Đoạn Trường Khúc - Chương 8: Ngoại truyện 1
Trong ký ức của Tiêu Cảnh Thừa, lúc còn nhỏ, mẫu hậu luôn dịu dàng, người thường cầm quạt tròn ru hắn ngủ. Phụ hoàng oai nghiêm nhưng cũng từng ôm hắn ngồi trên đùi đọc sách.
Niềm hạnh phúc đó bắt đầu tan vỡ từ khi nào?
Hình như là khi hắn bắt đầu thấy càng ngày càng nhiều phi tần trong Ngự hoa viên.
Hình như là khi hắn không chỉ một lần bắt gặp mẫu hậu khóc thầm giữa đêm.
Cũng có thể là từ khi mẫu hậu ép hắn đọc sách, luyện chữ.
“Cảnh nhi, con là thái tử, sau này sẽ làm hoàng đế.”
“Thái tử? Thái tử là gì?”
“Thái tử là người kế vị phụ hoàng con sau này.”
Vậy nếu hắn làm hoàng đế, phụ hoàng sẽ đi đâu?
Tiêu Cảnh Thừa không muốn làm thái tử, Hắn chỉ muốn những kẻ lộn xộn trong cung biến mất, để gia đình ba người họ như xưa, cùng chơi đùa ở đình đài thủy tạ.
Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra nữa, phi tần trong cung ngày càng nhiều, việc học của hắn cũng chất đống.
Mẫu hậu tự tay xuống bếp, nhưng phụ hoàng ăn vài miếng rồi bị các phi tần khác vội vàng gọi đi. Mẫu hậu bày bàn cờ, hai người họ chơi dở đã mấy lần, nhưng vẫn chưa xong.
Sau đó, mẫu hậu thu dọn bàn cờ, bảo người đem những quân cờ đi vứt.
Mẫu hậu vẫn trang điểm như xưa, nhưng dường như có điều gì đã thay đổi. Khi tiếp các phi tần, người mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Phụ hoàng đi Giang Nam, mang về một Lệ tần xinh đẹp.
Chuyện này càng lố bịch hơn, nghe nói Lệ tần trước kia là ở thanh lâu, thậm chí còn có con riêng. Mẫu hậu khi nghe tin không may bị kim thêu đâm vào tay, máu đỏ rỉ ra, nhỏ xuống lụa trắng như một giọt lệ.
Lần đầu tiên hắn thấy nữ hài ấy, là ở Ngự hoa viên, nàng đang bị bọn trẻ khác bắt nạt. Nàng nhỏ bé, chỉ có đôi mắt to đen láy, ngấn đầy lệ, miệng mếu máo, nằm rạp xuống đất khóc rống lên.
Hắn đi đến hỏi có chuyện gì, nữ hài như tìm được chỗ dựa, nói: “Ca ca, bọn họ không chịu chơi với ta.”
Người trong cung hoặc gọi hắn là thái tử, hoặc gọi hắn là hoàng huynh. Đây là lần đầu tiên có người gọi hắn là ca ca, không hề có quy củ. Hắn biết, nữ hài này chính là con của Lệ tần.
Hắn ghét những kẻ đã phá hoại gia đình ba người của họ, khiến mẫu hậu không vui, đương nhiên hắn cũng không thích nàng. Nhưng lại nghĩ, hắn là thái tử, cần gì phải chấp nhặt với một nữ hài?
Tuy nhiên, vì hắn đã tỏ thái độ không thích, nên những kẻ khác càng ra sức gây khó dễ cho nàng. Thế là hắn bắt nạt nàng, nhưng chỉ để mình hắn bắt nạt mà thôi.
Không biết có phải cách hành xử đó đã khiến Chúc Vĩnh Ninh hiểu lầm hay không, một ngày nọ, nàng đột nhiên hỏi hắn có phải thích nàng hay không.
Nực cười, về tình, họ là hoàng huynh hoàng muội; về lý, mẹ nàng mới vào cung chưa lâu đã gây xáo trộn khắp nơi, khiến mẫu hậu của hắn bị phụ hoàng trách mắng nhiều lần. Làm sao hắn có thể thích nàng?
Các thái giám cung nữ xung quanh đều nhìn hắn, muốn cười nhưng không dám. Hắn mất mặt, giận dữ đạp một cái vào người nàng, “Chúc Vĩnh Ninh, ngươi cũng xứng sao?”
Tiêu Cảnh Thừa thật sự có người mình thích. Gia Vân thông minh, hiểu lễ, lại dịu dàng e thẹn. Nếu phải nói giống ai, nàng giống mẫu hậu dịu dàng năm xưa của hắn.
Lỗi lầm mà phụ hoàng đã phạm, hắn sẽ không lặp lại.
Khi kế vị, hắn sẽ lấy nàng, lấy giang sơn làm sính lễ, hứa cùng nàng trọn đời trọn kiếp.
Lệ tần tuy được sủng ái nhưng lại bị tố cáo dùng hương liệu chứa độc tố chậm rãi đầu độc phụ hoàng. Sự việc bại lộ, nàng bị ban chết.
Thời điểm đó rất kỳ lạ, vì hắn nghe thái y bí mật báo với mẫu hậu rằng chất độc trong cơ thể hoàng thượng đã ngấm sâu, sau này chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
Hắn thầm nghĩ, liệu mẫu hậu có biết trước việc này, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa, hắn không thể chấp nhận việc mẫu hậu cũng muốn giết phụ hoàng.
Vậy cái mà hắn luôn giấu trong lòng, cái gọi là gia đình ba người của họ, còn có ý nghĩa gì?
Không thể trách mẫu hậu, Lệ tần cũng đã chết, vòng vo một hồi, dường như chỉ có thể trách Chúc Vĩnh Ninh. Nhưng khi hắn sai người điều tra ra sự thật, mẫu tử Lệ tần vốn bị ép vào cung, vốn không phải là cái gọi là kỹ nữ dùng thủ đoạn trèo lên long sàng.
Tiêu Cảnh Thừa cảm thấy áy náy, thương cảm, muốn đối tốt với nàng, nhưng Chúc Vĩnh Ninh giờ đã thành một đóa hoa héo tàn, chỉ có thể sống lay lắt dựa vào thuốc bổ.
Mấy năm sau, phụ hoàng qua đời, hắn lên ngôi kế vị. Mẫu hậu nhẫn nhịn toan tính nhiều năm, cuối cùng cũng trở thành Thái hậu. Bà ôm hắn, khóc nức nở: “Thừa nhi, Thừa nhi, mẹ con ta khó khăn lắm mới… khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay…”
Hắn giữ đúng lời thề, cưới Gia Vân, đem những thứ tốt nhất trên đời tặng cho nàng. Còn Chúc Vĩnh Ninh, nghe nói, Thái hậu muốn gả nàng đi hòa thân.
Chúc Vĩnh Ninh hoàn toàn thừa hưởng nhan sắc từ mẫu thân nàng. Khi nghe tin đó, bộ tộc kia mừng rỡ, tiến cống vô số bò dê. Không biết vì sao, khi nhìn những con bò dê ấy, hắn bỗng nhớ lại sính lễ dành cho Gia Vân – đều là những báu vật quý hiếm mà hắn tốn biết bao tâm sức sưu tầm.
Chúc Vĩnh Ninh chỉ xứng với lũ gia súc này.
Trong lòng hắn dâng lên chút bực dọc, uống say trong Ngự thư phòng. Cửa vừa hé mở, Chúc Vĩnh Ninh chân trần bước vào, nơi cổ chân nàng treo một chiếc chuông vàng.
Đầu hắn bỗng nhiên nổ tung, mọi việc cứ thế mà xảy ra.
Nàng không chút tuân phục, tựa như tảng đá cứng đầu, luôn dễ dàng khơi dậy những ham muốn chinh phục nguyên sơ nhất trong lòng hắn.
Hắn lại bước theo con đường của phụ hoàng, phản bội Gia Vân, hắn càng thêm căm ghét Chúc Vĩnh Ninh.
Sau đó, họ có một đứa con.
Tiêu Cảnh Thừa có chút vui mừng, đó là đứa con đầu lòng của hắn. Nàng đặt tên cho đứa trẻ là “Thiên Thiên”. Phải chăng nàng hy vọng đó là một bé gái? Bé gái… cũng không tồi.
Hắn bí mật đưa đứa trẻ ra khỏi cung, nhưng bị Thái hậu phát hiện. Bà phái người giết chết đứa bé.
“Chỉ là một đứa con hoang, giữ lại để làm gì?”
“Nó không phải con hoang, nó là hoàng tự, là cốt nhục của ta!”
“Hừ, danh không chính, ngôn không thuận, sinh ra cũng không nuôi lớn được. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ban cho Chúc Vĩnh Ninh một vị trí?”
“Sao lại không thể?”
“Ngươi… ngươi đúng là nghịch tử! Ngươi quên những gì mẹ con ta đã trải qua sao?”
“Mẫu hậu, người già rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Chuyện của trẫm, trẫm tự quyết định.”
Lần đầu tiên hắn chống đối mẫu hậu, là vì Chúc Vĩnh Ninh.
Mất đi đứa con, ánh mắt nàng nhìn hắn như tàn tro, nhưng bên trong lại rực cháy hận thù. Dù mối quan hệ của họ từ nhỏ đến lớn không mấy tốt đẹp, nhưng lần này, giữa họ giống như có một rào cản không thể vượt qua.
Một thời gian sau, chẳng biết Chúc Vĩnh Ninh đã nghĩ thông điều gì, nàng đồng ý múa trong tiệc mừng thọ. Nàng chắc chắn không nhảy vì Thái hậu, vậy điệu múa ấy chắc chắn là dành cho hắn.
Tiêu Cảnh Thừa rất vui, nửa đêm tìm đến nàng, mong muốn nối lại tình xưa, nhưng cuối cùng phát hiện điệu múa đó, nàng đã dành cho một ám vệ.
Hắn nhìn họ ôm nhau, cơn giận dữ dâng lên ngút trời, chỉ cảm thấy như có thứ quý giá ấp ủ bao lâu bị ai đó đánh cắp. Hắn ra lệnh chém đầu ngay tại chỗ, nhưng khi thấy nàng trúng tên, hắn lại kinh hoàng đến tột cùng, không màng gì lao tới.
“Chúc Vĩnh Ninh—!”
Hắn dùng một số thủ đoạn, người vốn thà chết không khuất phục cuối cùng đã phải quỳ dưới chân huynh ấy, đúng như hắn mong muốn.
Hắn tha thứ cho sự bất trung của nàng, ban cho nàng Tần vị, thậm chí còn bất chấp mọi lời bàn tán mà dành cho nàng một cung điện xa hoa vượt bậc.
Bảy ngày sau, nàng nhập cung, lần này hắn và nàng sẽ bắt đầu lại, bọn họ sẽ lại có thêm những đứa trẻ.