Đoan Dương Huyện Chủ - Chương 2
5
Theo quy định của phủ, ta là nhất đẳng nha hoàn, tỷ tỷ là nhị đẳng nha hoàn, tiền tháng của ta cao hơn tỷ ấy.
Nhưng từ khi tỷ tỷ vào phủ, ngày nào cũng mặc đồ lụa, không bộ nào giống bộ nào.
Chưa hết, tỷ tỷ còn đeo khuyên tai, vòng tay leng keng.
Rõ ràng là nửa chủ tử.
Các nha hoàn trong phủ đều ghen tị với tỷ tỷ, tỷ ấy ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu: “Sống trên đời, dù ở hoàn cảnh nào, cũng phải tươi sáng rạng rỡ mới tốt.”
Cùng lúc đó, khi quản sự kiểm kê, phát hiện trong thư phòng thiếu khá nhiều giấy tuyên, bút lông sói…
Nơi ở của từng nha hoàn đều bị kiểm tra nhưng không tìm thấy đồ bị mất.
Đột nhiên có người chỉ vào tỷ tỷ: “Kỳ Lệ không phải đang làm việc trong thư phòng sao? Ngày nào cô ta cũng ăn mặc đẹp như vậy…”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía tỷ tỷ.
Tỷ tỷ hơi đổi sắc mặt, rồi cười lạnh nói: “Đó đều là ta dùng tiền tích cóp để mua. Huống hồ, ta vốn có cốt cách thanh cao, sao có thể hạ mình làm chuyện trộm cắp?”
Có nha hoàn thì thầm: “Đúng vậy, Kỳ Lệ là người có cốt cách, sẽ không trộm đồ trong phủ bán đi, chắc chắn là dùng tiền riêng mua.”
Nhưng tỷ ấy lấy đâu ra tiền riêng?
Khi chúng ta vào phủ đều tay trắng. Di vật của mẫu thân chỉ đủ để tỷ ấy mua chiếc váy lụa kia.
Chỉ là ta không có bằng chứng, không thể tố cáo tỷ ấy.
Ai ngờ, một sáng nọ, ta đột nhiên bị người bắt đến chỗ ma ma quản sự.
Ma ma quát mắng ta: “Ngươi đã làm ra chuyện tốt gì?”
Ta không hiểu: “Ma ma đang nói gì vậy?”
Một đám nha hoàn vây quanh, chỉ trỏ vào ta.
“Hôm đó thấy cô ta bắt nạt Kỳ Lệ, ta đã biết cô ta không phải người tốt lành gì.”
“Nhưng ai mà ngờ cô ta lại to gan như vậy, dám trộm đồ của phủ?”
“May mà Kỳ Lệ phẩm hạnh ngay thẳng, đại nghĩa diệt thân, nếu không thì cô ta đã trốn thoát rồi.”
Tỷ tỷ thở dài: “Di Lạc, tối qua ta thấy lúc muội xong việc thì có vẻ lén lút, đến gần nhìn thì phát hiện trong lòng muội lại lén giấu một nghiên mực.”
Tỷ tỷ hận rèn sắt không thành thép nói: “Muội làm gì không làm, lại đi trộm đồ. Đây là trọng tội!”
“Tìm thấy rồi tìm thấy rồi!” Lúc này có một gã sai vặt vội vàng chạy đến, lớn tiếng hô: “Tìm thấy nghiên mực này dưới gối của Di Lạc cô nương!”
Hắn giơ cao một nghiên mực đoan nghiễn rất nhỏ.
Ma ma quản sự lập tức sai người giữ chặt hai vai, ép ta quỳ xuống: “Đến nước này rồi, ngươi còn gì để nói?”
Ta chưa kịp mở miệng, tỷ tỷ đã quỳ xuống, giành nói trước:
“Ma ma, muội muội làm sai, nô tỳ tuyệt đối không cầu xin cho nó. Nhưng rốt cuộc là do nô tỳ quản lý không nghiêm, ma ma cũng phạt nô tỳ luôn đi.”
Nha hoàn nghi ngờ tỷ tỷ trộm đồ hôm đó thấy vậy thì vô cùng áy náy: “Kỳ Lệ, ta vậy mà từng nghi ngờ ngươi, thật sự xin lỗi.”
Ma ma quản sự vội vàng đỡ tỷ ấy dậy: “Ngươi tố cáo có công, ta còn chưa kịp thưởng, sao có thể phạt ngươi được?”
Rồi nhìn sang ta, cau mày: “Chờ bẩm báo với thế tử, đánh năm mươi roi rồi mau chóng bán đi!”
Ta cuối cùng cũng có cơ hội giải thích: “Nghiên mực này không phải ta trộm, là…”
Ma ma nóng lòng không muốn ta nói tiếp, trực tiếp sai người áp giải ta đi gặp thế tử.
Tỷ tỷ nhất quyết đòi đi theo.
Hôm nay Tỷ tỷ ăn mặc lộng lẫy nhưng lại trang điểm rất nhạt, càng thêm phần thanh thoát thoát tục.
Ta đột nhiên không muốn nói gì nữa.
Đã muốn làm lớn chuyện, vậy thì ta sẽ chiều ý họ.
Dù sao, ta rất muốn xem bộ dạng của họ sau khi biết được sự thật.
6
Thế tử đang đọc sách, thấy chúng ta kéo đến đông đủ, hơi nhíu mày.
“Nguyên Di Lạc phạm tội gì?”
Ma ma quản sự vội vàng tiến lên, kể lại đầu đuôi sự việc cho thế tử.
Cuối cùng còn không quên khen tỷ tỷ ta: “May mà Kỳ Lệ có lòng đại nghĩa, đã nói ra chuyện này.”
Tỷ tỷ tiến lên một bước, vuốt mái tóc bên tai, không kiêu không nịnh nói: “Nô tỳ tuyệt không thiên vị, xin thế tử nghiêm phạt muội muội, để răn đe kẻ khác.”
Thế tử không nhìn tỷ tỷ, mà liếc nhìn nghiên mực, ánh mắt đăm đăm: “Di Lạc, ngươi không giải thích sao?”
“Họ một mực khẳng định nô tỳ trộm cắp, không chịu nghe nô tỳ giải thích.”
Thế tử khép sách lại: “Khi ta tặng ngươi nghiên mực đoan nghiễn này, ta đã nói gì?”
“Thế tử nói, ấn đầu người khác vào tường, động tác này thật không tao nhã. Sau này có thể trực tiếp ném nghiên mực vào đầu người ta.”
Tỷ tỷ hơi sửng sốt, dường như hiểu ra điều gì, tái mặt nhìn ta.
Thế tử mỉm cười: “Vậy bây giờ ngươi có thể dùng nghiên mực này rồi.”
Ta giật lấy nghiên mực từ tay gã sai vặt, đập mạnh vào trán tỷ tỷ.
Tỷ tỷ kêu lên một tiếng, trán lập tức chảy máu đầm đìa.
Ma ma quản sự cũng phản ứng lại, vội vàng lắp bắp nói: “Nguyên, nguyên lai, nghiên mực này là thế tử ban cho Di Lạc. Là nô tỳ hiểu lầm, trách nhầm Di Lạc.”
Bà xin lỗi ta, lại túm lấy cánh tay tỷ tỷ, không còn vẻ mặt tốt đẹp như trước.
“Đều là do nha hoàn này gây chuyện thị phi, mới khiến nô tỳ hiểu lầm Di Lạc.”
Thế tử lạnh nhạt nhìn ma ma: “Ngươi là quản sự, lại thiên vị tin người, ngay cả người trong phòng ta cũng dám vu khống lung tung. Ta thấy ngươi không cần làm quản sự nữa.”
Ma ma và tỷ tỷ cùng bị lôi đi, trước khi đi, tỷ ấy trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy oán độc.
Ta nhặt nghiên mực lên, tiếc là nghiên mực vốn lành lặn lại nứt một đường nhỏ.
Bên này tỷ tỷ vừa bị thương, bên kia ta đã thấy một người quen cũ – Chung thúc.
Ta gặp ông ta ở một con đường nhỏ gần chỗ giặt giũ.
Áo quần ông ta xộc xệch, vừa đi vừa kéo quần.
Trong lòng ta vang lên tiếng chuông cảnh báo, đợi ông ta đi xa, vội vàng đi sâu vào một con đường nhỏ.
Quả nhiên, ta thấy một tiểu nha hoàn nằm trên đất.
Tóc tai nàng ấy bù xù, quần áo bị đẩy lên đến ngực, trên người đầy những vết đỏ loang lổ.
7
Thấy có người đến, tiểu nha hoàn cũng không nhúc nhích, chỉ ngây người nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Ta biết nàng ấy đã trải qua chuyện gì, kiếp trước ta cũng từng trải qua chuyện như vậy.
Nàng ấy đột nhiên bò dậy, nghiến răng chạy về phía trước.
Phía trước là một hồ nước.
Ta vươn tay kéo nàng ấy lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Giọng tiểu nha hoàn đã khản đặc: “Ta… ta không sống nổi nữa…”
“Chỉ vì bị lão già kia bắt nạt, mà ngươi muốn tự tìm cái chết?”
“Ta biết trinh tiết của nữ tử không nằm ở váy áo nhưng đây không phải lần đầu tiên.”
Tiểu nha hoàn nhắm mắt lại, mặt đầy vẻ đau khổ, nước mắt giàn giụa.
“Ông ta luôn kéo ta vào con đường nhỏ, ngay cả khi ta đến tháng cũng không tha. Những ngày như thế này không có gì mong đợi, ta thực sự không sống nổi nữa.”
Ta đột nhiên rất áy náy.
Ta sớm nên nghĩ đến, một người như Chung thúc, dù không phải ta, ông ta cũng sẽ làm hại những cô nương khác.
Nếu ta có thể sớm đi tìm ông ta tính sổ, sẽ không có cô nương mới nào phải chịu khổ.
Là ta có lỗi với nàng ấy.
Ta giữ chặt vai, giúp nàng ấy lau nước mắt: “Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi ông ta, được không?”
Tiểu nha hoàn ngây người nhìn ta: “Có… có được không?”
Đêm hôm sau, tiểu nha hoàn hẹn Chung thúc gặp nhau ở một con đường nhỏ ở viện bên phải.
Chung thúc xoa tay đi tới, cười dâm đãng: “Hôm nay sao lại bí mật hẹn ta đến nơi này? Đây là muốn cho ta bất ngờ gì đây?”
Sau khi nhìn rõ dung mạo của ta, ông ta hơi sửng sốt: “Ngươi là ai?”
Ta cố nhịn cơn buồn nôn, khom người chào ông ta: “Ta cũng là nha hoàn mới vào phủ, giờ không nơi nương tựa, nghe nói ngài là người lâu năm trong phủ, muốn cầu ngài che chở.”
Chung thúc ngạc nhiên. Có lẽ bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người tự tìm đến ông ta.
Ta đối diện với ánh trăng, hơi nghiêng đầu: “Ngài đồng ý chứ?”
Chung thúc nuốt nước miếng ừng ực: “Không uổng công ta thương yêu nha hoàn kia, còn biết tìm người đến hầu hạ ta.”
Ông ta bị dục vọng làm cho mờ mắt, tiến về phía ta.
Hơi thở khó chịu phả vào mặt, những ký ức không thể chịu đựng được ùa về trong đầu.
Ta vô thức đưa tay đẩy ông ta ra.
“Con nhóc chết tiệt, còn biết chơi trò vừa muốn vừa không này.” Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng cởi áo.
Ta thấy một bóng trắng xuất hiện trên con đường nhỏ, đang đi về phía này.
Hàng ngày vào giờ này, thế tử đều sẽ đến đây tản bộ.
Kiếp trước, chính là trong lúc tản bộ, thế tử phát hiện ta bị Chung thúc làm nhục, sai người giết chết ông ta.
Vì vậy, khi tay Chung thúc vươn tới định cởi áo ta, ta đã hét lớn: “Cứu mạng!”
Trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Chung thúc thấy ta tự dâng đến tận cửa, đến lúc này lại không chịu, không khỏi tức giận: “Được lắm, con nhóc này, dám chơi đùa với ta. Xem ta trừng phạt ngươi thế nào!”
Ngay khi ông ta ra tay, con đường đột nhiên sáng lên.
Đèn gió chiếu sáng, thế tử đến rồi.
Ta khóc lóc bò đến bên thế tử: “Thế tử cứu nô tỳ!”
Thế tử cau mày kéo ta dậy, thấy vạt áo ta bị mở, đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Chung thúc sợ đến run rẩy: “Thế tử, là nha hoàn này chủ động mời gọi, muốn dâng hiến cho nô tài.”
“Ngươi nói bậy! Ta là nha hoàn thân cận bên cạnh thế tử, sao phải dâng hiến cho ngươi?”
Sắc mặt thế tử rất lạnh lùng: “Dám làm chuyện như thế này trong vương phủ?”
“Thế tử minh xét!” Chung thúc trần truồng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Thực sự là nha hoàn này chủ động hẹn nô tài đến.”
Thế tử kéo ta ra sau, đá ông ta một cái: “Nàng ấy hẹn ngươi? Ngươi có bằng chứng gì không?”
Chung thúc cứng họng.
Ông ta biết ta và tiểu nha hoàn kia hợp mưu, chắc chắn sẽ không bán đứng đối phương. Đã như vậy, ông ta không thể đưa ra bằng chứng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nữ tử nhẹ nhàng truyền đến.
“Nô tỳ có thể làm chứng, là muội muội hẹn ông ta đến.”
Ta quay đầu lại nhìn, tỷ tỷ đang từ từ đi về phía này.