Đoan Dương Huyện Chủ - Chương 1
1.
Ma ma quản sự đang sắp xếp công việc cho chúng ta.
Tỷ tỷ mặc váy màu xanh lục, còn là vải lụa, nổi bật giữa đám nha hoàn.
Mọi người đều ngoái đầu nhìn tỷ tỷ nhưng tỷ ấy vẫn thẳng lưng, kéo lấy chiếc áo vải xỉn màu của ta:
“Di Lạc, ta thường dạy muội thế nào?”
“Bất kể lúc nào cũng phải ăn mặc chỉnh tề, nhất định phải giữ thể diện.”
Ma ma quản sự bị tỷ tỷ thu hút: “Nha hoàn này đúng là đoan trang.”
Tỷ tỷ khom người chào ma ma quản sự, không kiêu không nịnh nói: “Hồi nhỏ ta được thầy đồ dạy dỗ, biết rằng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Ngươi là người có cốt cách, đến thư phòng hầu hạ đi.”
Ma ma quản sự quay sang nhìn ta, giọng điệu khinh thường: “Tỷ tỷ thì sạch sẽ, còn muội muội thì mặt mũi lem luốc, nhìn đã thấy bẩn, đi đến phòng giặt giũ đi.”
Tỷ tỷ giống như kiếp trước, nhận lấy công việc tốt, còn kéo ta cảm ơn ma ma quản sự.
Sau đó còn mở miệng nói lời hoa mỹ: “Công việc chỉ là phương tiện kiếm sống, tốt xấu đều như nhau.”
Nhưng phòng giặt giũ không chỉ vất vả mà người quản sự còn rất háo sắc.
2
Kiếp trước, ta vừa vào phòng giặt giũ đã bị Chung thúc để mắt tới.
Ánh mắt của hắn tham lam nhìn khắp người ta, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại muốn ta lên giường hầu hạ hắn.
Ta đương nhiên không đồng ý, chọc giận hắn, hắn liền giao cho ta những công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất.
Ta ngày nào cũng phải giặt không hết quần áo, từ giờ Tý đến giờ Hợi, đôi tay ngâm nước đến sưng tấy.
Còn đôi tay của tỷ tỷ thì dùng để mài mực cầm bút, dưỡng đến mức trắng trẻo mịn màng.
Một đêm nọ, ta vừa giặt xong quần áo, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì đột nhiên bị ai đó túm chặt tay áo, kéo vào một bên lùm cây nhỏ.
Chung thúc đè lên người, ôm chặt lấy ta, đưa tay định cởi quần áo của ta.
Ta liều mạng giãy dụa, bị hắn tát một cái thật mạnh: “Ngươi có hét toáng lên cũng không có ai đến đâu.”
May mắn thay, hôm đó biểu thiếu gia đi ngang qua, nghe thấy tiếng kêu của ta, liền cứu ta khỏi tay Chung thúc.
Lúc đó quần áo ta xộc xệch, hốc mắt đỏ hoe, biểu thiếu gia nói ta giống như một chú thỏ nhỏ, rất đáng yêu.
Hắn muốn nạp ta làm thiếp.
Ta mừng rỡ vì có thể thoát khỏi phòng giặt giũ nhưng tỷ tỷ đột nhiên đến.
3
Tỷ tỷ đến phòng biểu thiếu gia tìm ta vào ban đêm, mặc áo mỏng, tóc xõa nửa đầu.
Rõ ràng biểu thiếu gia đang ở ngoài phòng nhưng tỷ ấy cứ như không thấy, cau mày nói với ta: “Di Lạc, sao muội có thể tự hạ mình, đi làm thiếp hầu hạ người khác?”
“Chúng ta không phải đã nói sẽ theo đuổi một đời một kiếp một đôi sao?”
Tỷ tỷ hỏi ta nhưng không nghe ta giải thích, ngược lại còn khóc đỏ hoe mắt:
“Một người có cốt cách như ta, sao lại có thể có một muội muội hèn hạ như vậy?”
Tỷ tỷ vừa nói vừa khóc, cổ áo mở rất thấp, lộ ra khe rãnh sâu, bộ ngực mềm mại theo tiếng khóc của tỷ ấy mà run rẩy.
Biểu thiếu gia ở bên ngoài nhìn thấy mà nín thở.
Cũng thật khéo, chiếc áo mỏng của tỷ ấy đột nhiên bị móc vào đinh trên tường.
Tỷ tỷ định kéo, không những không kéo được mà còn xé rách áo, để lộ hơn nửa thân thể trắng nõn như ngọc.
Biểu thiếu gia bước tới.
Tỷ tỷ đỏ mặt, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cởi trần nửa người hành lễ với biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia thấy tỷ tỷ thú vị, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người tỷ ấy.
Tối hôm đó, tỷ tỷ trở thành người của biểu thiếu gia.
Tỷ ấy được nâng làm thiếp, còn ta thì bị đưa về phòng giặt giũ.
Ta không hiểu hỏi tỷ tỷ: “Chẳng phải tỷ tỷ không muốn làm thiếp sao?”
Trên mặt tỷ tỷ vẫn còn nét ửng hồng của người mới làm vợ, giơ tay vuốt ve trâm cài bên tóc: “Muội hiểu gì chứ? Biểu thiếu gia thích ta mới giữ ta ở bên, giữa chúng ta là tình yêu.”
Chung thúc thấy ta bị đưa về, vốn kiêng dè tỷ tỷ ta đã trở thành di nương, không hành hạ ta như trước.
Ai ngờ tỷ tỷ lại đến phòng giặt giũ, trước mặt Chung thúc nói với ta:
“Di Lạc, người phải tự lập tự cường. Giờ ta tuy là nửa chủ tử nhưng muội vẫn là nô tỳ. Cuộc đời của muội thì muội phải tự mình phấn đấu, đừng nghĩ đến việc tỷ tỷ sẽ ra tay giúp muội.”
Lời này vừa nói ra, cả phủ đều khen tỷ tỷ đức độ.
Nhưng Chung thúc thấy tỷ tỷ đã phủi sạch quan hệ cùng ta, bắt đầu càng ngày càng ức hiếp, cưỡi lên người ta, ép ta hầu hạ hắn.
Tỷ tỷ lại chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là vận mệnh của muội.”
May mắn thay, việc này bị thế tử biết được, giết chết Chung thúc, mới khiến ta thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng hai tay ta đã bị thối rữa, sinh bệnh nặng, sốt cao không lui.
Ta nhờ người truyền lời cho tỷ tỷ, cầu xin tỷ ấy mời đại phu đến chữa bệnh cho ta.
Nhưng tỷ ấy không xuất hiện, chỉ sai người truyền lời, nói:
“Muội phải là người có cốt khí, không thể dễ dàng cầu xin người khác. Dù có phải bò, cũng phải tự bò đến y quán.”
Ta vì muốn sống sót, chống gậy đến y quán. Giữa đường không còn sức, ngã gục xuống đất.
Ta cố gắng từng bước từng bước bò về phía y quán.
Trong cơn mê man, ta như thấy được mẫu thân.
Khi nạn đói xảy ra, có tiền cũng không mua được gạo.
Mẫu thân nhịn ăn để dành, toàn bộ đều để lại cho ta và tỷ tỷ.
Có người thấy mẫu thân sắp ngất vì đói, bố thí một bát cháo.
Ta dập đầu cảm ơn, cẩn thận đút cháo cho mẫu thân, sợ rơi một hạt gạo xuống đất.
Nhưng tỷ tỷ thấy vậy, giật lấy bát cháo từ tay ta, đập mạnh xuống đất, nghiêm nghị nói: “Khổng Tử đã nói, không được ăn đồ bố thí. Nhà ta có chết đói cũng không nhận bố thí của người khác.”
Nhiều người ăn xin chạy đến liếm hạt gạo trên đất, mẫu thân nhìn thấy mà không thể làm gì, cuối cùng chết đói.
Ta cũng chết trên đường đi đến y quán.
4
Lần này, tỷ tỷ lại dùng chiêu cũ đưa ta đến phòng giặt giũ.
Tỷ tỷ thúc giục ta: “Sao lại vô lễ như vậy? Còn không mau cảm tạ ma ma?”
Ta đột nhiên đưa tay bóp cổ tỷ tỷ, đi nhanh vài bước, đè tỷ ấy vào tường.
“Nguyên Di Lạc, ngươi đang làm gì vậy?”
Tỷ tỷ thở không nổi, kêu lên the thé.
Ta túm tóc, đập mạnh đầu tỷ tỷ vào tường, đập đến trán tỷ ấy chảy máu.
Lúc này tỷ tỷ không còn giả vờ được nữa, gào lên: “Nguyên Di Lạc, ngươi buông ta ra!”
Ma ma lúc này cũng phản ứng lại, sai gã sai vặt tiến lên kéo ta: “Con nha đầu chết tiệt, ngươi đang làm gì vậy?”
Tỷ tỷ khóc nức nở: “Di Lạc, cho dù ngươi oán ma ma phân ngươi đến phòng giặt giũ, cũng không thể trút giận lên người ta.”
“Thật là một nha đầu thô tục!”
Ma ma quản sự đanh mặt lại, nghiến răng nói: “Vương phủ không thể giữ được ngươi nữa. Mau đưa đến chỗ buôn người bán đi!”
Ngay khi ma ma quản sự định áp giải ta đến chỗ buôn người, thế tử đột nhiên đi đến.
“Muốn bán nha đầu này sao?” Thế tử dừng bước trước mặt ta, nở một nụ cười kỳ lạ.
Kiếp trước, thế tử cũng đi ngang qua vào lúc này. Nhưng lúc đó hắn không nhìn ta lấy một cái, cứ thế đi thẳng.
Lần này, thế tử lại dùng khăn tay lau sạch vết máu trên tay ta: “Đừng bán nữa, đưa đến chỗ ta.”
Tỷ tỷ mở to mắt không thể tin nổi, chen đến trước mặt thế tử.
“Thế tử, người có phải nhầm không? Muội muội nô tỳ thô tục không chịu được, chỉ có nô tỳ mới có cốt cách thanh cao.”
Thế tử chỉ lạnh lùng liếc tỷ tỷ một cái, phất tay áo quay người bỏ đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này ta đã cược đúng.
Kiếp trước, ta từng thấy hai nha hoàn đánh nhau, thế tử lạnh lùng đứng nhìn một lúc, rồi gọi nha hoàn ra tay nặng hơn đến bên mình hầu hạ.
Thế tử dường như thích những người tàn nhẫn, vì vậy hôm nay ta đánh cược, đánh tỷ tỷ trước mặt mọi người.
Một là để giải tỏa nỗi uất ức trong lòng, hai là để thu hút sự chú ý của thế tử.
Vì vậy, tỷ tỷ vẫn bị phân đến thư phòng, còn ta trở thành nha hoàn thân cận của thế tử.
Nhưng ta chưa kịp đi tìm tỷ tỷ để gây chuyện thì tỷ ấy đã tìm đến trước.