Đoạt Thê Của Quần Thần - Chương 1
01
Tin tức Ngụy Nguyên Hành được đón về Thiên Đô đăng cơ hoàng đế truyền đến ngày đó, ta mới vừa tắm rửa đi ra.
Lục Doãn Tuy hạ triều trở về ngồi bên cạnh ta: “Cãi nhau hơn mười ngày, hôm nay cuối cùng cũng định được tân hoàng đế.”
Ta nhàn nhạt một tiếng: “Ồ.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn ta: “Sao nàng không hỏi đó là ai?”
Ta trả lời: “Trái phải cùng quá là con cháu Ngụy gia.”
Hắn nói: “Định là Tĩnh vương Ngụy Nguyên Hành, ngày mai ta sẽ mang Hắc Giáp vệ đi hộ tống hắn trở về.”
Tuy rằng ta biết là kết quả này, nhưng giờ khắc nghe được tên Ngụy Nguyên Hành vẫn không ngừng đau lòng.
Lục Doãn Tuy thấy ta không nói lời nào, ôm ngang ta đi vào trong.
Ta từ chối hắn: “Đừng, thiếp đã đáp ứng Trật Nhi lát nữa phải dỗ con ngủ.”
Hắn không nói gì, đặt ta lên giường, vừa mạnh bạo vừa vội vàng.
Thành hôn ba năm này, hắn luôn luôn thu mình tự kiềm chế, chưa bao giờ giống như giờ phút này như vậy.
Ta nghĩ đại khái có liên quan đến Ngụy Nguyên Hành.
Dù sao ta cùng Ngụy Nguyên Hành cũng nên phu thê ba năm.
Ta nhịn qua sự khó chịu ban đầu, vươn tay ôm lấy Lục Doãn Tuy, nâng thắt lưng lên đón ý nói hùa.
Sau khi cô mẫu qua đời, Ngu thị chúng ta không có người tâm phúc, bị Thiếu Đế liên hợp với đại thần chém giết, lưu đày, người sống không tới một phần mười.
Ta bởi vì gả cho Lục Doãn Tuy, được hắn cùng Lục gia che chở, mới có thể tránh khỏi tàn sát, an ổn ở trong viện này sống qua ngày.
Hắn muốn ta, ta tự nhiên phải làm cho hắn phải tận hứng, phải thoải mái.
Ta muốn để hắn mặc dù sau khi nếm qua ngàn vạn nữ tử, vẫn cảm thấy tư vị của ta tốt nhất, làm cho hắn không dứt bỏ được.
Nếu không một khi hắn chán ghét ta, ta chính là dư nghiệt Ngu thị người người có thể khinh dễ.
Chờ Lục Doãn Tuy thỏa mãn đã là đêm khuya, ta vô lực đến ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Hắn ôm ta vào trong ngực, vỗ về tóc ta: “Ta không ở đây, nàng không nên tự tiện ra khỏi phủ, giờ thiên hạ vô chủ, dễ dàng sinh tai họa nhất.”
Ta nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Đời này ta cùng Ngụy Nguyên Hành sau khi hủy hôn vốn là không muốn tái giá.
Ta muốn đi Bắc Địa, an yên sống hết cuộc đời này.
Nhưng cô mẫu ta không cho phép.
Người và tiên đế cùng nhau cai trị thiên hạ, trong hai mươi năm làm Thái hậu, vững vàng khống chế triều đình.
Mà liên hôn chính là một trong những thủ đoạn của người.
Nữ tử Ngu thị thích hợp để kết hôn không nhiều lắm, người sẽ không lãng phí bất kỳ một người nào.
Ta và Ngụy Nguyên Hành cách nhau chưa đầy một năm, người đã gả ta cho Lục Doãn Tuy.
So với bị Ngụy Nguyên Hành độc sát đây đã là lựa chọn không tồi.
02
Trời vừa sáng, Lục Doãn Tuy liền xuất phát.
Đất phong của Ngụy Nguyên Hành cách Thiên Đô rất xa, lúc ấy ta gả cho hắn đi hơn một tháng.
Bọn Lục Doãn Tuy tuy ngựa nhanh, nhưng phỏng chừng cũng phải đi lâu như vậy.
Ta ở trong phủ chăm sóc Trật Nhi vài ngày, liền lấy cớ đi chùa miếu ngoài thành dâng hương.
Lúc trở về thành, ta bảo mấy mã phu đi uống rượu, ta thì dẫn theo Xuân Oanh lấy cớ mua son phấn quẹo vào một hẻm nhỏ thanh u.
Ta dừng lại trước một tiểu viện, nhẹ nhàng gõ cửa ba cái.
Lập tức có tiếng bước chân vui vẻ truyền đến, cửa mở ra, một thân ảnh nho nhỏ nhào vào trong lòng ta, vui vẻ gọi ta: “A nương, người rốt cuộc đã tới.”
Ta ôm con bé lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ừ, nương tới rồi.”
Con bé nho nhỏ mềm mại, linh động sống động, nói rất nhớ rất nhớ ta.
Con bé là đứa con đầu tiên của ta và Ngụy Nguyên Hành là đích công chúa của hắn.
Kiếp trước Ngụy Nguyên Hành đặt tên cho con bé là Ngụy Vĩ, sau khi ta trúng độc chết được ba ngày, con bé cũng qua đời.
Kiếp này ta gọi con bé là Ngu An Ninh.
Kiếp này ta cùng Ngụy Nguyên Hành hòa ly hắn cũng không biết ta đã có thai.
Sau khi ta trở lại Thiên Đô liền ở biệt viện đóng cửa không ra ngoài, lặng lẽ sinh hạ An Ninh, để ma ma bên người lấy danh nghĩa cháu gái nuôi ở trong viện này, mỗi tháng đến thăm hai ba lần.
Cho đến nay không có người thứ tư nào biết được quan hệ giữa ta và An Ninh.
Ta muốn để con bé bình an lớn lên, tuyệt đối không thể lại để cho con bé bị Ngụy Nguyên Hành độc sát.
Ta nói cho ma ma chuyện Ngụy Nguyên Hành trở về làm thiên tử.
Ma ma nghe xong lo lắng: “Hắn có thể giáng tội cho quận chúa người không?”
Ta nói hẳn là không.
Tuy rằng hắn tất nhiên là muốn vì Thanh Mai của hắn đòi lại công đạo.
Nhưng kiếp trước ta làm quỷ hồn những năm đó, cho dù biết nội tâm hắn nham hiểm nhưng cũng không lạm sát vô tội.
Vả lại ta bây giờ là thần thê, là người của đại tộc thế gia Lục gia, hắn lấy nhân đức trị thiên hạ, sẽ không dễ dàng động đến ta.
Huống chi hắn cũng không biết sự tồn tại của An Ninh.
Hắn không có huyết mạch là hài tử Ngu Thị, sẽ không sợ hãi bị Ngu thị đoạt quyền.
03
Một tháng sau, Ngụy Nguyên Hành tiến vào Thiên Đô.
Ngày đó Thiên Đô vạn người hai đường nghênh đón, hoan hô thiên hạ này rốt cuộc lại trở lại trong tay Ngụy gia.
Ta không đi xem náo nhiệt, nhưng ba cô em chồng thì đi, các nàng trở về đều vây quanh ta:
“Tẩu Tẩu, Tĩnh vương sinh ra tuấn mỹ như vậy, sao chưa từng nghe tỷ nhắc tới?”
“Tẩu tẩu, vì sao tỷ phải hòa ly với hắn? Đổi lại là ta chết cũng phải chết trên tay hắn.”
“Vốn tưởng rằng tứ ca chúng ta đã là tuyệt sắc trên đời này, không ngờ Tĩnh vương điện hạ cũng không kém cỏi chút nào.”
“Tẩu tẩu tỷ thật đúng là có phúc khí, có thể làm cho Tĩnh vương điện hạ cùng tứ ca ta đều trở thành hậu thuẫn của tỷ.”
Cuối cùng các nàng hỏi ta: “Tẩu Tẩu, nếu như tương lai ta làm phi tử của hắn, tỷ sẽ không để ý chứ?”
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, tuy có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Chính các người cảm thấy tốt là tốt rồi, ta bây giờ là tẩu tẩu của các người, ta vui lòng chính là tứ ca của các người cũng vui lòng.”
Các nàng lại quấn quít lấy ta nói chuyện của Ngụy Nguyên Hành, may mà Lục Doãn Tuy đã trở lại, ta mới có thể giải thoát.
Hắn một đường phong trần hầu hạ, ta cởi áo cho hắn, hầu hạ tắm rửa cho hắn.
Hắn tựa vào bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt: “Sao nàng không hỏi?”
Ta ở bên cạnh dùng khăn nhẹ nhàng lau thân thể hắn: “Hỏi cái gì?”
“Ngụy Nguyên Hành.”
“Không có gì để hỏi.”
Hắn mở to mắt: “Thật trùng hợp, hắn cũng không hỏi nàng.”
Ta cười cười: “Giữa thiếp và hắn vốn không có gì.”
“Hơn nữa trước khi rời đi thiếp còn đánh hắn bị thương, nói không chừng hắn còn muốn tìm thiếp tính sổ.”
“Phu quân, đến lúc đó chàng cần phải giúp thiếp cầu tình.”
Lục Doãn Tuy một lần nữa nhắm mắt lại: “Đương nhiên.”
Ta suy nghĩ một chút, cởi quần áo tiến vào trong hồ, tay phất qua lồng ngực của hắn chậm rãi xuống phía dưới.
Hắn khó nhịn ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống, ngay sau đó liền chống ta ở trên vách: “Nàng nhớ thương ta đến vậy?”
Ta nhìn ánh mắt hắn: “A, thiếp nhớ phu quân, xa cách phu quân bao lâu, thiếp liền nghĩ bấy lâu.”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, làn nước ao mãnh liệt, vài lần ta mềm nhũn nhanh chìm xuống lại bị hắn vớt lên.
Lúc ý thức tan rã, ta tựa hồ nghe thấy hắn nói: “Sao hắn lại cam lòng để nàng đi?”
“Cái gì?” Ta hỏi hắn.
Hắn lại nói: “Không có gì.”
04
Rất nhanh Ngụy Nguyên Hành đã đăng cơ, lập Thanh Mai vốn đã chết làm hoàng hậu.
Năm đó khi cô mẫu gả ta cho hắn, từng hạ lệnh cho hắn xử tử Thanh Mai của hắn.
Cũng không phải cô mẫu suy nghĩ nhiều cho ta, mà là người đang kiểm tra độ phục tùng của Ngụy Nguyên Hành.
Nếu lúc đó Ngụy Nguyên Hành kháng chỉ, người sẽ ra tay với hắn.
Nhưng Ngụy Nguyên Hành lại tuân chỉ.
Trước khi chết ta vẫn còn áy náy vì chuyện này, ta nói với hắn câu xin lỗi, nói ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bởi vì muốn gả cho hắn mà hại chết một người vô tội khác.
Khi đó hắn trầm mặc.
Ta tưởng hắn cũng buồn.
Lại không biết là Thanh Mai của hắn vẫn chưa chết mà là bị hắn giấu đi.
Hắn không nói sự thật khi ta chết.
Từng ngày trôi qua.
Ngụy Nguyên Hành không tới tìm ta gây phiền toái.
Lục Doãn Tuy cũng thăng chức quan, hắn hộ tống Ngụy Nguyên Hành có công, thăng Trung Lang tướng, chưởng quản cấm quân Thiên Đô.
Ta chậm rãi yên lòng, một đời này rất nhiều chuyện đều thay đổi, có lẽ Ngụy Nguyên Hành cũng thay đổi.
Không lâu sau bà mẫu tới tìm ta, tới hỏi ta sở thích của Ngụy Nguyên Hành đối với nữ tử, sau đó từ trong ba cô em chồng chọn một người tham gia tuyển phi năm nay.
Ngụy Nguyên Hành hôm nay vừa đăng cơ, hậu cung trống không, các đại thần đều muốn đưa nữ nhi nhà mình vào.
Lục gia cũng là như thế.
Ta nói cho bà mẫu biết đại khái hắn thích ôn nhu nhã nhặn lịch sự.
Bởi vì vô luận là thanh mai của hắn hay là các phi tần sau này, mỗi người đều là tính tình an tĩnh.
Có lẽ ta là người duy nhất sống động trong cuộc đời hắn.
Kết quả bị hắn giết.
Bà mẫu nghe xong định đưa tiểu nữ nhi nghịch ngợm nhất Lục Yên Nhiên vào cung.
Bà mẫu nói: “Bệ hạ thích ôn nhu nhã nhặn lịch sự, hậu cung kia chẳng phải là một đầm nước đọng sao, ta đưa một người ầm ĩ đi vào, hắn tất nhiên sẽ cảm thấy thú vị.”
Ta gật đầu đồng ý.
Ta sẽ không làm trái ý nghĩ của bà mẫu, dù sao kiếp trước Lục Yên Nhiên chính là quý phi của Ngụy Nguyên Hành.
Mà cho đến trước khi ta sống lại, Lục gia đều là cánh tay phải của triều đình, phồn vinh cường thịnh.
Bọn họ là chỗ dựa tốt nhất của Lục Yên Nhiên, nàng ta có ầm ĩ thế nào cũng sẽ không bị diệt trừ giống như ta.
Lúc gần đi bà mẫu dặn dò ta: “Gần đây ngươi cũng đừng đi Hàn Khê tự dâng hương, miễn cho người ta nhìn thấy lại nói xấu, vốn Doãn Tuy tiền đồ vô lượng, đều bị ngươi liên lụy.”
Ta cúi đầu: “Vâng.”
Đợi người đi rồi, Xuân Oanh nói thầm: “Dù sao người cũng là quận chúa, lại bị người ta khinh dễ như vậy.”
Ta nói cho nàng biết: “Nếu nhi tử của ngươi lúc thiếu niên kiến công lập nghiệp danh chấn thiên hạ, lại bị ép cưới nhị nữ không có phong hào quận chúa, trong lòng ngươi cũng sẽ không thoải mái.”
Xuân Oanh có chút khổ sở: “Quận chúa, rõ ràng không nên như vậy, người hẳn là hoàng hậu.”
Ta nhìn bầu trời trên đỉnh đầu: “Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Ít nhất bây giờ ta và An Ninh đều còn sống.
05
Mặc dù ta đáp ứng bà mẫu không xuất đầu lộ diện, trước khi có thể chọn phi, trong cung phải tổ chức tiệc Trung thu trước, ta cũng được mời vào trong hàng ngũ.
Dựa theo quy pháp của triều đình ta vốn không có tư cách đi, bình thường cung yến chỉ có gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên mới có thể đi, mà Lục Doãn Tuy chỉ là tứ phẩm.
Ta nghĩ có người trong cung muốn gặp ta.
Chỉ là, không biết là Thái hậu hay là Ngụy Nguyên Hành.
Hay là Thanh Mai hoàng hậu của hắn.
Trước khi tham gia cung yến ta lặng lẽ đi gặp An Ninh.
Ta cùng con bé ăn cơm vui chơi cả ngày, trước khi đi, ta đem một bao vàng bạc cùng một ít khế ước điền sản giao cho ma ma.
“Vạn nhất ta xảy ra chuyện gì, số tiền này cũng có thể để An Ninh không lo cơm áo mà lớn lên.”
Ma ma hỏi ta: “Thật sự không thể nói cho bệ hạ, An Ninh là con của ngài sao?”
Ta kiên định lắc đầu: “Ma ma, Ngụy thị thiên hạ, có thể có huyết mạch Ngu thị hay không.”
Ma ma thở dài một tiếng, người nói ta cùng Ngụy Nguyên Hành rõ ràng ân ái như vậy, làm sao lại đến một bước này.
Xem xem, Ngụy Nguyên Hành đích xác bề ngoài biểu hiện rất khá.
Không chỉ khiến ta đến chết cũng cho rằng hắn yêu ta, ngay cả người hầu hạ ta cũng không nhìn ra manh mối gì.
Hôm nay vào cung ta thay cung trang, ăn mặc sơ lược một chút.
Chỉ là trên cổ còn lưu lại dấu vết tối qua Lục Doãn Tuy để lại, dùng son phấn thế nào cũng không che được, ta chỉ có thể tận lực kéo cổ áo lên.
Cùng đi còn có Lục Yên Nhiên, nàng vừa gặp đã yêu Ngụy Nguyên Hành.
Hôm nay vào cung, nàng ăn mặc cũng là trước đó nàng hỏi qua ta sở thích của Ngụy Nguyên Hành rồi tỉ mỉ chọn lựa.
Nàng kéo tay ta, lặng lẽ hỏi ta: “Tẩu Tẩu, thật sự tỷ không hối hận sao? Nếu lúc trước tỷ không có thỉnh chỉ hòa ly, hôm nay vị trí hoàng hậu này chính là của tỷ.”
Ta cười cười: “Có thể đây là vận mệnh, số mệnh đã định trước ta không có duyên với vị trí hoàng hậu.”
Nàng không biết, linh dược Giáp, thạch tín Ất.
Thiên thượng nguyệt của nàng chỉ là một chén thủy ngân độc của ta.
Người tiến cung càng ngày càng nhiều, nhao nhao ném ánh mắt về phía cựu vương hậu của Ngụy Nguyên Hành là ta.
Các nàng xì xào bàn tán, khi thì ngẩng đầu nhìn ta, khi thì che miệng cười khẽ.
Ta giống như là trong dòng người mãnh liệt, gian nan đi ngược chiều kia.
Không hợp nhau cất bước duy gian.
Sau đó ta gặp được Lục Doãn Tuy, hắn đứng ở trên bậc thang đại điện, một thân hắc giáp, thần sắc nghiêm trang, giống như là thần tướng trong tranh vẽ.