Đoàn Tụ Là Điều Tôi Ấp Ủ Từ Lâu - Chương 4
13
Thương Chước Ngôn đỏ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Quý Vân Phàm.
Sau khi nhìn thấy tôi lại cố gắng khống chế chính mình, khẽ nhếch khóe miệng:
“Dĩ Đường, anh tìm người điều tra em hiện tại đang ở đâu, vốn tưởng rằng em sẽ dọn ra ngoài, không ngờ em vẫn ở đây.”
“Chúng ta đã sống ở đây năm năm, em còn nhớ chứ?”
Thương Chước Ngôn nói mấy câu gần như muốn dùng hết sức lực toàn thân hét lên.
Ánh mắt hắn nhìn về phía tôi có mong đợi, còn có… cầu xin.
Thương Chước Ngôn tận lực xem nhẹ Quý Vân Phàm ở bên cạnh tôi, tiếp tục mang theo hồi ức của chúng tôi nói ra.
“Chúng ta cùng dọn vào, em nói nơi này cách công ty chúng ta rất gần, tan tầm trở về là có thể gặp anh sớm một chút.”
Mỗi một câu Thương Chước Ngôn nói đều vô cùng gian nan.
Muốn dùng hồi ức kéo tôi vào trong hồi ức, kéo vào lúc chúng tôi còn yêu nhau.
“Anh biết anh sai rồi, anh ỷ vào em thích nên…… Làm ra nhiều chuyện khó coi như vậy, anh thật sự biết sai rồi.”
“Em trở về đi, Dĩ Đường, anh không thể không có em, anh sẽ điên mất. Dĩ Đường, chúng ta trở lại như trước kia đi, em yêu anh, đúng không?”
Thương Chước Ngôn đưa tay muốn kéo tôi, lại bị Quý Vân Phàm ngăn lại.
Chẳng biết vì sao Thương Chước Ngôn bị hành động này của hắn kích thích, đẩy Quý Vân Phàm ra:
“Tại sao anh muốn trở về, tại sao anh muốn quấy rầy chúng tôi!”
Tôi chặn trước mặt Quý Vân Phàm, mặt không chút thay đổi mở miệng:
“Cho dù không có anh ấy, chúng ta cũng không tiếp tục được nữa, Thương Chước Ngôn, anh nhìn về phía trước đi.”
Thương Chước Ngôn như là nổi khổ quá lớn, không ngừng lắc đầu.
Nước mắt trong mắt đã chứa đầy, muốn rơi xuống lập tức.
“Dĩ Đường, anh sai rồi, anh không nên không tin em, anh không nên dùng thủ đoạn ấu trĩ như vậy để thử xem em có yêu anh hay không.”
“Anh xóa sạch bọn họ rồi, bên cạnh anh sẽ không còn ai khác, Dĩ Đường, anh chỉ cần em.”
“Anh làm cho em mất mặt, anh đi xin lỗi, anh đi nói với bọn họ đều là vì anh, đều là lỗi của anh có được hay không?”
Nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong là mảnh vỡ vòng ngọc ngày đó bị hắn ném vỡ.
Ngón tay Thương Chước Ngôn đang run rẩy, ngay cả giọng nói cũng vậy:
“Anh tìm khắp Bắc Kinh, có người đồng ý với anh sẽ sửa được nó, chúng ta cũng sẽ quay về với nhau đúng không?”
Không đợi tôi trả lời, Quý Vân Phàm ở một bên nhướng mày trào phúng nói:
“Có người tranh giành với anh nên mới biết quý trọng, mọi người đều nhìn về phía trước anh giờ mới biết hối cải.”
“Gương vỡ cũng không thể lành lại, vòng ngọc này của anh cho dù sửa xong thì có thể thế nào?”
“Cầm mấy mảnh đá vỡ tới làm gì? Đừng làm bẩn mắt vợ tôi.”
Tôi lắc đầu, lúc Thương Chước Ngôn mở miệng đã sớm không còn tình cảm gì:
“Thương Chước Ngôn, đoạn tình cảm này tôi không thẹn với lương tâm, nhưng không phải tất cả mọi chuyện, xin lỗi cùng sửa chữa là có thể trở lại trước kia, anh đi đi.”
Nói xong tôi liền muốn đóng cửa, lại bị Thương Chước Ngôn ngăn cản:
“Lâm Dĩ Đường! Em đã từng yêu anh! Vì sao bây giờ em lại lạnh lùng với anh như vậy?”
“Em tin tưởng anh ta sẽ không phạm sai lầm sao? Anh ta chính là người tốt sao? Quý gia bọn họ thật sự có thể chấp nhận em sao?”
Tôi khe khẽ thở dài, lời nói như vậy, khiến tôi xa lạ. ==Đăng chính chủ tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
Tôi quen thuộc với tình yêu tràn ngập của hắn, cũng quen thuộc với sự lạnh lùng thấu xương của hắn.
Duy chỉ không quen thuộc với sự tuyệt vọng của hắn.
“Thương Chước Ngôn, chúng ta cứ như vậy đi.”
“Gần bảy năm tình cảm, cứ như vậy đi.”
Thương Chước Ngôn lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của tôi đọc ra thứ gì khác.
“Thương Chước Ngôn, tôi không muốn sống những ngày trước kia nữa.”
Hắn vội lên tiếng:
“Anh sẽ không để cho em……”
Tôi ngắt lời hắn:
“Nhưng tôi sẽ, tôi nhìn thấy anh sẽ nhớ tới tất cả đau khổ mấy năm nay vì anh mà phải chịu, đừng để tôi hận anh, Thương Chước Ngôn.”
Thương Chước Ngôn sững sờ tại chỗ, từng giọt nước mắt chảy xuống.
“Dĩ Đường, rõ ràng em… yêu anh mà.”
Tôi đóng cửa lại, trong lòng đau khổ bỗng dưng như được sống lại.
Quý Vân Phàm ôm tôi vào lòng, đau lòng hôn lên tóc tôi.
“Xin lỗi em, là anh tới chậm.”
Tôi lắc đầu.
“Không, Quý Vân Phàm, cảm ơn anh đã đưa em rời khỏi vực sâu này.”
(Hoàn chính văn)