Đóa Hồng Kiều Diễm - Chương 4
13.
Trong tất cả các loại hoa hồng, loại mà Châu Quyện yêu thích nhất là Pink O’Hara, loài hoa với những cánh hoa xếp chồng lên nhau. Khi khép lại, những nụ hoa mềm mại và tươi tắn, nhưng khi nở rộ, từng lớp từng lớp bung ra, để lộ ra phần nhụy hoa mỏng manh nhất.
Việc chăm sóc một loài hoa mong manh như vậy t rất cầu kỳ. Vào mùa đông, phải tước hết lá để cây trơ trụi, nhằm giảm thiểu các yếu tố gây hại. Sau đó, từng bước nhẹ nhàng cẩn thận tìm đúng vị trí để cắt tỉa những cành già yếu, phải xới đất khi thay chậu, rồi từ từ bón phân từng chút một.
Đến mùa xuân, cần phòng trừ sâu bệnh, khi những chiếc lá non mọc ra thì lại phải bón phân tưới nước. Quá trình này lặp đi lặp lại cho đến khi hoa nở trọn vẹn. Vào mùa thu phải bón thêm một đợt phân nữa. Dù loài hoa này đòi hỏi sự chăm sóc kỹ lưỡng và lượng phân bón đầy đủ, hắn vẫn sẵn lòng cung cấp đầy đủ.
Châu Quyện thực sự là một người làm vườn giỏi.
Nhờ đó, vườn hồng phát triển mạnh mẽ, sân nhỏ biến thành khung cảnh đẹp nhất trong làng. Những cánh hoa mềm mại, màu hồng ngọt ngào, đẫm sương, nhẹ nhàng lung lay rơi đầy đất.
Tôi đã yêu cuộc sống nơi này. Lần đầu tiên tôi cảm thấy việc tự tay mình thay đổi một thứ gì đó thật quý giá.
“Châu Quyện!”
Tôi ngẩng đầu lên gọi hắn, hắn đang giúp bà ngoại nhặt rau, nghe thấy tôi gọi liền quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn tôi.
Khuôn mặt này đẹp quá đi.
Tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt sắc nét, không có vẻ yếu đuối như mấy cậu thiếu gia nhà giàu. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt giống như một con sói, bị nhìn chằm chằm như thế khiến tôi không khỏi run rẩy.
Hắn cao lớn, cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã thấy an toàn. Nếu sau này có con thì…
Ối trời ơi, tôi đang nghĩ gì vậy chứ?!
Dưới ánh nắng ấm áp, ngôi nhà đã được sửa sang lại thật thoải mái. Châu Quyện rất giỏi làm mọi việc… phải, đúng vậy.
Những ngày tháng xa hoa trước đây dường như đã thuộc về kiếp trước.
Số tiền kiếm được từ mạng xã hội đã cải thiện cuộc sống gia đình.
Vải vóc mà bà ngoại mua về may áo cho tôi mềm mại, thoải mái, tôi cũng không còn chạy theo đồ hiệu nữa. Đôi khi tôi cảm thấy nơi này cũng không có gì khác với cuộc sống ngoài kia.
Nhưng hai mươi năm trước của tôi đã trôi qua một cách vô nghĩa, không giá trị.
14.
“Châu Quyện, em thích nơi này.”
Tôi nói với hắn.
Hắn khựng lại, dường như có gì đó thay đổi trong ánh mắt hắn.
Tên đàn ông đáng ghét này, sao không trả lời tôi? Làm tôi thấy xấu hổ quá đi mất…
Mặt tôi nóng bừng, giả vờ lơ đãng nói: “Có lẽ ở lại đây cũng không tệ…”
Mau nói muốn tôi gả cho anh đi!
“Em thích nơi này à?”
Giọng hắn trầm thấp, hơi khàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, mang theo chút khát vọng.
“Cả đời cũng sẵn sàng ở lại đây phải không?”
“Phải xem tâm trạng của em đã~”
Tôi kiêu ngạo như một chú công.
Đồ ngốc, không từ chối thì có nghĩa là đồng ý, không hiểu sao? Sao không tấn công tôi thêm chút nữa chứ?!
Hắn nuốt nước bọt, dường như muốn nói gì đó, nhưng tiếng rung điện thoại vang lên từ túi áo hắn, khuôn mặt hắn thoáng chút thay đổi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Châu Quyện có biểu cảm vi diệu như vậy. Con thú cảnh giác trong lòng tôi lại bắt đầu kêu gào, tay tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội, giật lấy điện thoại trước khi hắn kịp phản ứng.
“Sao thế, Hạ Tây lại nhắn tin cho anh à?”
Hắn chưa kịp phản ứng, tôi đã mở thứ mà hắn giấu dưới gối lần trước ra – một chiếc điện thoại mà tôi chưa từng thấy.
“Tôi muốn xem hai người rốt cuộc có bí mật gì…”
Giọng tôi dần nhỏ lại, ánh mắt Châu Quyện trở nên dịu dàng hơn, giọng hắn khẽ vang lên, mang theo sự van nài: “Điều Điều…”
“Châu Quyện.”
Tôi nghe giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh của bản thân.
“Vậy ra từ trước đến giờ, anh vẫn luôn lừa tôi?”
15.
Tin nhắn đến từ số điện thoại quen thuộc.
“Tính tình Điều Điều dạo này đã thay đổi rồi sao? Tôi thấy con bé lập tài khoản cải tạo nhà cửa đó thật tốt! Biết ngay là Tiểu Quyện cậu sẽ có cách! Không uổng công chúng ta tốn bao nhiêu sức để làm cho nó tưởng là mình thực sự xuyên không! Con gái tôi, quả thật là quá tiểu thư, không để nó về quê rèn luyện thì làm sao yên tâm giao công ty cho nó đây chứ!”
“Giờ con bé cũng đã học được cách tự lập rồi, có lẽ đã đến lúc để nó quay lại nhà họ Tô, tìm thời cơ mà nói sự thật với nó đi. À, bạn thân Hạ Tây của nó vì tội đạo nhái nên bị báo cáo rồi, tôi sợ nó sẽ tìm ra.”
“Vất vả cho cậu rồi, đã giúp chúng ta che giấu suốt thời gian qua!”
Dòng chữ “Ba của Điều Điều” hiện lên rõ ràng mà chói mắt.
“Bà ngoại là giả, Tiểu Khải là giả, xuyên không là giả, chuyện hai đứa con gái thật giả hoán đổi cũng là giả, Hạ Tây là hàng xóm cũng là giả?” Giọng nói của tôi nhẹ như sương khói.
“Đúng vậy. Bác Tô muốn rèn luyện tính cách của em, biết em vì cuốn tiểu thuyết của Hạ Tây mà tức giận, nên đã dựng lên một môi trường giống hệt trong sách. Dù sao, đó cũng chỉ là nhân vật phụ, miêu tả không nhiều, tìm vài diễn viên đóng vai cũng không dễ bị phát hiện.”
Châu Quyện nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hắn dường như còn chưa đựng điều gì đó.
“Vậy ra không có cái gọi là về nhà, tất cả chỉ là do anh diễn kịch suốt thời gian qua, đúng không?” Tôi lạnh lùng hỏi, rồi quay sang nhìn hắn: “Còn anh, Châu Quyện, anh cũng là giả đúng không?”
Ánh mắt hắn lóe lên điều gì đó, hắn đưa tay bắt lấy tôi: “Điều Điều, đừng khóc…”
“Chẳng có cái gọi là nỗ lực cải tạo cuộc sống. Các người chỉ là bọn lừa đảo, tất cả chỉ là vở kịch! Tôi còn tưởng mình thực sự xuyên không, đã nghĩ rằng phải cố gắng thay đổi cuộc sống, muốn dùng chính sức mình giúp anh, bà ngoại và Tiểu Khải sống tốt hơn… Hóa ra các người chỉ đang xem tôi như trò hề!”
Tôi gạt tay hắn ra: “Đây là cái gì? Nhật ký quan sát tiểu thư? Hay một phiên bản đời thực của buổi biểu diễn của Truman?”
Tôi mở to mắt, nước mắt tràn xuống gò má: “Tôi đã nghĩ bản thân có thể sống cả đời ở làng Dư Thủy với anh, Châu Quyện, lần đầu tiên tôi chủ động, tôi đã nghĩ mình sẽ gả cho anh!”
Châu Quyện siết chặt lấy tôi, ôm tôi thật chặt: “Điều Điều, không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ giúp bác Tô thôi…”
“Tất cả những cảm xúc rung động, quan tâm, đều là giả dối. Anh đã giả vờ lo lắng cho tôi, giả vờ biết tôi ghen tị với Hạ Tây, giả vờ động lòng với tôi, đúng không? Tất cả chỉ để khiến tôi vào vai?”
Tôi nghe giọng lạnh lùng của mình vang lên trong lồng ngực hắn Tôi đẩy hắn ra, nhếch mép cười, lòng kiêu hãnh không cho phép tôi yếu đuối trước hắn lúc này.
“Tôi sẽ về nhà.”
“Anh chỉ là một con hát trong vở kịch, bày đặt tình cảm sâu đậm với tôi làm gì, Châu Quyện.”
“Tôi, Tô Điều Điều, sao có thể thích một người như anh được? Thật ghê tởm.”
16.
Tôi trở về nhà.
Tôi không thèm cho bố chút thái độ tốt nào, ông cười nịnh nọt với tôi: “Điều Điều, bố cũng không có cách nào khác…”
“Không có cách nào? Bỏ con lại đó, giả vờ như là xuyên không? Bố cũng hợp xu hướng ghê đấy! Không cho tiền, cắt đứt mọi hy vọng của con, bắt con làm ruộng, trồng rau, hót phân gà, còn bị rắn cắn?”
Tôi lạnh lùng hỏi ông.
Bố gãi đầu cười gượng: “Bố vừa xem Buổi diễn của Truman xong nên mới nảy ra ý tưởng hay ho này! Khụ khụ… Bố không phải đã nhờ Châu Quyện chăm sóc con sao.”
Chăm sóc tốt thật, chăm sóc đến tận giường luôn.
“Hừ hừ.”
Tôi hừ hai tiếng rồi bước lên lầu, nằm xuống chiếc đệm mà bản thân đã bỏ ra 200 triệu để mua.
Rất mềm mại, rất lớn, rất thoải mái.
Khác hẳn với chiếc giường gỗ ở làng Dư Thủy.
— Sao tôi lại nghĩ đến chuyện đó nữa rồi?
Những giọt mồ hôi trên làn da rám nắng của Châu Quyện, khuôn mặt sắc nét của hắn lúc gần lúc xa, hàng mi dài, hơi thở trầm thấp cứ như vẫn còn ở bên tai.
Tôi ôm lấy hai tai mình.
Hắn là người mà bố đã nhờ đến, hắn mạnh mẽ ôm tôi lên xe, hai bàn tay rắn chắc như thép giữ chặt tôi, cúi đầu thì thầm vào tai tôi.
“Ban đầu tôi chỉ muốn trả ơn chú Tô, trả lại ơn nghĩa chú ấy giúp giải oan cho cha tôi. Nhưng Điều Điều, trái tim tôi cuối cùng không còn đơn thuần nữa.”
“Tôi cho em thời gian suy nghĩ, mười ngày, nếu em không liên lạc với tôi nữa…”
“Chúng ta sẽ chấm dứt.”
17.
Sau khi tỉnh dậy, tôi tổ chức một buổi tiệc linh đình, gọi hết hội bạn ăn chơi đến nhà quẩy ba ngày ba đêm.
“Điều Điều, sao trông có vẻ… khác nhỉ?”
Trịnh Viễn lười biếng ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu giơ lên chúc mừng tôi từ xa.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái: “Liên quan gì đến anh?”
“Ha ha ha ha ha!” Mọi người cười ầm lên. “Trịnh đại thiếu gia lại bị chặn họng rồi!”
“Điều Điều, cậu đúng là càng ngày càng đẹp, trước đây cậu giống như bông hoa đẹp nhất trong lồng kính, chỉ có thể ngắm nhìn. Bây giờ lại giống như đã bị kéo xuống trần gian, trải qua dày vò rồi trở nên quyến rũ chết người!”
Bạn thân Lâm Miêu của tôi trêu chọc.
“Dù đẹp đến đâu thì cũng vẫn là của tôi.”
Trịnh Viễn cũng cười, anh ta bước tới, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, ghé tai thì thầm với tôi.
Tôi trợn mắt nhìn lại, đấm anh ta một cái.
Anh ta làm bộ kêu lên, đưa tay xoa loạn tóc tôi, thế là tôi liền cù lại anh ta, náo loạn một hồi.
Chơi mệt rồi, tôi cầm ly sâm panh bước ra ban công.
Cuộc sống xa hoa phồn vinh thế này, mới là thứ mà Tô Điều Điều tôi quen thuộc.
“Sao thế, đang nhớ người yêu à?” Trịnh Viễn bất ngờ xuất hiện sau lưng, khoác vai tôi.
“Đi du lịch một chuyến, trưởng thành hẳn.”
“Bố tôi nói thế với cậu à?” Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Anh ta lấy ra vài bông hoa, những bông hồng nhạt với cánh hoa nở đầy đặn, tầng tầng lớp lớp, vừa xinh đẹp vừa tươi mới.
Tâm trí tôi bất giác trôi dạt.
“Không biết ai để trước cửa nhà, hợp với váy của em lắm, cầm lấy đi.”
Cằm anh khẽ gõ vào trán tôi: “Đừng buồn nữa, Điều Điều, tôi không thích em ủ rũ đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bông hoa trên tay, vài giọt sương long lanh dưới ánh trăng, tôi nhẹ nhàng đặt lên môi hôn nhẹ, rồi quay người bước vào trong nhà.
Một bàn tay nóng bỏng đột nhiên vươn ra, kéo lấy cổ tay tôi, lôi tôi vào một căn phòng.
“Tô Điều Điều.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi, đôi chân tôi bị chặn lại.
“Em đúng là giỏi thật đấy.”