Đoạn Trường Khúc - Chương 9: Ngoại truyện 2
Tống Tiêu không hiểu vì sao Vĩnh Ninh công chúa luôn cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu.
Hắn giết người làm nhiệm vụ, có bẩn không?
Hoàng thất làm đủ điều ô uế, có bẩn không?
Trong cung ai mà tay không dính máu, chủ tử coi ám vệ như công cụ sắc bén, chỉ có công chúa, là người duy nhất hỏi hắn có lạnh không, hẹn hắn cùng ăn bánh bao.
Công chúa yêu cái đẹp, nói chuyện nhiều, thường mặc đồ màu đỏ màu xanh, đeo những món trang sức loè loẹt, đi đường còn leng keng phát ra âm thanh.
“Tiểu ám vệ, ta có đẹp không?”
“Tiểu ám vệ, ngươi nói ta nên đeo cái nào?”
Hắn làm sao biết cái nào đẹp hơn? Mấy món trang sức lấp lánh đó, trong mắt hắn đều giống nhau.
“Bên phải đi.”
“Tại sao?”
“Nhỏ, dễ giấu hơn.”
Hắn buột miệng, công chúa liền tức giận, “Ngươi thật không có mắt thẩm mỹ, bản cung nhất định phải đeo cái lớn!”
Nàng cài lên chiếc trâm lộng lẫy, còn vẽ lên trán hình hoa mai đỏ, tà váy lay động, mềm mại chui vào lòng hắn.
Chúc Vĩnh Ninh thường lén khóc vào ban đêm, nàng cắn răng không phát ra tiếng, cứ nghĩ hắn không biết.
Thật ra hắn biết tất cả, chỉ không biết vì sao nàng không khóc thành tiếng. Đôi lúc hắn ngồi trên xà nhà, nhìn ngắm nàng, trong lòng quặn thắt.
Đừng khóc nữa.
Ta ở đây với nàng mà.
Tống Tiêu biết những ngày như thế này chắc chắn không kéo dài, nàng chỉ là một nhiệm vụ của hắn, nhưng không ngờ ngày ấy lại đến quá nhanh.
Hắn bị dụ đi, khi quay về, nàng đã nằm trong vũng máu.
Tất cả các ngự y giỏi nhất đều ở trong cung, hắn ôm nàng lao đi như gió.
Máu của nàng lúc đầu còn nóng hổi, chạy một lúc, dần sền sệt, máu ngừng chảy, nàng chỉ có bấy nhiêu máu, chảy hết rồi, sẽ không còn nữa.
Trong gió đêm, hắn cảm nhận cơ thể công chúa dần trở nên lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, hắn thấy một số người mang xích sắt đang dần tiến đến.
Bọn họ lơ lửng trong không trung, có lẽ đó là những kẻ áp hồn của địa phủ.
Tống Tiêu ngạc nhiên khi mình có thể nhìn thấy những thứ ma quái này.
Những kẻ kia còn ngạc nhiên hơn, run rẩy hỏi: “Quỷ, quỷ, quỷ sứ đại nhân, ngài… nhìn thấy tiểu nhân sao?”
Hắn không muốn nói chuyện với bọn quỷ, chỉ lạnh lùng vung kiếm: “Không được lấy hồn của nàng.”
“Nhưng… trên sổ sinh tử đã ghi rõ, Chúc Vĩnh Ninh dương thọ đã tận… đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ tuân lệnh hành sự.”
“Có cách nào khác không?”
Hắn liếc mắt, lũ quỷ kia sợ đến run rẩy, khó khăn đáp: “Có thì có, chỉ là…”
“Nói.”
“Đổi mệnh thì quỷ sứ đại nhân không chỉ phải chịu đau đớn khủng khiếp, mà ngài còn không được chết tử tế ở kiếp này.”
Hóa ra chỉ là không chết tử tế, hắn cứ nghĩ phải tìm thiên tài địa bảo gì đó.
Thế là hắn đổi mệnh với nàng.
Khi mưa tên rơi xuống như trút, hắn đã nghĩ họ sẽ cùng chết. Nhưng khi nhìn thấy công chúa trúng tên, hắn lập tức hối hận.
Nàng là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể chịu đựng nổi?
Hắn không chết tử tế, cớ gì phải liên lụy nàng?
Ánh dao lạnh lẽo vây quanh, hắn bị bắt, phải chịu cực hình, từng chiếc xương bị rút ra từng chút một, đau đến mức không thể nhận thức được gì nữa. Nhưng không biết vì sao, sau vài ngày tra tấn, bọn họ lại bằng lòng cho hắn một cái chết nhanh chóng.
Nhưng nghĩ đến việc đám quỷ sai kia đã gọi hắn là Quỷ Sứ đại nhân, hẳn là chốn âm ti bọn họ sẽ được gặp lại nhau.
Đến lúc đó, ta sẽ đến đón nàng.
Đón rồi, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
– Hết –