Đoạt Thê Của Quần Thần - Chương 3
Mọi thứ vẫn như thường lệ.
Sóng gió duy nhất là Lục Yên Nhiên lại không được tuyển vào trong cung.
Ngày đó nàng khóc trở về: “Ta kém người khác chỗ nào, vì cái gì mà vòng thứ nhất liền loại ta?”
Sau đó nàng lại chỉ trích ta: “Ta biết rồi, đều là bởi vì Tẩu tẩu.”
“Tẩu tẩu đã từng là thê tử của bệ hạ, ta lại là em chồng của tỷ, cho nên bệ hạ là vì tránh hiềm nghi mới không cần ta.”
Chuyện này cũng ngoài dự liệu của ta.
Đối với Ngụy Nguyên Hành mà nói hắn hoàn toàn không cần phải tránh hiềm nghi này.
Khi Thiếu Đế băng hà không có con nối dõi, triều thần chọn hắn từ trong số những đứa con trai còn lại của Tiên Hoàng.
Hắn không có mẫu tộc cường đại, lại là tân đế, tự nhiên là muốn lôi kéo Lục gia như vậy.
Sao có thể vì ta mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy?
Bà mẫu lúc này cũng đi vào an ủi Lục Yên Nhiên: “Không làm phi tử cũng tốt, như vậy mẹ con chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mặt, nếu không vào cung, đó là một năm cũng khó gặp một lần.”
Lục Yên Nhiên lại khóc càng dữ dội, bảo bà mẫu nhất định phải nghĩ cách đưa nàng vào cung, cho dù chỉ là làm một cung nữ.
Bà mẫu cẩn thận an ủi, ta yên lặng lui ra ngoài.
Ta không biết có phải vì ta sống lại nên Lục Yên Nhiên không được chọn hay không.
Nhưng ta không có ý định thay đổi số phận của nàng ta.
Chỉ là hiện tại xem ra rất nhiều chuyện cũng không do ta quyết định.
Buổi tối Xuân Oanh từ chỗ ma ma trở về lặng lẽ nói cho ta biết, nói hôm nay ở hẻm nhỏ gặp hàng xóm.
Trong lúc vô tình hàng xóm nhìn thấy An Ninh, nói An Ninh cùng Ngụy Nguyên Hành quả thực là cùng một khuôn mẫu.
“Quận chúa, nô tỳ sợ đêm dài lắm mộng. ” Xuân Oanh nhắc nhở ta.
“Ta biết.”
Kỳ thật ta cũng có kế hoạch.
Dựa theo quỹ tích kiếp trước, năm nay Bắc Di xuôi nam cướp bóc, Lục Doãn Tuy sẽ tự xin đóng ở Bắc Địa.
Hắn sẽ ở bên kia kiến công lập nghiệp, cực ít khi quay về Thiên Đô.
Ta chỉ cần sống qua mấy tháng này, đến lúc đó để ma ma mang theo An Ninh len lén đi theo quân đội của Lục Doãn Tuy, từ nay về sau rời xa Thiên Đô, rời xa hỗn loạn.
Chỉ cần tới Bắc Địa là an toàn.
Ta vẫn lén lút nuôi dưỡng An Ninh.
Nơi đó không ai thấy Ngụy Nguyên Hành, tự nhiên cũng không có ai biết An Ninh lớn lên giống hắn.
Ngày hôm sau, bên Lục Doãn Tuy cuối cùng cũng truyền đến tin tức.
Thích khách quả nhiên vẫn tới.
Khi đó Ngụy Nguyên Hành đang đi săn, Lục Doãn Tuy hộ giá bị thương ở chân tạm thời không thể đi lại.
Việt Dao bảo ta đi chăm sóc hắn.
Dĩ nhiên là Việt Dao tới truyền ta.
Ta đơn giản thu thập chút quần áo đi theo người đến tuyên triệu.
Sau khi Lục Doãn Tuy nhìn thấy ta có chút kinh ngạc, hiển nhiên hắn không biết ta sẽ đến.
Biết là Việt Dao tuyên triệu, hắn cười cười: “Nếu là tâm ý của Hoàng hậu, vậy chúng ta không nên phụ lòng.”
Chân của hắn bị thương cũng không nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.
Nhưng nếu ta đã đến đây, còn chưa gặp Việt Dao thì không thể rời đi.
Ta làm bộ lơ đãng hỏi hắn: “Thích khách hiện tại cũng bị nhốt ở đây sao?”
Hắn trả lời: “Bệ hạ đã chém giết bọn họ ngay tại chỗ.”
“Đã hỏi lai lịch của thích khách chưa?”
“Vẫn chưa.”
Ta giật mình, kiếp trước thích khách bị tra tấn mấy ngày sau mới thừa nhận bọn họ là môn khách của Ngu thị, sau đó bị chém đầu thị chúng.
Vì sao hiện tại Ngụy Nguyên Hành lại giết bọn họ ngay tại chỗ?
Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không phải Ngụy Nguyên Hành cũng sống lại, bởi vì hắn biết kết quả cho nên không thẩm vấn?
Nhưng nếu hắn sống lại, vì sao không giết ta?
09
Lục Doãn Tuy nói hôm nay Việt Dao theo Ngụy Nguyên Hành đi săn, đến tối mới về.
Ta thấy còn có thời gian liền lấy chăn đệm cùng quần áo bên người của hắn ra giặt.
Lúc ta làm việc này, hắn chống gậy gỗ ở một bên nhẹ nhàng cười.
“Cười cái gì?” Ta hỏi hắn.
Hắn trả lời: “Hiện giờ ta và nàng tựa như vợ chồng bình thường.”
“Đúng vậy, giống như vợ chồng bình thường.”
Lúc phơi nắng Lục Doãn Tuy kiên trì muốn giúp đỡ, hắn nói chân hắn tuy rằng bị thương, nhưng tay thì không thành vấn đề.
Đồng liêu đi ngang qua trêu ghẹo tay cầm trường kiếm của hắn lại ở chỗ này phơi chăn.
Lục Doãn Tuy ném nước qua: “Người không có gia đình không có tư cách bình luận.”
Các tướng lĩnh trẻ tuổi cười lớn chạy đi.
Thành hôn ba năm, lần đầu tiên ta biết hắn cũng có lúc còn sống như vậy.
Hắn lại nói đến suy tính của hắn, Thiên Đô mặc dù tốt, nhưng lục đục quá nhiều, không bằng hắn lúc nhỏ sinh hoạt ở Bắc Địa.
Hắn muốn trở lại nơi đó, cưỡi tuấn mã rong ruổi dưới bầu trời rộng lớn.
“Nếu như ta đi, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?” Hắn hỏi ta.
Ta cầu còn không được.
Ta tựa vào lòng hắn: “Dù bích lạc hay hoàng tuyền, chàng ở đâu, thiếp ở đấy.”
Đột nhiên vó ngựa từng trận, Ngụy Nguyên Hành cùng Việt Dao sớm trở về.
Ngụy Nguyên Hành cưỡi ngựa, trong tay nắm chặt roi ngựa.
Ta quỳ xuống thỉnh an hắn và Việt Dao, cẩn thận tìm kiếm dấu vết hắn có sống lại hay không.
Việt Dao khen ta và Lục Doãn Tuy phu xướng phụ tùy, phu thê ân ái.
Ngụy Nguyên Hành cười lạnh một tiếng: “Vốn tưởng rằng Nam Dương quận chúa mười ngón không dính nước mùa xuân, không ngờ cũng sẽ có một ngày làm việc nặng.”
Hắn đang cười nhạo ta liều mạng cùng hắn hòa ly, mất đi phú quý ngập trời này.
Ta im lặng cúi đầu.
Việt Dao lại cười nói: “Chỉ là một ít việc bình thường, cũng không phải việc khó gì, thần thiếp cũng sẽ làm.”
Nàng đang nhắc nhở Ngụy Nguyên Hành, nàng cũng từng vì hắn mà chịu khổ.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, chăn vừa vặn bị thổi rơi trước ngựa Ngụy Nguyên Hành.
Hắn thúc ngựa rời đi, móng ngựa giẫm lên chăn lưu lại mấy dấu chân mang theo bùn.
Ta nhặt chăn lên, hắn giẫm lên chăn, không phải là giẫm lên mặt mũi của ta sao.
“Không sao.” Lục Doãn Tuy giúp ta cầm chăn, “Chúng ta giặt sạch là được rồi.”
Ta nhìn ánh mắt nhu hòa của hắn, tâm tình chậm rãi bình phục lại: “Được.”
Buổi tối Việt Dao bảo ta và Lục Doãn Tuy đi dùng bữa.
Ta biết dụng ý nàng ta, nàng không chịu qua được ta từng là vợ cả của Ngụy Nguyên Hành, cho nên muốn ta và Lục Doãn Tuy xuất hiện trước mặt Ngụy Nguyên Hành.
Nàng ta nói với mọi người.
Đã từng là vợ cả của Ngụy Nguyên Hành, hiện giờ cũng phải cúi đầu.
Nàng để cho ta cùng Lục Doãn Tuy ngồi ở vị trí đầu, cách nàng cùng Ngụy Nguyên Hành gần trong gang tấc.
Nàng ta quá nóng vội.
Ngụy Nguyên Hành ngay cả ta cùng hài tử cũng có thể giết, hắn chán ghét nhất sự tồn tại của ta.
Nàng an bài ta ngồi gần như vậy, sợ là muốn chạm vào nghịch lân của hắn.
Bữa tối là hươu bọn họ săn hôm nay, Ngự trù chia thịt theo thứ tự chỗ ngồi bưng lên.
Trước đưa cho Ngụy Nguyên Hành và Việt Dao, sau đó là ta và Lục Doãn Tuy.
Ngự trù đến bên cạnh ta, Ngụy Nguyên Hành đột nhiên lên tiếng: “Không cần đưa thịt hươu cho nàng, đưa cơm cho nàng là được.”
Tất cả mọi người an tĩnh lại, đồng tình nhìn về phía ta.
Bọn họ cho rằng ta bị Ngụy Nguyên Hành phân biệt đối xử, không cho phép hưởng dụng hươu hắn săn.
Ta lại kinh hãi.
Bởi vì ta không thể ăn thịt hươu.
Trước kia Ngụy Nguyên Hành cũng nướng cho ta ăn, lúc ấy ta liền nôn, sau đó còn khó chịu vài ngày.
Ta vốn định sẽ lén đưa cho Lục Doãn Tuy, nhưng Ngụy Nguyên Hành lại không cho.
Việt Dao rất vui vẻ, đắc ý nhìn ta một cái.
Lục Doãn Tuy lại đứng lên, hướng Ngụy Nguyên Hành thỉnh cầu rằng thịt hươu cũng không cần chia cho hắn.
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thần nguyện cùng thê tử ăn cơm.”
Hắn giữ lời hứa lúc nào cũng bảo vệ ta.
Mặc dù gió thu thổi đến làm thân thể lạnh lẽo, nhưng một lòng lại ấm áp.
Ngụy Nguyên Hành lạnh lùng nói: “Lục Khanh tùy ý.”
Vì thế, mọi người đều ăn thịt hươu, ta và Lục Doãn Tuy ăn cơm.
Đột nhiên một trận cuồng phong thổi lên, giá lửa đang cháy mạnh phía sau ta ngã xuống.
Ta không kịp trốn, trong lúc điện quang thạch hỏa, một cỗ lực lớn kéo ta ra.
Là Lục Doãn Tuy.
Ta sống sót sau tai nạn ôm lấy hắn, lại nghe được một trận kinh hô từ mọi người: “Bệ hạ.”
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Nguyên Hành cũng ở bên cạnh ta, hắn dùng chủy thủ cắt thịt chặn giá lửa.
Hắn cách ta xa hơn Lục Doãn Tuy, nhưng còn nhanh hơn Lục Doãn Tuy.
Hắn nhìn ta đang ôm Lục Doãn Tuy, môi giật giật, rồi lại không nói gì.
Tất cả mọi người tiến về phía hắn, bọn họ đẩy mạnh ta ra, vây quanh bên cạnh hắn quan tâm.
Lục Doãn Tuy đỡ ta dậy, ta mới phát hiện tay hắn bị phỏng.
Ta lo lắng dội nước lạnh vào chỗ hắn bị bỏng.
Đây là tay cầm kiếm của hắn, không thể có sơ xuất.
Nhưng hắn lại không cảm thấy đau, nhìn thẳng vào Ngụy Nguyên Hành.
Ngụy Nguyên Hành bị đám người vây quanh, ánh mắt cũng rơi vào trên người chúng ta, giống như một thanh kiếm sắc bén.
Rất nhanh Ngự y đã chạy tới chữa trị cho Ngụy Nguyên Hành, bọn họ trở về trong trướng.
Việt Dao giải tán yến hội, ta và Lục Doãn Tuy cũng im lặng rời đi.
Không bao lâu sau trời đổ mưa to.
Mưa lớn đập vào lều, che giấu âm thanh xung quanh.
Ta bôi thuốc cho Lục Doãn Tuy, hắn không nói tiếng nào, sau đó đi ngủ.
Không ai trong chúng ta nói chuyện.
Ngủ thẳng đến đêm, ta mơ mơ màng màng cảm giác trên người nặng nề, mở mắt nhìn thấy là Lục Doãn Tuy.
Chúng ta hơn một tháng không gặp, hắn lại còn thanh niên, muốn giải tỏa cũng là chuyện thường tình.
Nhưng hôm nay đã xảy ra những chuyện này, hắn vốn không nên nghĩ đến những chuyện này.
Mà ta cũng không có tâm tình gì: “Chân chàng còn bị thương.”
Hắn nói không có gì đáng ngại, sau đó không quan tâm xâm chiếm, thậm chí có chút ngang ngược.
Ta chỉ có thể cắn chặt góc môi thừa nhận.
Lục Doãn Tuy dường như cảm thấy chưa đủ, kêu ta gọi tên hắn.
Hắn chưa bao giờ yêu cầu ta như vậy, hơn nữa không thể không trả lời.
Ta nhỏ giọng làm theo, cho rằng hắn nếu như ta nguyện ý hắn sẽ thương tiếc ta.
Nhưng thắt lưng bụng nam nhân lại càng mãnh liệt va chạm vào nơi mềm mại nhất trên đời này, bộ dáng không chết không thôi.
Ta có chút mờ mịt luống cuống.
Hắn một lần cũng không tận hứng, nghỉ ngơi một chút lại lật qua lật lại ta.
Hắn nói muốn ta sinh thêm một đứa cho hắn.
Về sau càng giống như một con liệt mã ở bãi săn bắn, xóc đến mức ta ngay cả khóc cũng không thể, ta chỉ có thể gắt gao vịn hai tay hắn, cầu nguyện hắn mau kết thúc một chút.
Nhưng hắn không biết thỏa mãn, làm cho ta không khỏi nhớ tới một tháng trước khi ta bị Ngụy Nguyên Hành độc sát.
Khi đó hắn cũng giày vò ta như vậy.
Mà khi đó ta còn tưởng rằng hắn thích ta, hiện tại nghĩ lại đó cùng quá là hắn đối với một món đồ chơi coi như xinh đẹp là lần sử dụng cuối cùng.
Ta nhịn không được mở mắt nhìn về phía Lục Doãn Tuy, gân xanh trên cổ hắn nổi lên, khuôn mặt tuấn mỹ cũng bởi vì dùng sức mà có chút dữ tợn.
Cực kỳ giống Ngụy Nguyên Hành trong đêm.
“Dừng lại.” Ta dùng sức đẩy Lục Doãn Tuy ra.
Lục Doãn Tuy biến sắc, trầm mặc nhìn ta.
Ta phục hồi tinh thần, mới biết là ta nhìn lầm.
Ta xin lỗi: “Xin lỗi… thiếp…”
Hắn lại không đợi ta nói xong, cầm lấy quần áo đi ra khỏi trướng.
Mưa vẫn rơi, ta không biết hắn đi đâu.
Ta đang đứng trong bóng tối và chính ta là người đã phá hỏng mọi thứ.
Ta không nên đẩy Lục Doãn Tuy ra sau khi Ngụy Nguyên Hành cứu ta.
Hắn tất nhiên là hoài nghi ta đối với Ngụy Nguyên Hành dư tình chưa dứt, cho nên mới cự tuyệt cùng hắn thân mật.
Nhưng ta ngay cả giải thích cũng không có cách giải thích.
Lục Doãn Tuy không tin Thần Phật không tin kiếp sau, cũng sẽ không tin ta là vì tự vệ mới hòa ly với Ngụy Nguyên Hành.
10
Đầu óc ta choáng váng nặng nề, không biết từ lúc nào lại ngủ thiếp đi, sau đó ta nằm mơ.
Mơ thấy Ngụy Nguyên Hành đến bên cạnh ta.
Hắn vuốt ve mặt mày và môi ta, nham hiểm đến đáng sợ.
Ta không thể cử động, tránh không khỏi.
Hắn cúi xuống hôn ta, hàm răng ta khép chặt bị hắn cạy mở, hơi thở bị hắn từng ngụm cướp đi.
Ta cảm thấy mình đang liên tục rơi xuống, rơi xuống……
Rơi vào vực thẳm chỉ có ta và hắn.
Và hắn sẽ làm bất cứ điều gì hắn muốn trong vực thẳm này.
Hắn ghé vào tai ta nói: “A Viện, chúng ta đem Dư Nhi và Dực Nhi tái sinh được không?”
“Một nhà bốn người chúng ta không tách ra nữa.”
Dực Nhi là đứa con thứ hai của ta và Ngụy Nguyên Hành.
Kiếp này ta để An Ninh làm lại một lần nữa, nhưng sẽ không bao giờ có Dực Nhi hoạt bát vui vẻ kia nữa.
Ta muốn nói không được với hắn, ta sẽ không bao giờ cùng hắn sinh con dưỡng cái nữa.
Nhưng ta một chút khí lực cũng không có.
Chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.