Đoạn Tình - Chương 2
5.
Tôi không nói chuyện với Trần Niên, không thèm nhìn anh ta lấy một lần.
Bánh sandwich anh ta làm, tôi thẳng tay ném vào thùng rác.
Không nghe điện thoại, tin nhắn của anh ta thì xóa ngay lập tức.
Ngày ngày đi về muộn, trên người nồng nặc mùi rượu.
Không ngủ chung phòng.
Trần Niên gầy rộc đi rõ rệt.
Anh ta mất ngủ liên miên, phải quay lại uống thuốc chống trầm cảm.
Cuối cùng, cảm xúc của anh ta cũng lên đến cực điểm.
Đến ngày thứ tám, anh ta chặn tôi lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi gạt tay anh ta ra, phủi những hạt bụi không hề có trên người mình, lạnh lùng nói: “Sáu giờ chiều tôi về!”
“Được, anh chờ em!”
Tôi về nhà lúc sáu giờ rưỡi.
Trần Niên lo lắng đi qua đi lại.
“Em về rồi! Đói không, ăn chút gì trước nhé? Anh đã làm món ăn mà em thích!”
Tôi đặt mạnh túi xách xuống.
“Đừng nói mấy câu nhạt nhẽo đó, nói đi, anh muốn nói cái gì?”
Trần Niên nắm chặt tay.
“Anh cũng rất mệt mỏi, ngày nào anh cũng ở nhà, dọn dẹp nhà cửa, đợi em về, nấu cơm cho em. Anh ngày càng cảm thấy không còn niềm vui, thậm chí không còn cảm nhận được chính mình.”
Tôi biết anh ta định nói gì.
Nói về sự vất vả của anh, nói tôi thờ ơ với gia đình, không quan tâm đến anh.
Đây cũng là điều anh ta từng thổ lộ với người vợ của Lăng Viễn.
Và tình cờ là, vợ Lăng Viễn cũng có những lời oán trách tương tự.
Thế là họ nhanh chóng thấu hiểu và đồng cảm với nhau.
Nhìn Trần Niên tự biện hộ cho bản thân.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng có chút động lòng nào.
“Cuộc sống này là anh tự cầu đấy thôi. Ngày trước anh nói công việc quá áp lực, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Tôi không nói một lời, đồng ý ngay, từ đó mọi chi phí, tiền nhà tiền xe đều đổ lên vai tôi. Và đây là cách anh đáp lại tôi sao?”
“Em chỉ thấy được sự vất vả của mình, còn anh thì sao? Hà Tình, em đã từng cảm thông cho anh chưa? Em có nghĩ đến việc dành chút thời gian cho anh không? Anh là đàn ông, anh cần một người vợ dịu dàng, như Phương Nhu vậy, chứ không phải một bà chủ chỉ biết ra lệnh như em!”
Phương Nhu?
Tôi mất mấy giây để phản ứng lại.
À, vợ của Lăng Viễn chứ gì!
Suýt nữa thì khiến tôi mất tập trung.
Tôi nhanh chóng đáp lại bằng câu thoại quan trọng nhất hôm nay: “Trần Niên, anh thừa nhận đi, anh chỉ là kẻ ích kỷ, yếu đuối, bất tài, vừa ăn bám lại còn tự cao tự đại. Anh giống như con chuột dưới cống rãnh, nhìn thêm một lần cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Im đi!”
“Tại sao tôi phải im, chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao?”
Tôi tiến một bước, tự đưa mình vào tầm tay của anh ta.
Sự tiếp xúc cơ thể và lời lẽ sỉ nhục cuối cùng đã khiến anh ta đẩy mạnh tôi ra.
“Tôi bảo cô im đi!”
“A!”
Cơn đau thấu xương truyền đến.
Chết tiệt, trẹo chân rồi.
Tôi ngã ngồi xuống sàn.
Ngay sau đó, dưới thân tôi hiện ra một vệt máu đỏ thẫm.
Biểu cảm tôi rung động, ngơ ngác nhìn lên, tay đặt lên bụng mình.
“Con của tôi!”
Trần Niên khựng lại, bước chân dừng giữa không trung.
“Cô lấy đâu ra con?”
Kể từ khi anh ta cặp kè với người phụ nữ tầng dưới, đã hơn nửa năm chúng tôi không còn quan hệ vợ chồng.
Đàn ông thật kỳ lạ.
Họ có thể tự tin ngoại tình, mặt dày cầu xin tha thứ.
Nhưng nếu phụ nữ làm điều tương tự, họ lại xem đó như sự sỉ nhục khủng khiếp.
“Là ai? Có phải là người đàn ông lần trước lái xe đưa cô về? Hay là người lần đi công tác cùng cô đã nhận cuộc gọi của tôi ấy? Hà Tình, cô có xứng đáng với tôi không?”
Tôi nhếch môi, cười khẩy, dùng giọng chua chát nhất nghiến răng nói:
“Sao? Anh đã là dưa muối hỏng, tôi còn phải vì anh mà giữ mình sao?
“Anh quá coi trọng bản thân, hay quá coi thường tôi?”
“Cái độ bền bỉ không quá ba phút của anh, tôi đã phát chán từ lâu rồi.”
“Bây giờ tốt nhất là chia tay ngay, và anh đừng hòng lấy được một xu nào của tôi!”
Những lời nói đầy khiêu khích của tôi khiến hơi thở Trần Niên ngày càng nặng nề, mắt anh ta đỏ ngầu, cả người căng cứng đến run rẩy.
“Câm miệng, câm miệng đi!”
Tôi cười nhạt, giễu cợt: “Tôi không câm đấy, thì sao nào? Anh định bóp chết tôi à?”
Ngay khi tôi dứt lời, anh ta lao tới, đè tôi xuống đất, bóp chặt cổ tôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Chợt có bóng người lao vào phòng. Trần Niên bị giữ chặt, áp lực trên cổ tôi biến mất, tôi thở hổn hển.
“Anh đến muộn chút nữa chắc tôi đã đi gặp tổ tiên rồi đấy!” tôi trách Lăng Viễn khi anh ta đỡ tôi đứng dậy.
“Chết tiệt, sao cô không nói là chơi tới mức này? Sao lại có cả máu? Cô có thai à?”
“Máu gà thôi.” Tôi bình thản đáp.
Lăng Viễn chậc lưỡi: “Được rồi!”
Những người giữ chặt Trần Niên đều là hàng xóm thân quen trong khu. Mặt họ lộ rõ vẻ nghi ngờ nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Tôi kịp thời hét lên: “Anh ngoại tình thì cũng thôi đi, còn muốn giết người diệt khẩu? Tôi báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!”
Là người nói là làm, tôi không định chỉ hăm dọa suông.
Tôi đã báo cảnh sát và kiên quyết yêu cầu giam giữ anh ta trong 24 giờ.
“Cô không đi khám à?” một người hỏi tôi.
“Chẳng để làm gì, vết thương kiểu này cùng lắm cũng chỉ giữ được anh ta năm ngày, tốn thời gian.”
Tôi quay sang hỏi Lăng Viễn: “Còn bên anh thì sao?”
Anh ta xoa trán: “Thấy tôi cương quyết ly hôn, giờ cô ta tính chia tài sản chung rồi.”
Lời lẽ của vợ Lăng Viễn giống hệt như Trần Niên. Cô ta đổ lỗi cho anh vì thiếu quan tâm, không chu đáo, không hiểu cô ta, khiến cô ta thiếu an toàn, chẳng thấy được tình yêu từ anh.
Chốt lại là: “Tôi ngoại tình là lỗi của anh!”
Vì vậy, cô ta yêu cầu chia đôi tài sản.
“Không sao đâu!” Tôi an ủi Lăng Viễn. “Trước khi Trần Niên ra khỏi đồn ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với cô ta.”
Nói về việc cô ta nên trả lại tài sản chung của tôi như thế nào.
Chỉ trong chưa đầy một năm, Trần Niên đã tiêu hết gần trăm triệu cho cô ta.
Ngày trước, khi tôi còn hoàn toàn tin tưởng anh ta, anh ta bảo bị bắt vì lái xe khi say, phải nhờ bạn giúp đỡ nhưng tốn phí 270 triệu. Tôi không suy nghĩ, chuyển tiền ngay lập tức.
Thế mà, chỉ nửa phút sau, anh ta đã dùng tiền đó để mua túi cho vợ của Lăng Viễn.
Sau khi kiểm tra và nhận thuốc, thấy không có vấn đề nghiêm trọng, tôi về nhà gọi thợ khóa, đổi mật mã cửa nhà.
Đêm đó, tôi ngủ ngon lành.
Tôi tin rằng chẳng cần đợi đến sáng mai, cả khu chung cư đều sẽ biết chuyện ngoại tình của Trần Niên.
Với đối tượng ngoại tình của anh ta, tôi nói với vợ của Lăng Viễn: “Cô có ba ngày. Nếu không trả lại đầy đủ số tiền trong danh sách này, tôi sẽ gửi bản danh sách đến bố mẹ cô, rồi đến các cô dì chú bác, bạn học và hàng xóm của cô!”
Vợ của Lăng Viễn nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét.
“Cô có quyền gì mà làm vậy?”
“Chẳng vì gì cả, tôi chỉ muốn lấy lại tiền của mình thôi. Nếu cô không trả nổi, tôi sẽ giúp cô kêu gọi góp tiền. Thế nào, có phải rất chu đáo không?”
Cô ta tức đến mức run lên.
“Cô dám!”
“Tất nhiên, chính vì cô quá cứng đầu, trong mắt chỉ có tiền nên Trần Niên mới không thích cô!”
Tôi nhún vai. “Anh ta thích cô à? Thì cứ lấy đi, tôi chẳng bận tâm.”
“Nhưng trước hết, trả lại tiền cho tôi! Nhớ kỹ, cô chỉ có ba ngày thôi!”
Chiều hôm đó, tôi không la cà mà về nhà sớm. Khóa trái cửa, ngồi trên ghế sofa, chọn một bộ phim, nướng ít khoai tây chiên và đeo tai nghe tận hưởng.
Hai tiếng trôi qua, đến gần tám giờ rưỡi, liên tục vang lên tiếng “Mở khóa thất bại”, “Sai mật mã.”
Sau vài giây im lặng, là tiếng đập cửa ầm ầm.
Tiếng chửi bới vang lên, trong đó có khá nhiều từ “cmn” đầy thô tục.
Thì ra anh ta là một kẻ tiểu nhân giả vờ lịch sự.
Sau khoảng năm phút, tôi gọi điện cho bố mẹ của Trần Niên.
“Alo, Tình à…”
“Mẹ, cứu con với, Trần Niên muốn giết con!”
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
“Anh ta ngoại tình, còn đưa phụ nữ khác về nhà, khi con phát hiện thì anh ta đánh con, suýt nữa bóp chết con! Nếu không có người báo cảnh sát, con đã bị anh ta bóp chết rồi. Vừa mới về nhà anh ta lại muốn đánh con nữa. Mẹ, mẹ với bố mau đến đây, nếu không con sẽ bị anh ta đánh chết mất! A…”
Tôi cúp máy đúng lúc, tính toán thời gian.
Bố mẹ anh ta từ nhà đến đây cũng mất ít nhất hai mươi phút.
Mà Trần Niên đã bắt đầu đập cửa rồi, sợ rằng chưa kịp đến thì anh ta đã bị bắt lại mất thôi.
À, tôi quên mất, Trần Niên có một người anh họ sống gần đây.
“Anh, cứu em với, Trần Niên muốn giết em! Em không dám mở cửa, anh ta sẽ đánh chết em mất.”
Trong nhóm cư dân đã có người lên tiếng phàn nàn.
Họ chửi rủa, kêu là làm phiền, là điên khùng!
Tôi run rẩy, gửi một đoạn ghi âm: “Có ai có thể liên hệ ban quản lý không? Tôi không dám mở cửa, anh ta sẽ đánh chết tôi mất.”
【Có phải chuyện hôm qua không?】
【Đúng, tôi nghe thấy từ tầng mười chín.】
【Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?】
【Anh không biết sao? Khó nói lắm, tôi sẽ nhắn riêng cho anh.】
【Thế phải báo cảnh sát chứ, tìm quản lý để làm gì?】
Tôi bắt đầu bật khóc trong đoạn ghi âm tiếp theo.
“Báo cảnh sát cũng vô dụng, tôi báo cảnh sát rồi nhưng anh ta chỉ bị giữ có 24 giờ. Tôi không dám mở cửa, anh ta suýt nữa đã bóp chết tôi vào hôm qua!”
Đã có những người hàng xóm bắt đầu hành động.
Họ bảo tôi trốn kỹ, đừng mở cửa, và họ sẽ liên hệ bảo vệ rồi cùng nhau tới giúp.
Khi người anh họ của Trần Niên đến nơi thì Trần Niên đã bị một đám người ấn chặt vào tường.
Anh ta vùng vẫy kịch liệt.
“Buông tôi ra!”
“Làm gì đấy? Các người làm gì đấy?”
“Anh là ai?”
“Tôi là anh họ của anh ta!”
“Vậy có người nhà là tốt rồi, anh ta ngoại tình còn đánh vợ, gia đình các người không quản lý nổi à?”
“Không thể nào, chắc có hiểu lầm ở đây. Các người thả anh ta ra đi! Đây là chuyện gia đình, nếu các người tiếp tục, tôi có thể kiện các người đấy!”
Ngay khi đám đông lộ vẻ ngờ vực và thả lỏng tay, tôi run rẩy mở cửa.
Ngay giây phút đối mặt với Trần Niên, ánh mắt anh ta như một con báo săn nhìn thấy thỏ con, lao tới nhanh như chớp.
“A!” tôi hét lên trong đau đớn, nhưng anh ta lại bị người khác giữ chặt.
“Nhìn đi, các người nhìn đi! Cách anh ta định lao vào tôi kia chẳng phải muốn giết người sao?” tôi hét lên, ngữ khí đầy kịch tính.
Sắc mặt người anh họ của Trần Niên thay đổi hẳn.
“Trần Niên, mày đang làm cái gì vậy? Còn không dừng lại ngay?”
Nhưng Trần Niên không chịu dừng, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Tôi ngoại tình thì sao? Cô ta cũng ngoại tình, thậm chí còn có thai với người khác!”
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt quay sang nhìn tôi.
Tôi tái mặt, dựa vào tường, vẻ như sắp ngã quỵ.
“Trần Niên, đồ khốn nạn! Anh vu khống tôi!
“Hôm qua anh còn nói sẽ bôi nhọ tôi để khi ly hôn đòi được nhiều tiền hơn, tôi không ngờ anh thực sự làm như vậy!
“Anh ở nhà không đi làm, là tôi lo tiền nhà, xe và cả cuộc sống cho anh. Anh đối xử với tôi như vậy sao?
“Còn nói tôi ngoại tình có con với người khác? Anh tự mà xem!”
Tôi rút ra tờ giấy chẩn đoán từ bệnh viện, ném xuống sàn.
“Đây là bằng chứng của bác sĩ, có dấu đỏ đàng hoàng. Tôi chưa từng mang thai!”
Một người nhặt tờ giấy lên, rồi Trần Niên lập tức giật lấy, mặt mày dữ tợn.
“Không thể nào, chắc chắn là giả. Cô rõ ràng có thai, tôi đã hơn nửa năm không đụng đến cô, cô rõ ràng là với người khác…”
“Đủ rồi!” Anh họ của Trần Niên quát lớn, “Trần Niên, đừng làm trò hề nữa!”
Anh ta quay sang tôi, nói nhẹ nhàng: “Hà Tình, thế này nhé, nghe tôi, chúng ta vào nhà ngồi xuống nói chuyện. Chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ? Anh ta vô tình leo lên giường người khác sao? Hay là nhầm lẫn tưởng tôi không phải là vợ?
Tôi chỉ đang câu giờ.
Vừa lúc đó, bố mẹ Trần Niên từ thang máy xông ra.
“Trần Niên!”
“Đồ vô lại, mày đang làm cái quái gì thế hả?”
Trần Niên đờ đẫn quay lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận.