Đoan Dương Huyện Chủ - Chương 5
13
Thế tử nói muốn cùng bạn hữu đi đạp thanh.
” Di Lạc, ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi đừng chạy lung tung.”
Ngài ấy chỉ vào chiếc vòng tay bằng vàng thưởng cho ta: “Nếu để ta phát hiện ra ngươi lại đến chỗ biểu ca, ta sẽ dùng vàng đúc thành một sợi xích chân, khóa chặt hai chân ngươi lại, sau này trói bên cạnh ta.”
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo thế tử: “Nếu thế tử không yên tâm, chi bằng dẫn ta theo cùng?”
“Ngươi?” Thế tử không có ý định này, ngài ấy ra ngoài thường không dẫn theo nữ tùy tùng.
Ta ngẩng đầu nhìn: “Thế tử chẳng lẽ không muốn ta ở bên cạnh sao?”
Thế tử đột nhiên bật cười, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Nguyên Di Lạc, phải chăng ngươi đã không thể rời xa ta rồi?”
Ta vừa định phủ nhận nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của thế tử, lời phủ nhận đã đến bên miệng lại cứng nhắc đổi thành.
“Đúng vậy.”
Thế tử dường như rất hài lòng với câu trả lời của ta, đồng ý.
“Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài mở mang tầm mắt.”
Ta cụp mi, sợ mình không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng.
Thế tử và một công tử tuấn tú cùng nhau đi dạo chơi ở ngoại ô.
Ngài ấy bảo ta gọi người này là công tử nhưng ta biết, người đến chính là đương kim thánh thượng.
Kiếp trước, khi hoàng đế và thế tử đi dạo chơi ngoại ô thì hoàng đế đột phát bệnh tim.
Vì không có thuốc bên cạnh, lại không tìm được đại phu ở vùng hoang vu, hoàng đế băng hà, chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Sau khi ta trọng sinh, vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Ta dùng tiền thưởng thế tử ban cho ta mua thuốc có thể chữa bệnh tim, mang theo bên mình.
Công lao cứu giá có thể đổi lấy mọi thứ ta muốn.
Quả nhiên, hoàng đế và thế tử leo đến lưng chừng núi, dừng lại trước một thác nước.
Đang cảm thán thác nước hùng vĩ, hoàng đế đột nhiên ôm chặt ngực, ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Hoạn quan đi theo sau kinh hô: “Hoàng thượng sợ là đột phát bệnh tim rồi!”
Thế tử đặt hoàng đế nằm trên đất, vội vàng hỏi: “Thuốc đâu?”
Các hoạn quan nhìn nhau, lắp bắp nói: “Không… không mang theo…”
Thế tử mặt mày xám xịt nhưng nhất thời cũng chỉ có thể nâng cằm hoàng đế lên, cố gắng để người thở dễ dàng hơn.
Ngay lúc này, ta lấy lọ thuốc đã chuẩn bị từ lâu trong lòng ra: “Nô tỳ có thuốc chữa bệnh tim ở đây.”
Thế tử nhìn ta nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy lọ thuốc.
Hoạn quan vội vàng ngăn cản: “Thế tử, không thể tùy tiện cho hoàng thượng dùng bất cứ thứ gì.”
“Vậy ngươi muốn trơ mắt nhìn hoàng thượng băng hà sao?”
Thế tử quyết đoán, không hỏi nguồn gốc của lọ thuốc, trực tiếp cho hoàng đế uống.
Quả nhiên là thuốc mua bằng giá cao, hiệu quả rất tốt.
Không lâu sau, hơi thở của hoàng đế dần trở nên đều đặn, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
Sau khi tỉnh lại, hoạn quan kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho hoàng đế.
Hoàng đế vẫy tay gọi ta: “Sao trên người ngươi lại có thuốc chữa bệnh tim?”
“Nô tỳ trời sinh có bệnh tim, thường mang thuốc bên mình, phòng ngừa bất trắc.”
Thế tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
“Xem ra trời không tuyệt đường sống của trẫm.” Trên mặt hoàng đế hiện lên một tia may mắn: “Ngươi cứu trẫm, muốn ban thưởng gì?”
Ta lập tức quỳ xuống đất: “Chỉ cho một viên thuốc, vốn không nên cầu xin hoàng thượng ban thưởng. Nhưng nô tỳ có một chuyện muốn cầu xin.”
“Cứ nói không sao.”
“Hoàng thượng có thể cho nô tỳ thoát khỏi nô tịch, trở về làm một lương dân không?”
Trong thời gian ở vương phủ, ta đã tích cóp được tiền lương, thế tử lại hào phóng, ban cho ta không ít tiền thưởng.
Ta đã tính toán, dùng số tiền này để mở một quán bán hoành thánh, hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân.
Hoàng đế cười nói: “Ngươi đã cứu trẫm, không cần ngươi nói, trẫm cũng sẽ giúp ngươi thoát khỏi thân phận nô tỳ. Ngươi không có yêu cầu nào khác sao?”
“Ví dụ như, ngươi có muốn vào cung hầu hạ không?”
Hoàng đế vừa dứt lời, sắc mặt thế tử lập tức thay đổi. Ngài ấy định mở miệng nhưng hoàng đế giơ tay ngăn lại.
Vào cung, chẳng khác nào nhảy vào một hố sâu khác.
Ta lắc đầu: “Nô tỳ phúc mỏng, không dám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.”
Lúc này, hoàng đế mới khẽ nói với thế tử: “Sợ cái gì, trẫm lại không cướp người yêu của ngươi, chỉ giúp ngươi thử xem thôi.”
Ngay sau đó, người lại hỏi ta: “Vậy ngươi có muốn gả cho thế tử không?”
“Trẫm làm chủ, ngươi có thể trở thành thế tử phi.”
Ta nhìn về phía thế tử, ngài ấy cũng nhìn ta, đủ loại cảm xúc đan xen, cuối cùng biến thành hy vọng.
Ngài ấy hy vọng điều gì?
Hy vọng ta đồng ý hay từ chối?
Ta không biết thế tử nghĩ gì, ta cũng không quan tâm.
Ta chỉ nghe theo tiếng gọi của trái tim.
“Thế tử cao quý, không phải nô tỳ có thể xứng đôi. Nô tỳ chỉ cầu xin được làm một lương dân mà thôi.”
Sau một lúc im lặng, hoàng đế nhìn thế tử đầy ẩn ý.
Sắc mặt thế tử tái xanh, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, rồi lại từ từ buông ra.
Ngài ấy quay đầu đi, không nhìn ta thêm một cái nào nữa.
Hoàng đế dường như rất hứng thú: “Không ngờ Trì Tuân lại bị người ta từ chối. Ngươi không biết đâu, bên ngoài có bao nhiêu người muốn gả cho ngươi, xếp hàng từ đầu thành đông đến cuối thành tây.”
Chỉ thấy sắc mặt thế tử khó coi, hoàng đế đành thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Hiếm khi thấy người có tâm tính như vậy. Trẫm sao có thể chỉ giúp ân nhân cứu mạng thoát khỏi thân phận nô tỳ?”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Đoan Dương huyện chủ, thực ấp một nghìn hộ, tự quyết định hôn sự.”
Trước đây, ta nhiều nhất chỉ nghĩ đến việc kiếm một khoản tiền từ hoàng đế, chưa từng nghĩ đến thân phận huyện chủ gì đó.
Ta mừng rỡ khôn xiết, quỳ xuống tạ ơn.
Nhưng sắc mặt thế tử lại vô cùng khó coi.
Trên xe ngựa trở về phủ, ngài ấy không nói một lời.
Cho đến khi sắp đến vương phủ, ngài ấy mới lạnh lùng nói: “Ngươi lừa ta.”
“Ta quen biết ngươi lâu như vậy, ngươi chưa từng mắc bệnh tim bao giờ.”
“Hôm nay ngươi đến là vì hoàng đế, vì công cứu giá, căn bản không phải muốn đi cùng ta, đúng không?”
Mục đích của ta đã đạt được, cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Đúng vậy. Ta từng mơ thấy cảnh tượng hôm nay nên nghĩ đến việc cứu hoàng đế.”
Nhưng thế tử không hề quan tâm đến lý do tại sao ta có thể biết trước chuyện này.
Ngài ấy nắm chặt vạt áo: “Nguyên Di Lạc, đây là lần thứ ba ngươi lợi dụng ta.”
“Ta đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi không có trái tim sao?”
“Sao ta lại không có trái tim? Nếu hoàng đế đi chơi với thế tử mà xảy ra chuyện, thế tử khó tránh khỏi bị liên lụy. Ta làm như vậy, cũng là giúp thế tử.”
“Ngươi!” Thế tử tức giận, quay đầu đi không thèm để ý đến ta nữa.
Ta muốn làm dịu cơn giận của ngài ấy nhưng ngài ấy vẫn bỏ đi thẳng.
Chuyện ta cứu giá có công được phong làm huyện chủ truyền đi khắp nơi, đến tai tỷ tỷ, tỷ ấy vô tình đánh rơi chén trà.
“Nguyên Di Lạc sao có thể xứng đáng?”
Tỷ tỷ trong lòng bất bình. Nàng kiêu ngạo như vậy lại chỉ có thể làm thiếp, còn ta là lá xanh làm nền, vậy mà một sớm trở thành huyện chủ.
Tỷ tỷ càng nghĩ càng tức giận. Giờ đã có thai, biểu thiếu gia lại đối xử với tỷ ấy rất tốt khiến tỷ ấy nảy sinh ý nghĩ không nên có.
Tỷ tỷ chỉ vào đứa trẻ trong bụng, nước mắt lưng tròng: “Lang quân đã nói yêu thiếp, thiếp lại mang cốt nhục của chàng, sao chàng nỡ để thiếp làm thiếp?”
“Muội muội của thiếp có thể trở thành huyện chủ, thiếp không thể làm thiếp. Lang quân, chàng phải cưới thiếp, phải cưới thiếp đàng hoàng!”
Biểu thiếu gia tuy hành sự phóng túng nhưng cưới một nha hoàn làm thê tử, hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhưng tỷ tỷ xoa bụng mình, giận dữ nói: “Nếu chàng không muốn, thiếp sẽ không sinh đứa trẻ này.”
Biểu thiếu gia chỉ nghĩ tỷ ấy đùa giỡn, liền thuận miệng đồng ý.
Trước khi rời khỏi vương phủ, ta cố ý đến thăm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vừa uống xong một bát thuốc an thai, thấy ta vào, sắc mặt hơi đổi.
Tỷ ấy vẫn thẳng lưng, ngẩng cao cằm: “Muội muội đến đây để khoe khoang với ta sao?”
“Vậy thì muội muội đến nhầm chỗ rồi, vài ngày nữa ta sẽ gả cho lang quân làm thê tử.”
” Lang quân nói sẽ xin cho ta một chức phong. Muội muội là huyện chủ, ta là mệnh phụ, trước mặt ta, muội muội cũng chẳng cao quý hơn là bao.”
Ta thấy buồn cười: “Tỷ tỷ vẫn còn mơ mộng hão huyền sao? Vương phi trước đây đã nhờ người xem mắt cho biểu thiếu gia, đã chọn đại muội của Cố thị lang. Hai người đã trao đổi thiếp cưới, không lâu nữa sẽ thành hôn. Tỷ tỷ không biết chuyện này sao?”
Tỷ tỷ sửng sốt, rồi cười lớn: “Ngươi lấy chuyện này ra lừa ta có ý nghĩa gì?”
Ta không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ.
Một lúc lâu sau, tỷ ấy cuối cùng cũng thu lại nụ cười: “Lời ngươi nói là thật sao?”
“Có thật hay không, tỷ tỷ tra một chút là biết.”
Tỷ tỷ biến sắc: “Không thể nào! Lang quân rõ ràng đã hứa cưới ta làm thê.”
“Chỉ là lời dỗ dành thôi, sao tỷ tỷ lại tin là thật?” Ta biết tỷ tỷ coi trọng nhất điều gì nên không chút nương tay mà đâm vào vết thương ấy: “Biểu thiếu gia sao có thể bỏ qua tiểu thư khuê các mà cưới một nha hoàn như tỷ làm thê?”
“Vậy còn ngươi?” Nàng phản vấn ta: “Cũng là nha hoàn, sao ngươi lại có thể sống tốt như vậy?”
“Ta muốn dựa vào cành cao để leo lên nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc treo mình trên cành cao. Cành cao không chắc chắn, ta phải tự tạo nền tảng cho mình.”
Im lặng một lúc, tỷ tỷ nghiến răng cười lạnh: “Nguyên Di Lạc, ngươi chỉ là may mắn hơn thôi, nói lý lẽ gì với ta?”
“Giờ ta đang mang trong mình nhi tử duy nhất của lang quân, thái y đã nói cái thai này là con trai. Tương lai của ta một mảnh tươi sáng, ngươi chỉ có danh hiệu huyện chủ rỗng tuếch, có gì đáng tự hào?”
Ta ung dung đứng dậy rời đi: “Vậy ta sẽ xem xem tương lai của tỷ tỷ tươi sáng như thế nào.”
Tỳ nữ thân cận của tỷ tỷ nhỏ giọng nhắc nhở tỷ ấy: “Di nương, dù sao nàng ta cũng là Đoan Dương huyện chủ do hoàng đế đích than sắc phong. Nếu di nương được nàng ta giúp đỡ, được nâng lên làm lương thiếp là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Dù sao người cũng là tỷ tỷ của nàng, không bằng đến xin lỗi huyện chủ, nhờ nàng ấy giúp đỡ đi.”
Tỷ tỷ nghe xong tức giận đập bàn: “Nói bậy bạ gì vậy!”
“Người có cốt khí như ta, sao có thể tự hạ mình cầu xin nó?”
Ta không ngoảnh lại mà đi.
Tỷ ấy sẽ cầu xin ta, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Trước khi ta rời khỏi vương phủ, thế tử cuối cùng cũng đến tìm ta.
“Nguyên Di Lạc, nàng không chịu gả cho ta, có phải vì nàng thấy bản chất thật của ta quá tàn nhẫn không?”
Ta thấy buồn cười: “Ta tuy thường nịnh nọt thế tử nhưng vẫn nói vài câu thật lòng. Ví dụ như, ta thật sự không thấy thế tử đáng sợ, ngược lại, trong lòng ta, thế tử là một người rất tốt.”
Thế tử thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi ta: “Vậy tại sao nàng không chịu gả cho ta?”
Ta nên nói thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc, ta nói: “Giờ ta không muốn thành thân, chỉ muốn tự do làm những gì mình muốn.”
Thế tử trầm ngâm, không nói thêm gì.
Không lâu sau, tin biểu thiếu gia cưới thê truyền đến.
Dù sao thì thiếp thất đã có thai trước, Thẩm gia đang vội vàng cưới thê cho hắn để che giấu.
Người biểu thiếu gia cưới chính là muội muội của Cố thị lang.
Nghe nói tỷ tỷ đã làm ầm ĩ mấy lần nhưng vô ích.
Đêm biểu thiếu gia thành thân, tỷ tỷ lấy cớ thai nhi trong bụng không khỏe, gọi biểu thiếu gia đến phòng mình.
Nhưng Cố thị cũng không phải dạng vừa, thấy một thiếp thất dám khiêu khích mình như vậy, liền bày ra bộ dạng của chủ mẫu để hành hạ tỷ ấy.
Đúng lúc này, một nha hoàn mà trước đây ta tặng cho biểu thiếu gia cũng truyền đến tin có thai.
Biểu thiếu gia mừng rỡ, còn tỷ tỷ thì buồn rầu.