp trước, ta chưa bao giờ quỳ trước hắn.
Đời này cũng là một lần lại một lần.
Ngụy Nguyên Tứ cũng ném roi ngựa mách lẻo với hắn, nói ta phạm thượng.
Ngụy Nguyên Hành lạnh lùng nhìn ta một cái: “Đi ra ngoài.”
Ta cầu còn không được.
Ngụy Nguyên Tứ ở phía sau ta tức giận bất bình: “Hoàng huynh sao có thể thả nàng ta đi?”
Ngụy Nguyên Hành không trả lời hắn.
13
Ta chậm rãi đi trên đường dài, bỗng nhiên trên mặt có chút lạnh lẽo.
Là tuyết rơi.
Thời tiết này thật sự là kỳ lạ, mới mưa to chưa được mấy ngày, rồi lại bắt đầu đổ tuyết.
Xuân Oanh che dù che trên đầu ta, ta nói không cần.
Gần đây ta luôn cảm thấy choáng váng đầu, dính chút tuyết lạnh cũng tốt.
Tuyết càng lúc càng lớn, có xu thế che khuất bầu trời.
Ta bị mê đến không mở mắt ra được, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa dừng ở bên cạnh ta, ta đang muốn né tránh, lại bị một đôi tay trực tiếp xách vào trong xe ngựa.
Ta muốn hét lên, nhưng có một bàn tay mang theo hương tô hợp gắt gao che miệng ta lại.
Trên tay còn có một vết sẹo lưu lại sau khi bị phỏng.
Ta biết đó là ai.
Ta không đấu tranh nữa.
Bởi vì đối với hắn mà nói, đấu tranh của ta đều là vô dụng.
Hắn thấy ta không kêu to liền buông tay, thanh âm trầm thấp: “Nàng biết là ta?”
Ta không nói.
Ta vẫn đang điều chỉnh bản thân.
Ta cho rằng một mình gặp lại hắn, ta sẽ sợ hãi sẽ chạy tán loạn.
Nhưng ta lại chỉ cúi đầu nhìn đôi giày bị nước tuyết thấm ướt của mình.
Đột nhiên cằm ta đau, Ngụy Nguyên Hành xoay mặt ta về phía hắn: “Ta đang hỏi nàng.”
Ta gật đầu: “Vâng, thần phụ biết là bệ hạ.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Thần phụ?”
Ta nhìn vào mắt hắn: “Thần phụ là thê tử của Tả Trung Lang tướng Lục Doãn Tuy, bệ hạ xin tự trọng.”
Hắn cắn răng: “Không tự trọng thì sao?”
Ta trả lời: “Bệ hạ đăng cơ chưa đầy ba tháng, căn cơ chưa ổn định, nếu là bị bách tính thiên hạ biết thần phụ bị bệ hạ bên đường cưỡng bắt, bệ hạ sẽ cảm thấy như thế nào?”
Hắn căn bản không thèm để ý: “Nàng đã quên, thiên hạ đều biết nàng vốn là của ta.”
Sau đó ánh mắt lại rơi vào trên quần áo của ta, không chút che dấu ý vị xâm chiếm.
Ta cho rằng hắn cũng giống Ngụy Nguyên Tứ ở trong xe ngựa làm chuyện không an phận với ta.
Không ngờ hắn lại nói:
“Sau này đừng mặc nữa, không thích hợp với nàng.”
「……」
Hắn im lặng một hồi lại nói: “Nàng đi hòa ly với Lục Doãn Tuy, sau đó tiến cung.”
“Nếu thần phụ không muốn thì sao?”
“Trẫm, sẽ giết hắn.”
Câu cuối cùng này, mỗi chữ của hắn đều lộ ra vẻ lạnh lùng.
Thẳng thắn dứt khoát, không cho xen vào.
Ta không rõ: “Vì sao? Người đã có Việt Dao, thanh mai trúc mã, ông trời tác hợp.”
Hắn vuốt ve mặt ta: “Vì sao, bởi vì nàng khiến ta ăn tủy biết vị, đêm không thể ngủ.”
“Ta rốt cuộc tìm không thấy, người tốt hơn nàng.”
Đầu óc ta trống rỗng một chút.
Những lời cuối cùng của hắn, kiếp trước ta đã nghe hắn nói qua.