Đố Mày Thoát Được Phó Bản Này - Chương 5
24
Tôi chạm vào chiếc vòng tay xuất hiện từ hư không một cách đăm chiêu.
“Hóa ra tôi thực sự chỉ là một NPC trong tiểu thuyết…” Tôi chán nản cúi đầu.
Ý định ban đầu của Phó Gia Vũ chỉ là giải thích, không ngờ tôi lại suy sụp.
“Tôi, ơ, ý tôi không phải vậy, tôi chung sống với cậu lâu như vậy, cảm thấy cậu như người thật có cảm xúc vậy.” Hắn luống cuống giải thích.
“Tôi xin lỗi, xin hãy để tôi yên.”
Tôi vội bỏ lại một câu, xách cặp chạy đi.
Trong tuần đó, Phó Gia Vũ vẫn chưa rời khỏi thế giới này.
Hắn từ bỏ, nói với tôi: “Lộ Lộ, tôi thật sự phải ở lại đây rồi.”
Tôi cúi đầu không nhìn: “Dù sao đi nữa thì sau này cậu cũng tránh xa tôi chút, cứ nhìn thấy cậu là tôi lại nhớ việc tôi chỉ là một NPC.”
Nhưng bây giờ ai cũng phớt lờ Phó Gia Vũ, hắn không chấp nhận được việc tôi cũng vứt bỏ hắn.
“Cậu không phải NPC, tôi tôi…” Phó Gia Vũ lại cho chiếc vòng tay bí ẩn kia xuất hiện, “Tôi đưa cậu giữ cái này, vậy là chúng ta giống nhau rồi đúng không?”
Tôi nhìn hắn: “Cậu nói thật à?”
“Thật, thật chứ!”
Tôi từ từ nhận lấy chiếc vòng tay.
Nhưng khoảnh khắc chạm vào cổ tay tôi, đất trời đang tĩnh lặng bỗng bùng lên một luồng sáng trắng khổng lồ.
Đây là dấu hiệu cho thấy cánh cổng giữa hai thế giới được mở ra.
Phó Gia Vũ nhìn tôi với vẻ khó tin: “Cậu không phải là nhân vật trong sách sao? Tại sao chiếc vòng lại có tác dụng với cậu?”
Tôi mỉm cười nhìn hắn, không cần phải khách sáo nữa.
“Dĩ nhiên tôi là nhân vật trong sách, nhưng nhờ vòng tay cậu cho mà tôi chuẩn bị quay về thế giới thực, đường đường chính chính trở thành người thật đây.”
25
Phó Gia Vũ trợn mắt nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi hắn phản ứng lại liền lập tức đưa tay cố gắng kéo tôi ra khỏi luồng sáng trắng.
“Phí sức làm gì, không phải cậu rõ hơn ai hết rằng sau khi cổng được mở thì không thể chạm vào tôi nữa à?”
Phó Gia Vũ điên cuồng hét lên: “Cô là ai, sao lại làm thế với tôi!”
“Tôi là ai ấy à?” Tôi nhếch mép, “Chỉ là một NPC thức tỉnh thôi.”
Tôi toàn tâm toàn ý diễn trò với hắn bấy lâu nay chính là để biến hắn thành cá chậu chim lồng.
Để “tiết mục” không một kẽ hở, tôi cũng không buông lỏng cảnh giác kể cả lúc không có ai xung quanh.
Cái bộ mặt giả tạo này gần như hòa làm một với cơ thể tôi luôn rồi.
Chỉ trong đêm khuya, tôi mới nằm trên giường nhắm mắt suy ngẫm, trở lại là chính mình.
Không ai biết, nhưng tôi đã nhận ra có gì đó không đúng với thế giới này từ lâu.
Cứ tới một thời điểm là tôi sẽ c.h.ế.t.
Trong thời điểm đó, tính cách của “Phó Gia Vũ” sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Giống như trong cơ thể đó có một linh hồn khác.
Sau khi thay đổi, hắn thường nói những điều kỳ quặc, rảnh rỗi thì bám lấy Khương Thanh Nguyệt dù trước đó không hề hứng thú với cô ấy.
Và đôi khi sau khi thay đổi, hắn sẽ thể hiện ác ý với tôi.
Tôi đoán có lẽ có linh hồn khác đang sống trong cơ thể hắn.
Tôi gọi những linh hồn đó là người ngoại lai.
Tôi ghét bị người ngoại lai bắt nạt, nhưng tôi cũng đại khái đoán được nguyên nhân.
Bởi vì trong vài vòng lặp rất lâu trước đây, tôi luôn vô thức muốn tổn thương Khương Thanh Nguyệt.
Có một lần tôi không khỏi tự hỏi, tại sao mình lại “độc ác” một cách khó hiểu như thế?
Thế là tôi dừng tay.
Đó là lúc tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình có thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động.
Nhưng những người ngoại lai lại không biết điều này, họ cho rằng tôi đang đi theo cốt truyện, đang cố lừa họ, xoay họ mòng mòng.
Tất nhiên lần này cũng là người ngoại lai.
26
Hắn không biết rằng ở một vòng lặp, tôi cũng nhận được nhiệm vụ tương tự.
Người giao nhiệm vụ nói rằng tôi chỉ cần khiến cho chín mươi chín người ngoại lai tự nguyện trao đi vòng tay thì tôi có thể rời khỏi thế giới này.
Bây giờ tôi đã thu thập được cái thứ chín mươi chín.
Thật lòng thì tôi không có chút lưu luyến gì với thế giới này.
Ba cái thứ gọi là tác giả vì muốn làm sự “độc ác” của tôi hợp lý nên xây cho tôi hoàn cảnh gia đình vô cùng bi thảm.
Tôi không biết bố là ai, trong nhà chỉ có người mẹ luôn đ.i.ê.n cuồng mắng chửi, động chút là đánh hở chút là mắng.
Dù tôi không đi theo tình tiết có sẵn, dù tôi có rớt vài giọt nước mắt hay khóc lóc thảm thiết nhận sai thì bà cũng sẽ không dừng tay.
Các bạn cùng lớp của tôi cũng rất đơn giản, thế giới của họ không thiện thì ác, chỉ biết nói vài câu, chưa từng biết vui chơi giải trí là gì, họ chỉ bước đi bước lại trên một đường thẳng có điểm đầu với điểm cuối.
Chỉ có người ngoại lai là khác biệt, họ là niềm vui duy nhất của tôi trong cuộc sống.
Tôi thích diễn kịch với họ, đấu trí với họ, nhìn họ rơi vào bẫy từng chút một.
Thực ra IQ của người ngoại lai lần này chỉ ở mức trung bình, nhưng tôi không ngờ hắn lại mở màn bằng bạo lực học đường.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn cách động tay động chân với Khương Thanh Nguyệt, khiến cô ấy bị thương trong Hội khỏe.
Chẳng qua người ngoài kia quá ngu để phát hiện.
Đó là điểm duy nhất tôi không hài lòng trong vòng lặp này.
27
Người ngoại lai quỳ rạp trên đất: “Cô không thể làm thế với tôi, tôi thực sự đánh giá sai cô rồi, cô đúng là đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!”
“Tôi ác?”
Tôi giễu cợt: “Ai mà ác được như cậu? Cậu quên lúc trước cậu đối xử với tôi thế nào rồi à? Cậu nghĩ bạo lực học đường chán chê rồi sẽ được tha à?”
“Tôi làm vậy là để bảo vệ nữ chính!”
“Quang minh chính đại ghê chưa, khi cậu giày vò tôi, hành hạ tôi, mấy phần là vì Khương Thanh Nguyệt, còn mấy phần là vì thú vui độc ác của mình hả?”
“Tôi, tôi… Nhưng sau này thì sao? Rõ ràng tôi đối tốt với cô như vậy, lại còn thay cô thanh minh, sao cô có thể lấy oán trả ơn chứ!”
“Biện minh không phải việc mà thủ phạm sẽ làm sao?”
Tôi nghiêng người về phía hắn:
“Về phần ‘đối tốt với tôi’, nghĩ sao mà hay vậy?”
Sở dĩ người ngoại lai không chút kiêng dè là vì hắn tin rằng kiểu gì mình cũng rời đi, không phải chịu chút hậu quả gì.
Nhưng hắn lại không ngờ tới việc mình không thể rời đi.
Tôi phe phẩy ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Quên nói, tôi rời đi thì vòng lặp cũng kết thúc, vậy cậu sẽ vĩnh viễn sống với thân phận “Phó Gia Vũ” có đúng không nhỉ, ngạc nhiên chứ?”
Người ngoại lai nghiến răng nghiến lợi, dường như đó là giọt nước tràn ly.
Hắn quỳ sụp xuống đất, tuyệt vọng lạy tôi.
“Làm ơn, tôi cầu xin cô, tôi không thể ở lại đây, làm sao cô mới bằng lòng buông tha tôi?”
Tôi nhún vai, bắt chước giọng điệu hồi trước của hắn: “Trừ khi tôi rời khỏi phó bản này.”
Luồng sáng trắng lóe lên.
Tôi dần dần không thấy được khuôn mặt của người ngoại lai nữa, chỉ nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của hắn: “Con ả độc ác mưu mô kia, quay lại đây!”
Có khùng đâu mà quay lại.
Qua hơn một trăm một ngàn vòng lặp, tôi cứ quanh đi quẩn lại cái thời điểm đó vô số lần.
Đám người ngoài thượng đẳng kia chưa bao giờ đối tốt với tôi dù chỉ một lần.
Ai trong họ cũng có cái gọi là góc nhìn độc giả, lần lượt khiến tôi c.h.ế.t đi sống lại, thương tích đầy mình.
Thứ giải thoát được cho tôi, cũng chỉ là vầng trăng dưới nước*.
*Hoa trong gương, trăng dưới nước: Thứ hư ảo, thấy được nhưng không chạm vào được
Mà bây giờ, tôi cũng đã vớt được vầng trăng đấy rồi.
(Hoàn)