Đố Mày Thoát Được Phó Bản Này - Chương 4
19
Hắn thậm chí còn đăng một bài phân tích, tìm chuyên gia giám định viết một bản xác nhận, nói với mọi người rằng những video với hình ảnh trước đây đều là photoshop.
Việc này rất nhanh được nhà trường chú ý, họ bắt đầu điều tra ai là người dùng ẩn danh tung tin lên diễn đàn trường đầu tiên.
Đã có kết quả.
Đương nhiên— là Phó Gia Vũ.
Phó Gia Vũ thẳng thắn thừa nhận, cũng tự kiểm điểm trong tiết sinh hoạt lớp, nói rằng mọi chuyện xảy ra trước đây đều do mâu thuẫn cá nhân, bởi nhìn tôi không thuận mắt nên đi tới đâu cũng kiếm chuyện làm khó tôi.
Kể từ hôm nay, hình tượng đóa hoa lạnh lùng của Phó Gia Vũ hoàn toàn sụp đổ.
Ngay cả những nữ sinh từng thầm mến hắn trước đây cũng gọi hắn là kẻ ghê tởm, không có liêm sỉ, suy đồi.
Mà tôi lại trở thành đối tượng thương hại của mọi người.
Dù tôi có đi đến đâu cũng sẽ có bạn nữ đến ôm, tặng tôi chút đồ quà vặt.
Mấy nam sinh từng bắt nạt tôi khi thấy tôi đều cúi đầu như đà điểu, hận không thể quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Ngăn bàn của tôi không còn rác nữa.
Ngược lại còn nhận được những lá thư xin lỗi chân thành.
Chỉ là Phó Gia Vũ không thể sống an nhàn như trước nữa.
Thầy chủ nhiệm gọi thẳng tên hắn phê bình trong tiết sinh hoạt: “Thầy quá thất vọng về em, nếu không phải nhờ có thành tích tốt thì nhà trường đã đuổi học em rồi. Loại người như em dù có học thức cao thì khi bước vào xã hội vẫn là cặn bã thôi.”
Phó Gia Vũ cúi đầu im lặng.
Tan học tôi hỏi hắn có sao không, hắn lại thờ ơ: “Cứ để ông ta chửi mắng đi, ở mấy phó bản tôi có cái gì chưa trải qua cả.”
Những người từng trốn sau lưng tôi thì thầm to nhỏ, giờ bắt đầu trốn sau lưng hắn.
Những người từng nhét rác vào ngăn bàn tôi, những người cười nhạo, cô lập tôi giờ đây đã chuyển hướng sang mục tiêu khác.
20
Mặc dù Phó Gia Vũ nói hắn sẽ sớm rời đi, nhưng ngày qua ngày, mỗi lần tôi nhìn vào mắt hắn thì tôi biết rằng linh hồn trong cơ thể này vẫn không hề thay đổi.
Hiện tại tôi là người duy nhất trong lớp chủ động nói chuyện với hắn.
Hắn ngày càng sốt ruột: “Tại sao tôi vẫn còn ở đây?”
Tôi an ủi, bảo hắn đừng vội lo.
“Sao tôi không vội cho được? Tôi sẽ không ở lại nơi này mãi mãi đâu đúng không? Nhân vật trong cuốn sách này thật ngu xuẩn, một giây tôi cũng không muốn ở lại!”
Hắn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi thì nói thêm: “Tôi không nói cậu ngu xuẩn, cậu là ngoại lệ, tôi thấy cậu không giống gì họ, vì cậu là người tốt.”
Hắn có vẻ đang dần cảm nhận được nỗi đau trước đây của tôi khi bị bắt nạt, bị bịa đặt tin đồn.
Các bạn cùng lớp thậm chí không còn chịu nộp bài tập về nhà cho hắn nữa mà nộp cho cán bộ lớp.
Người bị thiếu bài tập trở thành Phó Gia Vũ.
Khi hắn đi ăn trưa, có người chỉ vào hắn nói: “Kìa kìa, là cái cậu đó đó, lại còn đứng nhất cơ, mà sao nhà trường vẫn giữ lại thế, người như vậy vẫn được học hành tiếp không phải là đang tiếp tay phá hoại xã hội à?”
“Sao cậu ta vẫn lì lợm đi theo nạn nhân vậy? Đúng là trơ trẽn, mặt dày hơn cả mai rùa!”
“Hừ, thứ xúi quẩy!”
Phó Gia Vũ nặng nề đặt suất cơm lên bàn, khi hắn xắn tay áo định quay người, tôi nhẹ giọng gọi lại.
“Đừng chống trả, nếu không họ còn làm tệ hơn.”
Phó Gia Vũ siết chặt tay chậm rãi ngồi xuống.
21
Trong tháng đầu tiên, Phó Gia Vũ vẫn chưa rời đi.
Sau khi Khương Thanh Nguyệt biết hắn xảy ra chuyện, cô ấy dần cắt đứt liên lạc với hắn.
Đôi mắt Phó Gia Vũ không còn vẻ hoạt bát nữa, cả ngày chỉ cúi đầu quanh quẩn trong góc.
Trông rất giống tôi hồi trước.
Nhưng hắn không như tôi bấm bụng chịu đựng, mà động một tí là xích mích với người khác, bị đánh cho bầm tím mặt mũi, các giáo viên cũng không ai đứng về phía hắn nữa.
Thời gian trôi qua, hắn ngày càng phụ thuộc tôi nhiều hơn.
Vì chỉ có tôi là người nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, không châm chọc mỉa mai hắn.
Nhưng mỗi khi tôi nhắc tới chuyện quá khứ, hắn trông như bị dao đ.â.m, đau đớn vô cùng.
“Chuyện trước đây đều là lỗi của tôi, tôi chưa phân biệt đúng sai gì đã tìm cậu trả thù, tôi đúng là đồ ngu!”
Hắn ôm đầu, không còn toát ra khí chất hăng hái như trước nữa.
“Đằng Lộ Lộ, có phải nhiệm vụ thất bại rồi nên tôi không thể rời khỏi nơi này không?”
Tôi nhìn hắn mà không nói gì.
Chợt hắn ôm lấy tôi, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Tôi cầu xin cậu mà Lộ Lộ, nếu tôi thật sự không thể rời đi… Cậu đừng ngừng trò chuyện với tôi được không, đừng giống họ xem tôi như con chuột qua đường được không?”
Tôi từ từ kéo tay hắn ra, thở dài.
Nhưng hắn lại như con chó hoang lo sợ bị bỏ rơi, nắm chặt lấy cánh tay tôi.
“Nếu cậu vẫn giận tôi thì cứ đánh tôi một trận được không?”
“Cậu đ.ậ.p đầu tôi xuống đất, ép tôi n.h.ả.y lầu, đổ keo lên tóc, bắt tôi quỳ làm ghế cho cậu, ném cặp tôi xuống từ mái nhà, được không?”
Tôi im lặng, nét mặt u ám.
“Cậu không nhắc thì tôi cũng quên đã xảy ra những chuyện như vậy đấy.”
22
Một tuần nữa trôi qua, Phó Gia Vũ vẫn chưa rời đi.
Theo lời hắn thì hắn chưa bao giờ ở lại phó bản lâu như thế sau khi nhiệm vụ thất bại.
Hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh điềm nhiên như trước nữa, thậm chí trở nên ngơ ngơ dại dại.
Hắn coi tôi như khúc gỗ trôi dạt duy nhất trên đại dương bao la ở thế giới này.
Không như hắn, cuộc sống của tôi lại ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tôi được tháo niềng răng, chải tóc mái lên, thay lại gọng kính đen cồng kềnh, không ngờ lại được nhiều người khen xinh đẹp.
Tôi đã thu hút được rất nhiều sự chú ý ở trường.
Mọi người lại cảm thấy tôi là nạn nhân mà vẫn có thể chung sống hòa bình với thủ phạm, chứng tỏ tôi là một người mạnh mẽ và tốt bụng.
Vì mấy lý do trên, tôi bắt đầu có người theo đuổi.
Dù tôi luôn từ chối họ với lý do “Ưu tiên việc học”, sắc mặt Phó Gia Vũ vẫn đen như đít nồi.
Đặc biệt là khi một nam sinh từng xô đẩy và xúc phạm tôi đến tỏ tình, Phó Gia Vũ như phát khùng.
“Sao mày lại không biết ngượng dám tỏ tình với cậu ấy? Mày không nhớ mày còn ép cậu ấy phải n.h.ả.y lầu à?”
“Tao thế nào còn đến lượt mày nói à? Sao không xem lại chính mình đi đồ ghê tởm, mày có xứng để dạy đời tao không?”
Thấy họ chuẩn bị đánh nhau tới nơi, tôi nhanh chóng chạy tới ngăn cản.
Nam sinh kia khinh bỉ nhổ nước bọt vào Phó Gia Vũ, chỉ vào mặt hắn: “Đừng để tao thấy mày, không thì gặp mày lần nào tao đánh lần đó.”
Cậu ta đi rồi, Phó Gia Vũ hung dữ phủi bụi, nói với tôi: “Cậu đừng có đồng ý với hắn, cậu quên trước đây hắn tệ thế nào rồi à?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, hời hợt nói: “Tất nhiên tôi sẽ không đồng ý, nhưng cậu kích động như thế để làm gì?”
Hắn ngây người.
23
Trong kỳ thi hàng tháng, Phó Gia Vũ đã rớt khỏi vị trí hạng nhất do tâm trí hắn không hề đặt ở việc học hành.
Mà tôi lại là học sinh tiến bộ nhất trong kỳ thi này nên được mời lên sân khấu phát biểu.
Trong phút chốc, mọi vinh dự đều đến với tôi.
Tôi trở thành ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, còn Phó Gia Vũ lại như cái bóng đứng trong bóng tối, ngẩn ngơ nhìn tôi.
Tôi càng ngày càng bận rộn, đến nỗi không có thời gian để hôm nào cũng đi ăn trưa cùng Phó Gia Vũ nữa.
“Cậu không cần phải đi cùng tôi mỗi lần đến trường với tan học nữa, giờ sẽ không có ai bắt nạt tôi đâu.”
Hắn lại trở nên hoảng loạn.
“Cậu cũng muốn vứt bỏ tôi sao? Lộ Lộ, tôi thừa nhận hết mọi chuyện là vì cậu mà! Nếu cậu cũng phớt lờ tôi thì tôi sẽ thực sự cô độc ở thế giới này!”
Tôi nhìn vào mắt hắn, giọng tôi vẫn dịu dàng.
“Không phải tôi vứt bỏ cậu, cậu cũng không phải vì tôi… Chậc, thôi bỏ đi, cậu muốn đi theo thì cứ đi đi.”
Vì vậy Phó Gia Vũ gần như trở thành cái bóng trong tối của tôi.
Chỉ khi có người tiến về phía tôi thì hắn mới đột nhiên xuất hiện, rống lên như thần kinh.
“Cậu đang làm các bạn khác sợ đấy.” Tôi kéo hắn lại: “Không phải cậu nói cậu sẽ sớm rời đi à? Sao cậu cứ phải cứng đầu bịa chuyện với tôi chứ?”
Phó Gia Vũ hoảng sợ: “Tôi không hề bịa chuyện mà, tôi cũng không hiểu tại sao đến giờ tôi vẫn chưa rời khỏi phó bản này.”
Tôi trầm mặc một lúc: “Bây giờ tôi khó mà tin nổi cậu, tôi không biết câu nào cậu nói là thật hay là giả.”
“Không không, Lộ Lộ, cậu nghe tôi nói đã.” Hắn cứng đờ nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Buông ra, cậu làm tôi đau.”
“Xin lỗi, xin lỗi mà, tôi thật đáng chết!” Tâm tình Phó Gia Vũ ngày càng dễ suy sụp, hắn tự tát mình một cái, rồi nhìn tôi cầu xin, “Tôi thật sự không lừa cậu.”
Hắn đưa tay ra: “Không tin thì cậu nhìn xem.”
Trên tay hắn thực sự hiện lên một chiếc vòng tay, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.
“Đây là công cụ để tôi du hành giữa thế giới thực với thế giới phó bản, giờ cậu đã tin chưa?”