Đóa Hoa Đẹp Nhất - Chương 1
1
Ta bị trói chặt ngồi trong kiệu hoa.
Khóe mắt ươn ướt, lòng tràn ngập căm hận.
Hận người cha bạc bẽo kia, chỉ năm lượng bạc đã bán ta đi.
Trước lúc xuất giá, ông nhăn nhó mặt mày nói: “Cha cũng bất đắc dĩ, đệ đệ con mắc bệnh dịch, ta cầu xin mãi lang trung mới chịu lấy năm lượng bạc để bốc thuốc.”
Miệng ta đã bị bịt chặt, không mắng được.
Nếu không phải vì ông ta nghiện cờ bạc, mẹ sẽ không chết, nhà cửa cũng không nghèo túng đến nỗi không có tiền mua thuốc. Nay ông lại đánh chủ ý lên người ta.
May mà ta đã chuẩn bị trước, trong lớp yếm giấu một thanh đoản đao.
Nghe nói đồ tể mà ta sắp gả cho là kẻ thô lỗ, dung mạo đáng sợ. Vợ trước của hắn cũng bị hành hạ đến chết trên giường.
Ta đã quyết, nếu hắn dám giở trò, ta sẽ một đao đâm chết hắn, cũng coi như trừ hại cho dân.
Ta bị ném xuống một chiếc giường gỗ cứng ngắc.
Trên đầu giường dán chữ hỷ, căn phòng đơn sơ, trên bàn đốt hai cây nến đỏ, đặt một cặp chén rượu.
Cánh cửa kêu “cót két”, bị đẩy ra.
Một bóng dáng vạm vỡ tiến lại gần, mắt sâu thẳm, để râu quai nón rậm, không mặc trường bào, có lẽ với thân hình kia của hắn cũng mặc không vừa.
Tay áo hắn xắn cao, lộ ra cơ bắp rắn chắc, còn vương mấy giọt nước long lanh.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngớt.
Ta cảnh giác nhìn hắn, hắn ngồi xổm xuống.
Bàn tay thô ráp, đầy vết chai sạn, khẽ cọ nhẹ lên cổ tay ta.
Hắn giúp ta cởi dây trói, lấy miếng vải nhét trong miệng ta ra, giọng trầm thấp: “Đã cực khổ cho nàng rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Lời mắng chửi ác độc vừa đến đầu môi, ta lại nuốt xuống.
Ta vòng tay ôm lấy ngực, tay chạm vào thanh đoản đao.
Nhưng hắn lại ôm chăn ở cuối giường, tự mình nằm lên ghế dài.
Hắn nói: “Yên tâm, ta không làm gì nàng đâu. Cưới nàng về là muốn nhờ nàng chăm sóc cho hai đứa nhỏ.”
Nghe nửa câu đầu, lòng ta dịu lại, nhưng rồi lại căng lên.
Người ta nói kế mẫu khó làm, ta lại mới vừa đến tuổi cập kê.
Sao có thể làm mẹ của hài tử?
Lại còn hai đứa.
2
Ta vẫn đang suy nghĩ thì hắn đã thổi tắt nến.
Trong bóng tối, ta nắm chặt đoản đao, mắt díp lại nhưng không dám nhắm.
Hắn cũng không ngủ.
Chiếc ghế dài mỗi khi hắn trở mình lại kêu “cọt kẹt”.
Hắn thở dài: “Nàng bị lạ giường sao?”
Một lát sau, ta phản ứng lại, hóa ra hắn đang hỏi ta.
“Có chút.” Ta trả lời bâng quơ.
“Ở nhà nàng nằm giường thế nào, ngày mai ta đi mua một cái giống vậy.”
“Không cần đâu, cũng chẳng khác gì.” Ta không muốn hắn tốn bạc, hắn đã vì ta mà tốn năm lượng bạc, huống hồ ngày mai ta sẽ chạy trốn.
Cần gì giường mới chứ.
Hắn lại nói: “Ta là Trình Nghị, còn nàng?”
“Lâm Hoa.”
Nói xong, im lặng kéo dài, đến khi trong phòng vang lên tiếng ngáy nhẹ của hắn.
Ta mới buông lỏng cảnh giác, dần dần thiếp đi.
Trước khi ngủ, ta vẫn còn đang tính kế ngày mai trốn đi thế nào.
3
Tiếng cười đùa của trẻ con đã đánh thức ta.
Trình Nghị bảo nhỏ hai đứa: “Khẽ thôi, mẹ các con còn đang ngủ.”
Nghe hai chữ “mẹ”, ta nhíu chặt mày, chỉnh lại y phục, rồi đi ra ngoài.
Trình Nghị mỉm cười với ta, khuôn mặt lạnh lùng pha chút ấm áp, trông có gì đó không hợp.
Ta cũng gượng cười, lúc này làm hắn phật ý chẳng có lợi gì.
Hắn nhấc ghế mời ta ngồi.
Ta ngồi xuống, sau đó hắn nắm tay một nam một nữ nhỏ bé.
“Xương Nhi, Thanh Nhi, gọi mẹ đi.”
Ta giật mình bật dậy, ba đôi mắt tròn xoe nhìn ta đăm đăm.
Ta lúng túng, môi run run: “Thôi, gọi tên ta đi, Lâm Hoa hoặc A Hoa cũng được.”
“A Hoa.” Cậu bé thử gọi.
Cô bé cũng gọi theo: “A Hoa.”
Trình Xương giơ que kẹo hồ lô ăn dở, nói với ta: “Mẹ, à không, A Hoa, đây là hai viên ta chừa lại cho người, của muội muội bị ăn hết rồi. Bình thường chúng ta chẳng có mà ăn đâu, hôm nay cha vui mới mua. Ta không nỡ ăn.”
Nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh đó, ta không nỡ từ chối, đành cắn một miếng nhỏ.
“Ngon không?” Xương Nhi hỏi ta.
Ta gật đầu: “Rất ngon.”
Cậu bé vỗ tay, kiêu ngạo nói với muội muội: “Thấy chưa, ta đã nói mẹ sẽ thích. Bảo muội chừa hai viên, muội lại ăn hết rồi, mẹ sau này chỉ thương ta thôi.”
Thanh Nhi mím môi, giọt lệ như ngọc trai rơi xuống.
Ta bối rối không biết làm sao, Trình Nghị liền cúi xuống, ôm lấy Thanh Nhi, một tay dắt Xương Nhi ra sân chơi.
Hắn bảo: “Đừng khóc, mẹ các con là người tốt, nhất định sẽ thương các con. Đừng làm phiền mẹ ăn sáng, được không?”
Mũi ta bỗng cay cay, nghĩ rằng Trình Nghị không giống lời đồn.
Có vẻ không phải người xấu.
4
Trận mưa xuân tí tách kéo dài suốt ba ngày.
Trình Nghị đối với ta luôn giữ lễ, hai đứa trẻ cũng rất đáng yêu.
Ta nghĩ, chờ mưa tạnh rồi đi.
Nhưng rồi lại không định trốn nữa, mà muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.
Giữa trưa, ta dỗ hai đứa bé ngủ.
Trình Nghị trở về, người đầy máu, trông rất đáng sợ.
Ta né ánh mắt, hắn nói nhỏ: “Xin lỗi, sau này ta sẽ cố gắng thay y phục sạch sẽ rồi mới về. Con heo sáng nay sức quá lớn.”
Ta cúi đầu, lắc nhẹ, rồi vào bếp đun nước, nói vọng ra: “Tắm xong rồi hãy thay y phục.”
Trong giọng hắn có chút vui vẻ: “Được thôi.”
Ta xách nước sôi tới bên bồn tắm sau bình phong, sức không đủ, không đổ nổi vào.
Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy, da thô ráp khẽ chạm vào tay ta, khiến tim ta xao động.
Khoảng cách gần quá, mặt ta nóng ran.
Ta chưa từng gần gũi với nam nhân nào như vậy.
Trình Nghị quay lại nhìn ta: “Xong rồi, nàng định đứng đây nhìn ta tắm sao?”
“Không.” Tim ta đập như trống trận, vội vàng chạy ra ngoài.
Ta nghĩ, mấy ngày nay đối xử tốt với hắn một chút, dù sao ta còn nợ hắn năm lượng bạc, có lẽ hắn sẽ nể tình ta làm bao việc mà đồng ý để ta rời đi.
5
Ta còn chưa kịp nói chuyện này với Trình Nghị, thì hai đứa trẻ đã thức dậy.
Trình Nghị lấy từ chum ra một khối thịt ba chỉ, nói với ba người chúng ta: “Hôm nay nhà chủ làm thịt một con heo béo, không chỉ trả công cho ta, còn thưởng thêm một khối thịt.”
Hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên: “Hay quá, có thịt ăn rồi.”
Thanh Nhi kéo vạt váy ta, khẽ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ biết làm món thịt nào không?”
Mấy ngày ở chung, nàng đã gọi ta một tiếng mẹ rất trôi chảy, ta cũng lười sửa.
“Thịt kho tàu, được không?”
Khuôn mặt lũ trẻ càng rạng rỡ hơn.
Ta quay đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trình Nghị, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ta vội cúi đầu, tim chợt thắt lại.
Khi nấu bữa tối, Trình Nghị bảo hắn giúp ta nhóm lửa.
Có một loại không khí mơ hồ, không nói nên lời, tràn ngập giữa chúng ta.
Hắn thêm củi xong, nhàn nhạt nói: “Lâm Hoa, cảm ơn nàng.”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Vì nàng đã để bọn trẻ có được một người mẹ. Từ khi mẹ chúng mất, chúng cứ ầm ĩ đòi ta mẹ, giờ thì không còn léo nhéo bên tai ta nữa.”
Ta nghẹn ngào, hỏi điều mà bấy lâu nay luôn nghi hoặc: “Vợ của ngươi, nàng ấy chết thế nào?”
Trình Nghị trầm mặc rất lâu, ta dè dặt nói: “Người ta nói, nàng ấy chết là do ngươi.”
Hắn buông khúc củi trong tay, lẩm bẩm: “Đúng là do ta mà chết.”
Trình Nghị kể, quê nhà hắn xảy ra dịch bệnh, hắn cùng vợ dắt hai đứa nhỏ chạy trốn đến huyện Tùng Sơn trước khi thành bị phong tỏa.
Khi ấy, hắn còn đang học nghề mổ lợn, cuộc sống khốn khó hơn bây giờ.
Vợ hắn, sớm đã nhiễm bệnh, nhưng không nỡ nói với hắn.
Nàng ngày ngày nhốt mình trong phòng, không muốn gặp hắn và hai đứa nhỏ.
“Nàng biết thuốc trị dịch bệnh bị đẩy giá lên cao, không muốn liên lụy ta và bọn trẻ.”
Hốc mắt Trình Nghị đỏ hoe.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, nàng tự vẫn, đâm đầu vào cạnh giường, đầu vỡ toác.”
Tim ta chợt đau nhói: “Chiếc giường đó?”
“Yên tâm, trước đây chúng ta không ở đây, mà sống trong căn nhà tranh bên ngoài thôn.”
Ta xấu hổ cúi đầu, rồi lại nhớ ra chuyện gì, nói: “Cha ta bảo muốn bán con gái cứu con trai, ngươi chịu bỏ ra năm lượng bạc mua ta là vì…”
“Không muốn lại có người chết vì không có tiền chữa bệnh.” Hắn cười nhạt, “Lâm Hoa, nàng muốn đi thì cứ đi. Nếu có thể, sau này thường ghé thăm bọn trẻ, chúng rất thích nàng.”
6
Một nỗi chua xót vô cớ dâng lên trong mũi, ta há miệng, không thốt nên lời.
Hắn tiếp tục: “Ta biết nàng muốn đi, ăn cơm hay chơi với bọn trẻ, nàng đều ngóng ra cổng. Ta không ép giữ nàng, cũng không cần nàng trả bạc.”
Khói bếp bốc lên, thịt trong nồi đã chín.
Mắt ta cũng như phủ một lớp sương mỏng.
Lúc ăn cơm tối, Thanh Nhi hỏi ta: “Mẹ ơi, tối nay con có thể nằm cạnh mẹ không?”
“Sao lại thế?”
“Hồng Tỷ tỷ ở nhà bên bảo, nằm cạnh mẹ, lúc sấm đánh sẽ không bị giật mình tỉnh dậy. Thanh Nhi sợ sấm xuân.”
“Con cũng muốn.” Xương Nhi trông chờ nhìn ta.
Trình Nghị định ngăn, ta cắt lời hắn: “Được, tối nay các con ngủ với mẹ, gian phòng của các con nhường cho cha.”
Trời tối, Trình Nghị giúp chúng ta trải giường.
Khi hắn đến cửa rồi lại quay đầu, dường như muốn nói gì đó, thở dài khẽ hỏi: “Sáng mai nàng đi sao?”
“Ừ.”
“Dùng xong bữa sáng rồi hẵng đi, ta sẽ câu một con cá, nấu cháo cá cho nàng.”
Ta chưa kịp từ chối, hắn đã đi mất.
Hai đứa trẻ ôm gối nhỏ, vừa chạy vừa nhảy vào phòng.
Ba người ngủ chung một giường có chút chật, Thanh Nhi cứ rúc vào lòng ta.
“Mẹ ơi, con vui lắm, con sợ mẹ biến mất, mẹ có thể đừng biến mất không?”
“Sao con lại nói thế?”
“Mẹ trước đây đột nhiên biến mất, con tỉnh dậy gõ cửa phòng mẹ, chẳng thấy ai, chỉ thấy một vũng máu.”
Ta vội bịt miệng nàng: “Ngủ đi, mẹ sẽ không biến mất đâu.”
Đêm ấy, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, nhưng ba người chúng ta ngủ rất say.
Chẳng ai hay biết Trình Nghị đã rời đi từ khi nào.
Tiếng gõ cửa dồn dập của Xuân thẩm nhà bên đánh thức chúng ta.
Ta mở cửa, thấy bà khóc nấc: “Lâm Hoa, mau qua mà xem, Trình Nghị nhà ngươi rơi xuống ao chết đuối, vừa được vớt lên.”
Tim ta chợt siết lại, nhờ bà chăm sóc hai đứa trẻ rồi đội mưa chạy đến ao.
Trình Nghị nằm trên bờ, như đang say ngủ.
Ta dồn sức ấn vào lồng ngực hắn, nước mắt hòa với nước mưa, giàn giụa.
“Trình Nghị, ngươi không được chết, hai đứa nhỏ còn đợi ngươi về nhà.”
“Ngươi không phải thân thể cường tráng lắm sao? Sao chỉ vài ngụm nước đã lấy mạng ngươi?”
Ta khóc đến mức không thở nổi, đại ca bên cạnh kéo tay ta.
“Đại tẩu, Trình đại ca đi rồi, để huynh ấy an nghỉ đi.”
Nhưng rõ ràng khi nãy, ta còn thấy lông mi hắn khẽ động mà.
Sao hắn lại không tỉnh dậy chứ.