Đoàn Tụ Là Điều Tôi Ấp Ủ Từ Lâu - Chương 3
9
Bắc Kinh chưa bao giờ thiếu mấy chuyện kỳ quái như vậy.
Nhưng từ sau khi Quý Vân Phàm và Thương Chước Ngôn đánh nhau trước mặt mọi người, liền không có ai dám đưa danh thiếp cho hai người.
Ngón tay Quý Vân Phàm gõ nhẹ tay lái.
Khoảng thời gian chờ đèn đỏ tôi cảm giác được hắn do dự hồi lâu, mới làm như lơ đãng hỏi tôi:
“Ngày kia ông nội anh mừng thọ, em muốn đến không?”
Tôi gật đầu.
Người bên cạnh khóe môi hơi cong, không còn bình tĩnh tự kiềm chế như ngày xưa.
Làm cho tâm tình tôi cũng vui vẻ theo.
Lúc ấy Quý Vân Phàm vì tôi và Thương Chước Ngôn mà ầm ĩ chuyện lớn như vậy.
Dù sao tôi cũng phải ra mặt.
Tiệc mừng thọ của ông nội Quý không ít người có mặt, ngay cả cha mẹ Thương Chước Ngôn cũng có mặt.
Bất luận người trong bữa tiệc có tâm tư gì, ít nhất bề ngoài tất cả mọi người đều thân thiện.
Dù sao cũng là nơi ở của Quý gia, ai tới cũng phấn chấn tinh thần.
Có người hướng về phía cửa kinh hô một tiếng.
Khách khứa lập tức dời tầm mắt.
Bên cạnh Thương Chước Ngôn có hai người phụ nữ.
So với loại hình kiều diễm mà hắn thích trước kia, hai người phụ nữ này đặc biệt ngoan ngoãn, không rên một tiếng đi theo bên cạnh hắn.
Chỉ là… hai người này ngoại hình đều có sáu bảy phần giống tôi.
Ngược lại vẻ mặt kia, là tôi chưa từng thuận theo.
Thương Chước Ngôn vừa đến liền trở thành trung tâm.
Đám người chậm rãi di chuyển, nhao nhao rời xa ba người chúng tôi.
Thương Chước Ngôn liếc mắt nhìn chúng tôi, thuận tay ôm người bên cạnh, châm chọc nói:
“Có thứ xem ra cũng không trân quý như vậy.”
Quý Vân Phàm âm trầm, nhấp một ngụm rượu, đang muốn tiến lên thì bị tôi ngăn lại.
Tôi kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tư thế của Thương Chước Ngôn này rõ ràng là hướng về phía tôi mà tới, nhưng tôi lại không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.
“Thương Chước Ngôn, anh cuối cùng là muốn làm gì?”
Vốn là cha mẹ Thương nghĩ rằng tôi cùng Thương Chước Ngôn là thanh mai trúc mã, tôi buông được nên hắn mới có thể tùy ý hắn làm loạn, chỉ cần không ảnh hưởng tới hôn ước hai nhà là được rồi.
Nhưng bây giờ, Thương Chước Ngôn chính là cố ý dẫn theo hai cô gái này theo bên cạnh, gần đây tôi cùng Quý Vân Phàm lại qua lại gần gũi.
Sự tình càng lệch khỏi quỹ đạo, cha mẹ Thương rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
Căn bản bọn họ là đám cưới nhưng không hề có tình cảm, đối với hôn nhân của Thương Chước Ngôn đương nhiên phải kiểm soát trong lòng bàn tay, vì gia tộc mà mưu cầu lợi ích lớn hơn nữa.
10
Mẹ Thương nở nụ cười, đi về phía tôi, nhưng khi muốn đưa tay kéo tôi thì bị Quý Vân Phàm nghiêng người ngăn lại.
Sắc mặt mẹ Thương không thay đổi, chỉ nửa nhắc nhở quét mắt nhìn Quý Vân Phàm, cười nói:
“Vân Phàm đừng làm loạn, ông nội cậu còn ở đây, tôi tới dẫn con dâu tương lai của tôi gặp người.”
Lời này một nửa là nhắc nhở Quý Vân Phàm, trưởng bối Quý gia đều ở đây, cho dù hắn thích tôi, trưởng bối Quý gia cũng chưa chắc đồng ý.
Một nửa là cự tuyệt trước khi tôi trả lại vòng tay, xác nhận chuyện từ hôn.
Quý Vân Phàm chỉ cúi đầu nhìn bà ấy một cái, kéo tôi đến bên cạnh ông Quý.
Tôi muốn thoát ra nhưng Quý Vân Phàm lại không cho tôi cơ hội cự tuyệt.
Hiện tại tôi đứng ở bên cạnh Quý Vân Phàm thì tính là chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt mẹ Thương không tốt lắm, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi đang đứng bên cạnh ông nội Quý gia:
“Dĩ Đường, sao con lại làm như vậy, Chước Ngôn cũng tới rồi, chuyện vợ chồng son các con đừng để người ngoài chê cười.”
Ông nội Quý tóc đã hoa râm, lúc này được người ta đỡ lên ngồi ở ghế chính, vẫn là một bộ dạng trang nghiêm mặc dù không giận:
“Tôi nghe nói Dĩ Đường vài ngày trước đó đã cùng nhà các người cắt đứt quan hệ, tại sao các người bây giờ lại nhất quyết không buông?”
Hiển nhiên Mẹ Thương không nghĩ tới chuyện của tiểu bối lại có thể truyền đến tai ông nội Quý.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn về phía Quý Vân Phàm.
Hắn cúi đầu ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói:
“Đột nhiên anh chạy về nước như vậy, ông nội đã biết em lại độc thân.”
Mẹ Thương còn cố gắng giải thích:
“Đôi tình nhân nào lại có không cãi nhau, sao có thể cho là thật chứ?”
Ông nội Quý nói như chuông vang, hiển nhiên đã mang theo vài phần tức giận:
“Ở Bắc Kinh còn có ai không biết? Làm chậm trễ Dĩ Đường bao nhiêu năm? Lại làm chậm trễ cháu trai tôi bao nhiêu năm?”
“Nếu ba mẹ tiểu nha đầu Lâm gia đều không ở trong nước, vậy hôm nay tôi sẽ giúp con bé làm chủ. Lâm Dĩ Đường cùng Thương Chước Ngôn về sau không còn quan hệ gì nữa.”
Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người toàn bộ rơi vào trên người tôi.
Không đợi mẹ Thương mở miệng, Thương Chước Ngôn hỏi tôi trước.
Sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa chờ mong, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi:
“Lâm Dĩ Đường, em nghĩ như vậy sao?”
Tôi nhìn ra ánh mắt Thương Chước Ngôn chờ mong tôi từ chối, nhưng tôi lại không muốn.
“Thương Chước Ngôn, tôi đã cho anh nhiều cơ hội như vậy, cho dù là hôm nay, anh cũng vẫn như cũ thay đổi cách đến làm nhục tôi.”
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ từ chối?”
Tôi nhếch môi, mở miệng trong ánh mắt chờ mong của Thương Chước Ngôn:
“Lúc trước tôi trả lại vòng tay kia, cũng đã không hề có quan hệ với anh nữa.”
11
Ngày đó Thương Chước Ngôn như sụp đổ, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi bữa tiệc, cha mẹ Thương cũng theo đó rời đi.
Nhưng trải qua những chuyện này, tôi lại không có đau lòng như lúc ban đầu.
Lời nói của ông Quý khiến tôi suy nghĩ rất lâu.
Vì sao nói chậm trễ Quý Vân Phàm rất nhiều năm?
Hơn nữa lúc trước Quý Vân Phàm vì tôi mà vội vã về nước.
Có cái gì mà hắn giấu ở trong lòng, nhưng vẫn không nói cho tôi biết?
Lần này đến lượt tôi chạy đến công ty của Quý Vân Phàm, quấn lấy hắn hỏi:
“Rốt cuộc anh quen biết em từ lúc nào? Mau nói đi.”
Quý Vân Phàm cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, không chịu trả lời, chỉ là bên tai đã hơi phiếm hồng.
Tôi cố ý trêu chọc hắn, giả vờ đứng dậy muốn đi:
“Không nói à? Lúc trước nói không có gì quan trọng hơn em, bây giờ cái gì cũng không chịu nói cho em biết, aiya, em đây vẫn là nên đi thôi.”
Quý Vân Phàm thở dài, rốt cuộc buông văn kiện đã xem nửa giờ nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy cưng chiều cùng bất đắc dĩ:
“Em thắng.”
Quý Vân Phàm nói với tôi, lúc trước ở trường, hắn và Thương Chước Ngôn ở cùng một đội bóng rổ.
Từ ngày đầu tiên tôi tự cho là thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sân bóng rổ, hắn và Thương Chước Ngôn liền bắt đầu tranh đấu gay gắt.
Đáng tiếc tôi chỉ thấy Thương Chước Ngôn lại chưa từng liếc hắn một cái.
Khi Quý Vân Phàm nói lời này mang theo ghen tuông nồng đậm, tôi có chút muốn cười.
Lại nghĩ đến Quý Vân Phàm thời niên thiếu mắt cao hơn đầu, cứ thế bị tôi liên tục xem nhẹ, trong lòng lại chua xót.
“Anh không muốn cứ như vậy mà buông tha, muốn chủ động tìm em bày tỏ tâm ý, lúc ấy vừa vặn em thổ lộ với Thương Chước Ngôn. Ngày đó anh tựa như biến thái cầm hoa trốn ở sau cây, nghe người anh thích ở cùng với người khác.”
“Mãi về sau anh tìm Thương Chước Ngôn đánh một trận, trong lòng không phục nhưng vẫn ép hắn thề phải đối tốt với em. Để anh trơ mắt nhìn hai người cùng nhau anh không làm được, anh sợ anh sẽ điên, cho nên anh đã đi.”
“Kỳ thật lúc ấy anh còn rất yên tâm, hắn là người tốt, ít nhất lúc trước là vậy.”
Tôi ghé vào bàn làm việc của hắn, lẳng lặng nghe hắn nói.
Từ đầu đến cuối tôi đều hoàn toàn không biết.
Nếu như không phải tôi chủ động hỏi, chắc hẳn Quý Vân Phàm còn có thể giấu ở trong lòng thật lâu thật lâu.
Quý Vân Phàm nắm tay tôi xoa mặt hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
Trong mắt mang theo do dự lại kiên định mở miệng:
“Dĩ Đường, em cho anh cảm giác vui vẻ, anh yêu em, em có thể… cũng thử thích anh một chút được không?”
Tôi lắc đầu, kỳ vọng trong mắt Quý Vân Phàm tối sầm lại, cười miễn cưỡng:
“Không sao, anh..”
Tôi nắm lấy tay hắn, mười ngón tay cùng hắn đan vào nhau:
“Ý của em là, không cần thử, em đã thích anh rồi.”
Quý Vân Phàm công khai dùng tư thế mười ngón tay đan vào nhau đi ra khỏi văn phòng.
Lại lề mề đi qua khu làm việc của nhân viên.
Tầm mắt các nhân viên xấu hổ đến mức tôi hận không thể vùi đầu vào trong cây phát tài ở cửa.
Thì ra Quý Vân Phàm là người thích khoe khoang như vậy sao?
Nhưng, giữa chúng tôi chậm trễ lâu như vậy, thì tùy hắn đi thôi.
Quý Vân Phàm tùy tiện dặn dò trợ lý vài câu rồi kéo tôi lái xe rời đi.
Lúc ngồi trong xe tôi vẫn mơ hồ:
“Chúng ta đi đâu?”
Ánh mắt Quý Vân Phàm kiên định:
“Ném rác rưởi.”
12
Quý Vân Phàm lái xe đến dưới lầu nhà tôi, kéo vali rỗng đi lên.
Nhìn cách bài trí trong nhà tôi giống nhau, hỏi qua:
“Cái này là ai mua?”
Tôi bị hỏi đến không kiên nhẫn, chủ động tiến lên đem hết tất cả đồ Thương Chước Ngôn đã từng để lại đặt ở trong rương hành lý.
Trên thực tế cũng không có bao nhiêu.
Thương Chước Ngôn thật lâu không trở lại, dấu vết của hắn trong phòng từng chút từng chút bị ném đi.
Đó là tất cả những gì còn lại.
Tuy rằng ít, nhưng tôi vẫn luôn không nỡ ném, dù có làm cho mình khốn khổ cũng muốn đặt ở chỗ cũ.
Cho tới hôm nay toàn bộ đã được bỏ vào rương hành lý.
Sau khi đóng gói gửi những thứ này đến nhà Thương Chước Ngôn, dường như Quý Vân Phàm không còn băn khoăn gì nữa, khóa cửa xe lại gần chạm nhẹ vào môi tôi.
Thấy tôi không trốn, lại tiếp tục cạy răng môi tôi ra một chút.
Cho đến khi tôi cảm nhận được tiếng thở của Quý Vân Phàm càng ngày càng nặng nề, mới không nhịn được khẽ đẩy hắn.
Quý Vân Phàm cúi đầu nhìn đôi mắt tôi đầy dục vọng, rồi trở lại vị trí lái.
Lúc Niệm Niệm gọi điện thoại cho tôi, Quý Vân Phàm đang đè tôi xuống sô pha không cho tôi ra ngoài:
“Dẫn anh đi không được sao? Không ra ngoài không được sao?”
Di động vang lên, tôi vội vàng cắt ngang động tác không khống chế được của Quý Vân Phàm:
“Lâm Dĩ Đường, cậu thật có tiền đồ, yêu đương dám không nói cho mình biết? Mình vẫn phải xem hot search mới biết được!”
Vẻ mặt tôi mơ hồ, mới nhớ tới chính mình quả thật không nói cho Niệm Niệm.
Nhưng tin tức lại là chuyện gì xảy ra?
A? Tìm kiếm nóng cái gì?
Niệm Niệm gửi cho tôi, tiêu đề rõ ràng viết:
“Người thừa kế Quý thị cùng thiên kim Lâm thị ở trong xe hôn nồng nhiệt, hư hư thực thực chuyện tốt sắp tới!”
Video không biết quay từ góc độ nào, vừa vặn quay được toàn bộ quá trình tôi và Quý Vân Phàm hôn môi trong xe lúc ấy.
Vẻ mặt tôi khiếp sợ, giới giải trí hết dưa rồi sao?
Chó săn sao còn chạy tới chụp chúng tôi!
Tôi vội trấn an Niệm Niệm:
“Được rồi, hôm nào đặc biệt mời cậu ăn cơm, giới thiệu bạn trai mình.”
Niệm Niệm ở đầu dây bên kia khinh thường nói:
“Làm gì cần giới thiệu, hai người còn ngại hôn nhau để cả giới đều biết.”
Chuông cửa vang lên, tôi cúp điện thoại rồi đẩy Quý Vân Phàm ra mở cửa.
Quý Vân Phàm đứng ở cửa nửa ngày không lên tiếng, tôi có loại dự cảm không tốt, bước lên phía trước.
Quả nhiên người tới là Thương Chước Ngôn.