Đoạn Trường Khúc - Chương 7
Công chúa của ngươi lại đang leo cây, lần này, ngươi có đỡ được nàng không?
Có lẽ trời xanh cuối cùng cũng nghe thấy lời nguyện của ta. Khi ta sắp rơi xuống, trong khoảnh khắc, ta thoáng thấy một tia lửa. Ta nghĩ đó là ảo giác, nhưng cánh tay ôm chặt lấy ta lại vô cùng chân thực.
Ta vui sướng ôm lấy cổ người vừa đến, “Ngươi đến rồi?”
Nhưng rất nhanh ta nhận ra điều gì đó không đúng, người này mạnh mẽ hơn Tống Tiêu rất nhiều.
“Ngươi là ai?”
“Thuộc hạ là Long Tam.”
Long Tam… Long Tam…
“Vậy, ngươi nhất định biết Long Thất ở đâu chứ, hắn còn sống không?”
Nam nhân sau mặt nạ bạc gật đầu.
Hắn còn sống, tiểu ám vệ của ta còn sống!
Những giọt nước mắt hạnh phúc không thể kìm nén mà trào ra. Con tim ta bị treo lơ lửng suốt những ngày qua bị, cuối cùng đã được hạ xuống. Ta khuỵu xuống, định ngồi nghỉ một lát, thì nghe người đeo mặt nạ bạc nói: “Thuộc hạ liều mình đến đây, công chúa từ bi, vẫn nên xin bệ hạ ban chết cho Long Thất.”
Ban… chết…
Ban chết là có ý gì?
“Xin bệ hạ ban chết” nghĩa là sao?
Từng từ một ta đều hiểu, nhưng khi chúng ghép lại thành câu, ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Đầu óc ta trống rỗng, ta ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt đầy thương cảm của người trước mặt.
Môi ta hé mở rồi khép lại, toàn thân run rẩy. Ta đột nhiên không kìm được mà quỳ sụp xuống nôn mửa.
Bọn họ đã tra tấn hắn đúng không?
Hình phạt kinh hoàng đến mức nào mới khiến một Long vệ, người được chọn lọc kỹ lưỡng, tình nguyện muốn chết.
“Được… được…”, ta trả lời người đeo mặt nạ bạc, “Bản cung biết rồi.”
Ta không nhớ ngày hôm đó mình đã trở về phòng thế nào, chỉ biết ta đã gượng dậy và đánh thức Tiểu Liên.
“Nương tử?” Nàng ta ngái ngủ, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo lại, “Nương tử sao lại ở đây? A, vết thương của người——”
Ta ngăn nàng ta kêu lên.
“Nói với hoàng thượng, ta muốn gặp hắn.”
Tiêu Cảnh Thừa bảo ta đợi, đến chiều hôm sau hắn mới chậm rãi tới, khi hắn đến, rượu và thức ăn đã nguội lạnh. Nhưng không sao, ta biết hắn sẽ không ăn.
Tôi thay bộ váy sa thêu kim tuyến mà trước đây hắn từng thích nhất, quỳ dưới cửa đợi hắn.
Một bàn tay nâng cằm ta lên, “Chúc Vĩnh Ninh, nghe nói nàng có việc muốn gặp trẫm?”
“Xin hãy… ban chết cho hắn…”
“Ban chết cho ai?”
Tôi nghe thấy giọng mình khàn đặc, đứt quãng.
“Ban chết cho Long Thất… ban chết… cho Tống Kiều.”
Tiêu Cảnh Thừa thỏa mãn buông tay. Tôi nhìn thấy vạt áo hắn khẽ xoay khi ngồi xuống ghế.
“Nàng lấy gì để giao dịch với trẫm?”
“Tất cả, tất cả của ta.”
Phía trên truyền đến tiếng nắp tách trà va chạm, ta đoán hắn đang uống trà. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tách trà đặt xuống bàn phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Trẫm không thích những thứ không sạch sẽ, ban cho nàng tắm suối nước nóng, bảy ngày sau vào cung, phong tần vị.”
Lúc này ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại có được thân phận “Cô nương Cẩm Khanh”, hóa ra từ lâu hắn đã trải sẵn đường cho ta vào cung. Ta cúi đầu sát đất, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống nền gạch, “Tạ Hoàng thượng long ân… tạ Hoàng thượng long ân…”
Đôi giày đen thêu chỉ vàng dừng trước mặt ta, giọng nói của hắn mang theo áp lực của bậc đế vương.
“Nàng khóc cái gì? Không muốn sao?”
“Muốn… muốn”, ta cắn chặt răng, cố gắng nói một câu hoàn chỉnh, “Thần thiếp… vui mừng không tả xiết.”
Khi hắn sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, ta hỏi hắn: “Tại sao?”
“Trẫm đã nói, nàng là người của trẫm.”
Đêm hôm đó ta ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng vẫn bị một cơn đau tim đột ngột làm tỉnh giấc, dường như có một khúc xương trong tim gãy nát, dù ta biết nơi đó vốn không có xương, nhưng cơn đau vẫn không ngừng lại.
Trái tim bị xé làm hai nửa, Tiểu Liên hoảng hốt vì cơn bệnh bất ngờ ập đến của ta, vội vã xách váy chạy ra ngoài gọi thị vệ. Trong cơn mơ màng, ta dường như nhìn thấy Tống Kiều, trong mắt hắn tràn đầy thương xót, hắn khẽ lắc đầu với ta, khẩu hình như đang nói “Đừng khóc”. Ta đưa tay chạm vào hắn, lại chỉ xuyên qua một hình bóng ảo ảnh.
Trên đời này không còn hắn nữa!
Trên đời này không còn hắn nữa!
Tiểu ám vệ của ta, lần này hắn thực sự đã bay đi rồi.
Hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
15
Có vẻ như biết ta sẽ không bỏ trốn nữa, cũng biết rằng dù có trốn, ta cũng không thể đi đâu được, thị vệ trước cửa đã được Tiêu Cảnh Thừa rút đi. Trong thuốc không còn thêm dược liệu khiến người ta mê man, nhưng ta vẫn không ăn được gì.
“Nương tử, dù gì người cũng nên ăn một chút.” Tiểu Liên bưng bát canh lên khuyên nhủ ta.
Ta đờ đẫn nhìn cây cổ thụ nghiêng nghiêng sau vườn, chua xót nói: “Ta nghe nói, buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật. Nhưng tại sao kỹ nữ hoàn lương lại khó như vậy, nàng ấy chỉ muốn… cởi bỏ y trang, trở về quá khứ mà thôi…”
“Nương tử, người, người đừng nói vậy, nếu người có mệnh hệ gì, nô tì biết làm sao đây?”
Nhìn dáng vẻ sắp khóc của nàng, ta hỏi: “Nếu ta không ăn, hoàng thượng sẽ trị tội ngươi, phải không?”
Nàng ấp úng, ta đã hiểu rõ, ta cầm lấy bát uống cạn. Cố nén cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, ta đặt bát không lên bàn, chờ nàng đi ra rồi vội vàng chạy đến chậu hoa nôn đến trời đất tối tăm, nôn đến cuối cùng, dịch vàng trong dạ dày lẫn cả tơ máu.
Ban đêm không ngủ được, ta tìm chăn mà Tống Kiều từng dùng ra. Trong chăn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của gỗ thông, ôm vào người, như ôm lấy hơi ấm của hắn.
Ta muốn viết đôi dòng cho hắn rồi đốt gửi đi, cầm bút suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra ta thậm chí không biết chữ “Tiêu” trong tên hắn là chữ nào.
Là “Tiêu” trong “Tiêu dật”, hay “Tiêu” trong “mây trời”?
Hay là “Tiêu” trong “dũng mãnh”?
Cuối cùng ta viết: “Tiểu ám vệ, ta nhớ ngươi. Khi nào ngươi mới đến đón ta?”
Ngọn lửa liếm lấy tờ giấy, khói xanh bốc lên, Tiểu Liên vội chạy vào, ” Cẩm Khanh Cô nương, nô tì ngửi thấy mùi khói… người không sao chứ?”
Ta đưa tay ra trước ngọn lửa nhảy múa trong giá đỡ nến sưởi ấm, cười nói: “Không sao, chỉ viết một lá thư gửi về nhà thôi.”
Nàng nhìn tro tàn trên mặt đất, không dám nói gì.
Ta đoán chắc ta đã khiến nàng hoảng sợ.
“Tiểu Liên, chẳng phải ngươi lo lắng ta không ăn uống mà hao mòn thân thể sao? Ngày mai chúng ta ra ngoài mua bánh bao nhé. Ngươi đi hỏi hoàng thượng xem ta bây giờ có thể ra phố không?”
Thế giới của ta thay đổi, nhưng phố xá vẫn nhộn nhịp như hàng chục năm trước, tiếng người ồn ào, quán bánh bao vừa hấp xong hai lồng bánh bao nóng hổi, bên ngoài đã có hàng dài người xếp hàng.
Phía trước có một nam tử mặc áo gấm xanh lục đậm, tay xách đủ loại túi lớn túi nhỏ, da hắn trắng như ngọc đẹp, giữa đám đông lại nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Ta đi vòng ra sau hắn, chào hỏi một tiếng.
Hắn giật mình, như gặp ma, “Công… công… cô nương, người chẳng phải… sao lại gầy như thế này?”
Gặp lại Quý Hoài An có lẽ là chuyện tốt đẹp duy nhất trong những ngày này, ta che miệng cười khúc khích một hồi, nói với hắn: “Quý đại nhân, thật là trùng hợp.”
Nhắc đến chuyện này, hắn vui mừng ra mặt, giơ những thứ đang xách trong tay lên, “Phu nhân nhà ta có thai, khẩu vị rất khó chiều, sáng sớm đã ném gối bảo ta ra ngoài mua đồ ăn cho nàng.”
“Thật là chúc mừng ngài. Quý đại nhân, ta có một câu hỏi, muốn hỏi ngài đã lâu, hôm nay gặp được, không biết ngài có rảnh không?”
“Xin cô nương cứ nói.”
“Giả như hoàng thượng phái ngài đến Lĩnh Nam làm quan văn, ngài có đồng ý không?”
Nghe vậy hắn mỉm cười, mặt mày thư thái, một dáng vẻ thanh nhã tựa gió mát trăng thanh. “Trên cao lo cho dân, nơi xa lo cho vua, Quý mỗ đọc sách hai mươi năm, chính là vì điều này.”
“Vậy sao? Thì ra là vậy…” Ta ho khẽ hai tiếng, cười nói: “Quý đại nhân, chúng ta có duyên, lần này để ta mời phu nhân của ngài một bữa. Nàng thích ăn vị gì? Ông chủ, ông chủ…”
“Không được không được, vẫn là hạ quan mời cô nương…”
Bánh bao mua về, một cái nhân đường đỏ, một cái nhân đậu đỏ. Ta đẩy cái nhân đường đỏ sang bên kia bàn.
Tiểu ám vệ, trước kia đều là ngươi mua cho ta, lần này ta mua cho ngươi. Ngươi thử xem, ta nhớ ngươi thích nó.
Nửa đêm, Tiểu Liên bị những âm thanh trong phòng làm giật mình tỉnh giấc. Nàng hoảng hốt chạy vào, ôm chặt lấy chân ta kéo xuống.
“Nương tử, nương tử, người đang làm gì vậy?!”
Ta trấn an nàng: “Không sao, ta không có ý định làm gì dại dột, chỉ là… muốn thử xem ngủ trên xà nhà cảm giác ra sao.”
Tiểu Liên ngẩng lên nhìn một cái, lẩm bẩm: “Cao hẹp như vậy, làm sao ngủ được?”
Phải rồi, cao hẹp như vậy…
Hắn làm ám vệ, ngủ trên đó không biết bao nhiêu năm.
Công phu của hắn giỏi như vậy, nghe nói việc tuyển chọn Long Vệ vô cùng khắt khe, hắn có thân thủ tốt thế này, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ. Ta bỗng thấy chỉ một chiếc bánh bao nhân đường đỏ thôi, so với những khổ cực ấy, tính ra nào có vị ngọt gì?
Nếu không làm ám vệ, ở độ tuổi của hắn, đáng lẽ phải là một thiếu niên rực rỡ như ánh dương, vậy mà hắn lại phải trở thành một cái bóng, ẩn mình trong bóng tối. Hắn đã làm ánh sáng của ta, nhưng chỉ ngắn ngủi như vì ngôi sao băng, ta đã không thể bảo vệ chu toàn cho hắn.
Tống Tiêu, ngươi oán trách ta sao?
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy vị tanh ngọt ở cổ họng, nhưng thấy Tiểu Liên còn đứng đó, ta cắn chặt răng, cố gắng nuốt ngược vào trong, miệng toàn là vị gỉ sắt.
Đến ngày thứ sáu, trong cung phái người đưa đến lễ phục phong tước. Khi Tiểu Liên mở hộp gấm ra, nàng kinh ngạc kêu lên, “Nương tử, cây trâm này được làm từ điểm thúy! Trong cung, chỉ có hoàng hậu và thái hậu mới có. Hoàng thượng thật sự coi trọng người lắm!”
Điểm thúy, là thứ làm từ lông của loài chim bói cá, đẹp đẽ nhưng đầy máu. Tiêu Cảnh Thừa luôn thích những vẻ đẹp nhuốm máu như vậy.
Ta không buồn nhìn qua, chỉ đứng trước cửa sổ nghênh đón làn gió thổi vào. Tiểu Liên nghe ta ho khẽ, vừa lẩm bẩm, “Nương tử, người không chịu được gió đâu,” vừa khoác thêm áo choàng cho ta. Áo này là từ lúc trước đến đã để lại, bây giờ mặc vào, vòng eo đã rộng ra ba ngón tay.
Nàng đưa tay định đóng cửa sổ lại, nhưng ta lại ngăn nàng lại.
“Suỵt—ngươi nghe đi.”
“Nghe gì ạ? Nô tỳ chẳng nghe thấy gì cả.”
“Tiếng gió.”
“Tiếng gió? Tiếng gió thì có gì hay đâu? Nô tỳ nghe chẳng thấy gì đặc biệt.”
Hay lắm chứ, tiếng gió chẳng phải rất hay sao?
Khi Tống Tiêu ôm ta phi nhanh trên mái nhà, tiếng gió cũng rít lên như thế, nghe thật hay biết bao.
Vào ngày tiến cung, Tiểu Liên gọi ta dậy từ sáng sớm, trang điểm tỉ mỉ. Thấy sắc mặt ta nhợt nhạt, nàng dặm ba lớp phấn hồng, mất gần hai canh giờ mới trang điểm xong. Khi soi gương, ta giật mình trước người trong gương.
“Nương tử thật sắc nước hương trời, chẳng trách Hoàng thượng phải bỏ bao công sức để đưa người vào cung.”
Ta khẽ cười, không nói gì thêm.
“Vẽ lại hoa điền cho ta đi. Hôm nay là ngày tốt, ta muốn khi gặp chàng trông thật đẹp.”
Dậy quá sớm, xe ngựa lắc lư khiến ta dù đã dùng trâm đâm vào tay những vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Trong cơn mơ hồ, ta thấy Tống Tiêu, sau lưng chàng là một đám người lố nhố không rõ là ai. Chàng ôm ta, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, dịu dàng đến không tưởng,
“Sao gầy đi thế này rồi? Không chịu ăn uống sao?”
“Ta không ăn, chàng không ở đây, ta nuốt không trôi.”
“Nếu không ăn được thì thôi, ta đến đón nàng đây.”
“Tiểu ám vệ, hôm nay ta có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy ta gả cho chàng, chàng nhất định phải đón ta đấy.”
Chàng mỉm cười gật đầu.
“Ừ.”
—