Đóa Hoa Đẹp Nhất - Chương 5
1
Lần đầu tiên ta gặp một nữ tử ngang ngược như thế.
Nàng cầm dao bếp xông vào sạp của ta, bảo ta viết đơn kiện cha ruột.
Ta hảo tâm nhắc nàng, nữ tử kiện cha là bất hiếu, phải chịu hai mươi roi.
Nàng vỗ bàn, nói: “Vậy thì viết thêm một tờ đoạn tuyệt, để hai mươi roi này không uổng phí.”
Ta cầm bút, run lên.
Lòng nghĩ nữ tử này không tầm thường.
2
Sau này ta mới biết, nàng là quả phụ bán đậu phụ thối ở đầu chợ.
Hai đứa nhỏ nàng nuôi không phải con ruột, nhưng nàng chăm lo rất chu đáo.
Thậm chí dốc hết tiền bạc, cho bọn chúng đi học ở trường tốt nhất Tùng Sơn.
Hôm xử kiện, ta có đến.
Huyện lệnh định đánh nàng trước, ta nghĩ đánh xong thì còn sức đâu mà kêu oan, bèn đứng ra xin tha.
Trên công đường, nàng không sợ hãi, nói năng đanh thép.
Khiến cha nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Ta mới biết nàng thật đáng thương.
Bị cha bán đi làm dâu, rồi thành quả phụ.
Ta chuộc lại vòng bạc ở tiệm cầm đồ, còn mua thuốc trị thương cho nàng.
Ban đầu chỉ là thương hại.
Về sau thì không đúng nữa.
3
Ngày nào ta cũng đến sạp của nàng.
Nhưng ta không ăn nổi đậu phụ thối, bèn đem cho con trai nhà hàng xóm.
Không may bị nàng bắt gặp, nàng bảo ta đừng phí bạc nữa.
Ta biết, ta đối với nàng, cái gì cũng không tính là lãng phí.
Hôm ấy ta đi qua sân nhà nàng, nghe nàng mắng đệ đệ trong nước mắt.
Đệ đệ nàng bỏ chạy, định đi tìm cái chết.
Ta cản lại, bảo nó: “Nếu thực sự hối cải thì tìm cách bù đắp đi.”
Ta nói: “Chết thì dễ, sống mới khó.”
Nó khóc, nói: “Ta học hành chẳng ra gì, biết làm gì đây?”
“Vậy thì làm từ việc nhỏ, đừng trèo cao.”
Ta giới thiệu nó làm khuân vác ở bến tàu.
4
Càng hiểu nàng, ta càng bị nàng cuốn hút.
Nàng tên Lâm Hoa, một cái tên bình thường và giản dị.
Còn đệ đệ nàng tên Lâm Mộc Dương, nghe là biết được cha mẹ đặt đầy kỳ vọng.
Từ nhỏ chắc nàng đã phải chịu nhiều thiệt thòi.
Nhưng nàng giống như đóa hoa giữa rừng, vươn qua kẽ lá tìm ánh mặt trời.
Lặng lẽ nở rộ.
Sau đó, ta bận ôn thi, không đến sạp của nàng nữa.
Nàng lại tự tìm đến ta.
5
Không biết nàng nghe từ đâu ta thiếu lộ phí.
Thực ra ta không thiếu, huyện lệnh đã hứa cho ta vay bạc vào kinh.
Nhưng ta muốn nghe nàng nói gì.
Nàng ném một túi bạc lên bàn, bảo muốn bàn chuyện làm ăn với ta.
Vừa đúng ý ta, ít nhất cũng có mối ràng buộc.
Đợi ta về, sẽ có cớ tìm nàng.
Ta tự tay viết cam kết, yên tâm lên kinh.
6
Ta đỗ trạng nguyên, người người đến chúc mừng.
Nhưng trong đám đông không có nàng.
Ta nghe nói nàng định thuê cửa tiệm, lòng ta bỗng lo lắng.
Nếu nàng mở tiệm, e rằng ta sẽ khó đưa nàng đi kinh thành.
Ta liền viết thư nhờ đồng liêu ở kinh thành tìm tiệm cho nàng.
Còn dặn chủ tiệm nàng định thuê, cố gắng kéo dài thời gian.
Hôm bày tỏ lòng mình, trời cũng giúp ta.
Khi ta vội vã tới, trời đổ mưa to, còn nàng thì đang trú dưới mái hiên.
Ta mời nàng cùng ta lên kinh, nàng có vẻ kinh hãi.
Bảo ta không thành ý.
Ta liền chuẩn bị mấy chục gánh sính lễ trong đêm.
Gần như tiêu sạch gia tài.
Đó là bạc hoàng thượng thưởng khi ta đỗ trạng nguyên.
May mắn thay, nàng đã đồng ý.
Ta đã có được đóa hoa đẹp nhất thế gian.
Hết.