Đoàn Tụ Là Điều Tôi Ấp Ủ Từ Lâu - Chương 1
1
Tiệc sinh nhật của đại tiểu thư Lâm gia, các nhân vật máu mặt trong giới thương mại dường như đều tham dự.
Ngoại trừ Thương Chước Ngôn.
Nhưng châm chọc nhất chính là mọi người đều biết tôi cùng Thương Chước Ngôn đã có hôn ước.
Hắn nói tôi không cần phải làm việc gì, chỉ cần có danh tiếng của hắn cũng đủ để tôi trở thành người được chú ý, ngưỡng mộ.
Chẳng phải đó là điều hắn nói sao?
Chỉ mong đêm nay Thương Chước Ngôn đừng làm ra chuyện gì mất mặt nữa.
Trên mặt tôi mang theo nụ cười, chào hỏi cùng các vị khách.
Mặc dù có người mang chuyện Thương Chước Ngôn không tới mà mỉa mai tôi.
Tôi vẫn duy trì tư thái của nữ chủ nhân không nhẹ không nặng đáp lại.
Bạn tốt của tôi – Niệm Niệm mới từ nước ngoài về kéo tôi đến một góc khuất.
“Dĩ Đường, rốt cuộc anh ta có ý gì? Cứ để cậu bị chỉ trỏ ở đây?”
Đúng vậy, tôi cũng muốn biết Thương Chước Ngôn rốt cuộc có ý gì.
Thật sự chán ghét tôi như vậy, mấy năm nay cớ sao phải giả vờ đối với tôi là có chút tình ý, để cho tôi hiểu lầm.
Giờ thì cứ tiếp tục làm tôi phải xấu hổ.
“Cũng không biết Lâm Dĩ Đường dùng thủ đoạn gì, mấy năm nay quấn quít Thương thiếu gia còn chưa đủ, còn không biết xấu hổ đi tới cầu hôn người ta.”
“Là Lâm Dĩ Đường chủ động cầu hôn? Vậy thật là hài hước ha, vì đàn ông mặt mũi cũng không cần hahaha.”
“Cũng không sao, ai nói chó đánh mấy lần liền chạy, các người xem Lâm Dĩ Đường nhiều năm như vậy, không phải cũng không chạy sao.”
Tiếng cười vang lên đặc biệt chói tai.
Đầu ngón tay tôi trắng bệch nắm chặt ly rượu, trái tim co quắp đau đớn.
Những gì tôi khó chịu không phải là lời nói của họ.
Mà là tôi biết, không có sự ngầm đồng ý của Thương Chước Ngôn thì không ai dám nói như vậy.
Thì ra Thương Chước Ngôn hắn muốn thấy tôi bị như vậy.
Niệm Niệm ở bên cạnh tôi đỏ bừng hốc mắt siết chặt nắm đấm, cảm giác giây tiếp theo sẽ xông ra ngoài.
Lại bị tôi ngăn lại.
“Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật của mình, cho mình mặt mũi, an ổn vượt qua hôm nay là tốt rồi.”
2
“Thương thiếu gia đến rồi!”
“Thương đại thiếu gia, coi như là đợi được anh, chúng tôi còn tưởng rằng anh vì trốn người nào đó đến hôm hôn lễ cũng sẽ không xuất hiện.”
Nghe tiếng chào hỏi tôi vội vàng nhìn về phía cửa vào.
Sắc mặt lại trở nên vô cùng tái nhợt.
Thương Chước Ngôn đến nhưng trong lòng hắn còn ôm một người phụ nữ.
Vậy tôi tính là cái gì, hôn ước của chúng tôi tính là cái gì?
Niệm Niệm cũng nhìn thấy người phụ nữ trong lòng Thương Chước Ngôn, ánh mắt gắt gao trừng hai người bọn họ.
Tôi cố gắng trấn an bản thân mình, từng bước từng bước đi về phía trung tâm đại sảnh.
Mặc dù tôi biết nụ cười trên mặt tôi đã cứng ngắc đến cực điểm.
Sau khi nhìn thấy tôi, cánh tay Thương Chước Ngôn vòng quanh người phụ nữ lại chặt thêm vài phần, thờ ơ đeo lên tay cô gái một cái vòng ngọc rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Lúc này mới trả lời người lúc trước chào hỏi cùng hắn:
“Hôn lễ gì? Các người cũng đừng ở trước mặt bảo bối của tôi mà bịa đặt.”
Vòng ngọc kia… giống hệt cái mẹ Thương tặng tôi lúc đính hôn.
Tôi đã đeo nó trên tay kể từ khi đính hôn.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên cổ tay tôi, giờ phút này tôi giống như một chú hề giữa đám người.
Thương Chước Ngôn, hôm nay một chút mặt mũi của tôi hắn cũng không muốn giữ lại.
Người phụ nữ trong lòng Thương Chước Ngôn có vẻ rất hưởng thụ những điều này, e ngại đấm ngực hắn, đuôi mắt thoáng nhìn thấy cổ tay tôi sắc mặt trở lên vặn vẹo.
“Thương thiếu gia, làm sao mà chó mèo cũng có chiếc vòng này vậy, lẽ nào là bán sỉ đấy à?”
“Chó mèo, ha, xem đi.”
Chỉ cần Thương Chước Ngôn nguyện ý, một cô gái tùy tiện đi theo bên cạnh hắn đều có thể tùy ý nhục nhã tôi.
Tay cầm ly rượu của tôi đã hơi run rẩy, nhưng vẫn cười tiến lên mở miệng, nâng ly.
“Thương thiếu gia, không biết hôm nay anh lại dẫn bạn gái tới, chiêu đãi không chu đáo rồi, cần gì cứ nói nhé.”
Nói xong, thậm chí tôi không dám dừng lại, liền vội vàng rời đi.
Lại bị Thương Chước Ngôn bắt lấy cánh tay.
Tinh tế vuốt ve vòng tay trên tay tôi:
“Cần gì cứ nói? Vậy tôi muốn cái vòng tay này cô có cho hay không?”
3
Niệm Niệm nhịn không được tiến lên vài bước hất tay Thương Chước Ngôn đang cầm lấy tay tôi, ngăn ở trước mặt tôi.
“Thương Chước Ngôn, làm loạn đủ rồi! Bộ dạng bất cần này của anh là làm cho ai xem đây?”
Vừa rồi tôi còn cố nén nước mắt không cho chảy ra.
Nhưng hiện tại tôi chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khó nhịn, nhưng nước mắt lại một giọt cũng không có.
Thương Chước Ngôn, nếu hắn đã muốn tuyệt tình như vậy.
Vậy tôi sẽ cùng hắn làm tới cùng.
Tôi kéo nhẹ Niệm Niệm một chút, tiến lên cởi vòng ngọc đưa tới trước mặt Thương Chước Ngôn.
Cười khẽ nói:
“Đây vốn là đồ của anh, hôm nay anh muốn, đương nhiên tôi sẽ trả lại cho chủ nhân của nó.”
Thương Chước Ngôn híp mắt nhìn tôi, giống như muốn nhìn thấu trái tim tôi.
Một lát sau, hắn cười nhạo một tiếng nhận lấy vòng ngọc.
Tiến môi mỏng đến bên tai cô gái trong ngực, thân mật mở miệng:
“Bảo bối, không phải nhà chúng ta ai cũng có cái vòng tay này, trên đời này chỉ có hai cái, rất quý giá, nhưng anh có cách để cái vòng trên tay em trở nên độc nhất vô nhị, em tin không?”
Cô gái không coi ai ra gì ôm lấy cổ Thương Chước Ngôn, cười vô cùng quyến rũ:
“Anh muốn làm như thế nào?”
Thương Chước Ngôn cười nhẹ một tiếng, lộ ra một bên sườn mặt tuấn mỹ hoàn hảo.
Nhưng động tác trên tay lại vô cùng tàn nhẫn.
“Xoảng–”
Vòng ngọc bị ném trên mặt đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
“Em xem, hiện tại trên tay em chính là chiếc vòng độc nhất vô nhị rồi.”
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều biết vòng tay này là mẹ Thương để lại cho con dâu tương lai.
Vốn tôi tưởng rằng mình sẽ đau lòng, sẽ đau khổ, sẽ đau đến khó có thể thở, sẽ hối hận vì sao mình lại yêu một người như Thương Chước Ngôn.
Nhưng tôi đều không có.
Thậm chí tôi cười ra tiếng, đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh bốn phía.
Tôi cười đến thở không ra hơi, thậm chí chảy cả nước mắt.
Dường như Thương Chước Ngôn không nghĩ tôi sẽ cười, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Tôi đỡ Niệm Niệm, hướng đến chỗ Thương Chước Ngôn cười chân thành nói:
“Thương đại thiếu gia, hôm nay xem như là anh cho tôi mở mang kiến thức, đây thật sự là quà sinh nhật đặc biệt nhất của Lâm Dĩ Đường tôi.”
Thương Chước không nói, lẳng lặng nhìn tôi, cười nhẹ nói:
“Cười vui vẻ như vậy, sau này đừng khóc là tốt rồi.”
Tôi khoát tay áo, kêu nhân viên phục vụ quét dọn sạch sẽ.
Quay đầu rời đi.
Lần này tôi dứt khoát ra đi không có một chút lưu luyến.
“Cảm ơn anh Thương Chước Ngôn, tôi không nói dối, đây thật sự là món quà đặc biệt nhất tôi nhận được ngày hôm nay.”
4
Ngày hôm sau, tôi đem mảnh vỡ vòng ngọc bọc trong hộp gấm sai người đưa trả lại cho mẹ Thương.
Cùng với tin tức sẽ từ hôn.
Cả Bắc Kinh xôn xao.
Không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người nghĩ tôi điên.
Giao diện tin nhắn wechat điên cuồng gửi tới tin nhắn, tôi dứt khoát trực tiếp tắt máy.
Ở một giây cuối cùng, Thương Chước Ngôn chủ động gửi tin nhắn cho tôi.
“Lạt mềm buộc chặt đối với tôi cũng vô dụng, kiềm chế một chút, đừng đùa nữa.”
Cũng thật buồn cười, ban đầu đem chuyện đính hôn trở thành niềm vui tùy ý giẫm đạp không phải là hắn sao?
Tôi không chút lưu tình nhấn nút tắt máy.
Đừng yêu Thương Chước Ngôn nữa, bộ dạng Lâm Dĩ Đường bây giờ của bản thân thật sự rất mất mặt.
Tôi cuộn tròn trên giường, lại không cảm thấy ấm áp, bởi vì ngọn nguồn của cái lạnh đó chính là bản thân tôi.
Tôi nghĩ lần này tôi có thể thật sự buông xuống, từ mỗi một tấc da thịt mỗi một hồi ức về Thương Chước Ngôn đều muốn quên đi.
Thương Chước Ngôn làm tôi thất vọng quá nhiều.
Cho nên tôi mới thấy lạnh.
Nhưng không sao tôi sẽ vượt qua.
Suy nghĩ trở về lúc tôi và Thương Chước Ngôn mới quen nhau.
Là tôi chủ động giả vờ lơ đãng đến sân bóng rổ cổ vũ cho hắn.
Trong đống nước các nữ sinh tranh nhau tặng cho hắn cũng sẽ có chai của tôi.
Thời học sinh Thương Chước Ngôn quá mức chói mắt.
Tôi không muốn hắn là mặt trời của riêng tôi.
Nhưng hắn lại đi về phía tôi.
Sẽ đỏ mặt chọn ra chai nước tôi mua cho hắn.
Sau khi tôi rốt cuộc có dũng khí thổ lộ với hắn thì hắn kích động đến nói không nên lời.
Sẽ ra vẻ bình tĩnh tự kiềm chế nói: “Tỏ tình nên để anh chủ động.”
Sau đó theo đuổi tôi với sự phô trương.
Toàn trường đều biết Thương đại thiếu gia bị Lâm Dĩ Đường mê hoặc.
Hận vì không thể đưa hết những thứ tốt đẹp đến cho tôi.
Đêm khuya yên tĩnh lại chạy xuống lầu nói với tôi:
“Lâm Dĩ Đường, em ngàn vạn lần đều phải luôn thích anh.”
Hắn không giống những thiếu gia khác ỷ vào gia cảnh mà chơi đùa người khác, chúng tôi đã cùng nhau trải qua quãng thời gian tươi đẹp.
Nhưng đột nhiên có một ngày hắn thay đổi.
Hắn biến mất suốt một tuần, sau khi trở về là mùi rượu nồng đậm, chống tôi ở sô pha, hốc mắt đỏ tươi ép hỏi tôi:
“Người em yêu rốt cuộc là anh, hay là gia tộc sau lưng anh?”
Dường như tôi hiểu ra điều gì đó, hôn nhân của cha mẹ Thương cùng với sự ra đời của Thương Chước Ngôn đều là một quân cờ, tồn tại vì mục đích thương mại của gia tộc.
Có rất nhiều cuộc hôn nhân như vậy.
Vợ chồng mệnh ai nấy chơi, ngày hôm sau còn có thể khoác tay ở trước mặt mọi người diễn thành một đôi vợ chồng ân ái.
Tôi ôm Thương Chước Ngôn, lặp đi lặp lại nói cho hắn biết tôi yêu hắn.
Bất kể họ của hắn là gì, bất kể ai đứng sau hắn, tôi chỉ yêu hắn.
Nhưng hắn càng ngày càng đa nghi.
Việc làm ăn của Lâm gia và Thương gia có chút bất ổn đều có thể trở thành lý do khiến hắn nổi giận.
Để rồi sau đó.
Có người ở quán bar chụp được hắn, bên cạnh là vô số người phụ nữ tranh nhau nhào vào trong lòng hắn.
Tôi muốn giúp hắn, tôi không biết làm thế nào để chứng minh, người tôi yêu là hắn.
Nhưng tình cảm có hiềm khích thì sẽ dễ tan vỡ.
Tất cả những gì tôi làm trong mắt hắn đều trở thành có mục đích riêng.
Thương Chước Ngôn bóp cổ tôi, vẫn luôn cười, tiếng cười cũng không đạt tới đáy mắt:
“Bảo bối, anh có làm gì thì em đều sẽ nhẫn nhịn, vậy anh cần gì vì em mà giả bộ yêu thương?”
Kinh đô không có thiếu gia nào chơi đẹp hơn Thương Chước Ngôn.
Thương Chước Ngôn, tôi mệt mỏi, xin lỗi, tôi phải buông tay.