Đố Mày Thoát Được Phó Bản Này - Chương 3
14
Trong khoảng thời gian Khương Thanh Nguyệt dưỡng thương ở nhà, Phó Gia Vũ đã trầm lặng hơn rất nhiều.
Hắn dường như đang chồng chất trong suy nghĩ, một lúc lại nói “Nhiệm vụ thất bại”, điều kỳ lạ hơn là— hắn bắt đầu quan sát tôi.
Bất kể lúc nào tôi ngước lên, thì đều gặp ánh mắt kín đáo đó.
Hắn thường xuyên viết viết vẽ vẽ, rồi nhìn tôi đăm chiêu.
Dù trong lòng tôi biết rõ con mồi đã cắn câu.
Nhưng bên ngoài tôi vẫn diễn kịch thật trơn tru.
Vào giờ thể dục, tôi kiếm cớ đi vệ sinh để trốn về phòng học không một bóng người.
Tôi vội vàng lục lọi cặp sách của Phó Gia Vũ, không ngừng nhìn ra cửa sổ, thót tim sợ đột nhiên có người tới.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cuốn vở Phó Gia Vũ vẽ hàng ngày ở đáy cặp.
Trong vở toàn là giấy nháp, tôi lật tìm từng trang một.
Đúng lúc này, ngoài hàng lang bỗng vang lên tiếng bước chân, dây thần kinh tôi càng lúc càng căng như dây đàn.
Tôi lật ngày càng nhanh, lật tìm điên cuồng.
Lúc tiếng bước chân sắp tới cửa, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ mình cần.
Trên trang giấy, Phó Gia Vũ viết tên tôi với Khương Thanh Nguyệt, cả tên hắn nữa, rồi vẽ mũi tên chỉ vào mấy từ NPC.
Hắn khoanh tròn nhấn mạnh tên Khương Thanh Nguyệt với tôi, nét chữ nguệch ngoạc viết: Bảo vệ nữ chính.
1. Hạ độc ở căng tin, làm hỏng giọng. (Đã giải quyết)
2. Video ngắn bị thay đổi khuôn mặt, hủy hoại danh tiếng. (Đã giải quyết)
3. Hội khỏe bị động tay động chân, bị hủy gương mặt.
Còn mặt sau là một đống từ bị gạch đen.
Tôi nhanh chóng lướt qua nội dung mơ hồ trên đó, lúc này tiếng bước chân đã tới trước cửa.
Tôi lập tức nhét cuốn vở vào ngăn bàn Phó Gia Vũ, giả vờ vấp phải ghế ngã cái “phịch” ra đất.
Tiếng bước chân của người nọ dừng lại ở cửa: “Chào bạn học, cho hỏi mọi người trong lớp cậu đi đâu hết rồi thế?”
Tôi trở mình đứng dậy: “Họ đang ở sân thể dục—”
Giọng tôi chợt im bặt, bởi người đứng ở cửa là Khương Thanh Nguyệt.
Khương Thanh Nguyệt đương nhiên cũng nhận ra tôi: “Đằng Lộ Lộ?”
15
Cô ấy đeo khẩu trang nên tôi không biết cô ấy đang bày ra vẻ mặt gì, nhưng lại thấy rõ được sự cảnh giác trong mắt cô ấy.
“Nghe nói lúc tôi không đi học thì cậu với Phó Gia Vũ thân thiết hơn hả?”
Cô ấy chậm rãi đi về phía tôi: “Trước đó tôi nghe theo Phó Gia Vũ, nhất định phải đề phòng cậu, nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm cách hại tôi…”
“Lần này tôi cũng bị thương nên đâu có liên quan gì tới cậu.”
“Tưởng chừng không liên quan nhưng cậu lại là người trực tiếp được lợi, tôi thật không khỏi nghi ngờ cậu.”
Tôi cố gắng đứng thẳng lưng lên nói chuyện, nhưng trên mặt lại hiện rõ sự sợ hãi.
“Được lợi chỗ nào? Ý cậu là Phó Gia Vũ à? Đúng là trước đây tôi mến mộ cậu ta, nhưng giờ tôi chỉ muốn đắp m.ộ thôi. Nếu cái lợi cậu nhắc tới là cậu ta thì tôi xin được trịnh trọng chúc phúc cho hai người.”
“……..”
Một cô nương thanh cao như Khương Thanh Nguyệt cùng lắm cũng chỉ khua môi múa mép chứ sẽ không thật sự ra tay với tôi như Phó Gia Vũ.
Bầu không khí giữa chúng tôi đang căng thẳng thì trước cửa có tiếng bóng rổ đập xuống đất, nghe có chút buồn bã.
Chúng tôi cùng quay đầu nhìn, là Phó Gia Vũ.
Khương Thanh Nguyệt đang xù gai liền rụt lại, trong nháy mắt cô ấy biến thành một nàng tiên nở ra từ đóa sen trong làn nước trong xanh.
“Gia Vũ này, lát nữa tớ định bắt xe buýt tới nơi khác để nhận tập huấn, nên tớ tới báo cậu một tiếng.”
Phó Gia Vũ nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, như thể thấy được mặt cô ấy qua cả lớp khẩu trang.
“Tôi xin lỗi.” Hắn nhẹ giọng.
“Không phải lỗi của cậu, bố tớ đã hẹn gặp bác sĩ hàng đầu trong nước, vết sẹo có thể chữa khỏi mà.”
“Ý tôi không phải vậy, là tôi không làm tốt việc bảo vệ cậu, làm cho nhiệm vụ thất bại…”
Khương Thanh Nguyệt mới nghe nửa câu đầu đã cảm động tột cùng.
Cô ôm chặt lấy Phó Gia Vũ, không đợi hắn phản ứng liền lau nước mắt chạy đi.
16
Phó Gia Vũ lại không xúc động như vậy.
Tôi không muốn ở cùng hắn trong cái không gian chật hẹp này, nhưng khi tôi định đi vòng qua hắn ta để ra ngoài thì bị ngăn lại.
“Đằng Lộ Lộ, đợi chút.”
Khoảnh khắc bị ngón tay hắn chạm vào cổ tay, tôi cảm giác như bị rắn độc cắn, liều mạng vung tay ra cấu lấy phần da đó.
“Tôi đã đi kiểm tra camera giám sát, chuyện Khương Thanh Nguyệt gặp hôm thi đấu quả thật không liên quan gì đến cậu.”
Nhưng tôi vẫn tràn đầy thù hận và cảnh giác: “Không phải cô ấy nói sẽ đi nhận tập huấn cho cuộc thi à? Tôi sẽ không bao giờ gặp lại hay làm hại cô ấy nữa đâu, giờ cậu cho tôi đi được không?”
Phó Gia Vũ do dự không muốn trả lời, nhưng vẫn không để tôi đi.
“Tôi không biết phải nói với cậu thế nào, nhưng tôi sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt cậu, tôi không phải kiểu ăn no rửng mỡ, mọi thứ tôi làm đều có nguyên do…”
“Lý do mà cậu nói tôi nghe không lọt tai tí nào. Tôi lại càng không hiểu tại sao sau Hội khỏe cậu lại như một người khác, tôi chỉ xin cậu hãy tránh xa tôi ra, được không?”
Tôi khẩn cầu nhìn Phó Gia Vũ.
“Tôi chỉ là một nữ sinh cực kỳ bình thường, nếu không phải vì cậu cứ nhắm vào tôi, tôi vẫn có thể được sống yên ổn trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, thay vì ngày qua ngày bị người này kẻ nọ sỉ nhục, ức hiếp rồi cười nhạo.”
“…Thế tôi sẽ nói sự thật cho cậu nghe, dù sao tôi cũng sẽ sớm rời khỏi phó bản này.”
Phó Gia Vũ đóng cửa lại, đứng trước mặt tôi.
“Thật ra cậu đang sống trong một thế giới tiểu thuyết, bao gồm cả “Phó Gia Vũ” trước đây, tôi chỉ là tạm thời sử dụng thân thể cậu ta thôi.”
“Thôi thôi không cần nói hươu nói vượn.”
“Tôi không hề lừa cậu. Nhiệm vụ của tôi khi đến phó bản tiểu thuyết này là bảo vệ nữ chính Khương Thanh Nguyệt, mà nguồn gốc của mọi kiếp nạn cô ấy gặp phải—” Phó Gia Vũ dừng một chút.
“Chính là cậu.”
Tôi ngập ngừng: “Vớ vẩn… Nhưng đúng là tính cách của cậu trước đây với hiện tại hoàn toàn khác nhau.”
17
“Theo nguyên tác, cậu nhiều lần muốn hãm hại Khương Thanh Nguyệt, nên khi tới đây, tôi thường xuyên đi cùng cô ấy để đề phòng cậu xuống tay.”
“Cậu nói láo!”
“Tôi nói láo? Mấy thủ đoạn tôi dùng với cậu đều là cái cậu đã sử dụng với Khương Thanh Nguyệt trong nguyên tác. Tôi cứ chắc kèo nhiệm vụ đã thành công, kết quả là cô ấy vẫn bị hủy đi gương mặt.”
“Theo những gì cậu bịa ra… Thì nhiệm vụ của cậu thất bại rồi?”
“Tôi không bịa.”
Hắn nhìn tôi nói, “Tính cách của cậu không giống gì trong tiểu thuyết hết, ‘Đằng Lộ Lộ’ trong tiểu thuyết bề ngoài trông yếu đuối, nhưng thật ra lại là kẻ lòng dạ hiểm ác, ra tay vô cùng tàn nhẫn, nhưng cậu…”
Hắn do dự một lúc rồi không nói gì.
Tôi im lặng lắc đầu: “Cậu nói chuyện này với tôi thì tôi vẫn không tin. Ai lại chấp nhận chuyện mình chỉ là một NPC chứ.”
“Thôi được rồi.”
“Nếu sau này cậu không nhắm vào tôi nữa, thì ân oán của hai ta trong quá khứ coi như xí xóa, có thù tất báo không phải phong cách của tôi.”
Phó Gia Vũ nhìn tôi sâu lắng: “Tôi đi qua nhiều phó bản như vậy, cậu lại là người duy nhất khác biệt với tiểu thuyết.”
Tôi lờ đi, bước vòng qua hắn rồi ra khỏi lớp học.
Tôi biết Phó Gia Vũ nhất định đang nhìn chằm chằm vào lưng tôi, tôi cũng biết hắn đang rơi vào sự hoang mang chưa từng có.
Nhưng tiết mục chính chuẩn bị được bắt đầu.
18
Sau khi Phó Gia Vũ kể hết “chân tướng” cho tôi, hắn không kiêng dè gì mà nói với tôi những điều hắn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ hiểu được.
Như là “Tại sao đã 48 tiếng sau khi nhiệm vụ thất bại rồi mà tôi vẫn còn ở phó bản này?” hay “Hình phạt của tôi rốt cuộc là gì chứ?”…
Tôi chưa khi nào đào sâu vấn đề, chỉ thỉnh thoảng hỏi hắn: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Thông thường là nội trong 48 tiếng, đôi lúc là hai hoặc ba ngày. Lần này nhiệm vụ thất bại thì có thể đấy là hình phạt của tôi, bắt tôi ở lại đây vài ngày nữa, nhưng cũng không thể quá lâu được.”
“Vậy cậu giúp tôi giải quyết chuyện đã xảy ra trước được không?” Tôi ngập ngừng dò hỏi.
Dù sao thì việc giúp tôi giải quyết cũng là mạo hiểm hủy hoại thanh danh chính mình.
“Đến bây giờ vẫn có người gửi thư quấy rối đến nhà tôi, thấy tôi trên đường thì huýt sáo định giở trò, hỏi tôi một đêm bao nhiêu…”
Giọng tôi càng nói càng nhỏ, khi ngước lên thì mắt đã rơm rớm nước.
Vẻ mặt Phó Gia Vũ chầm chậm đanh lại, hắn gãi tóc: “Được được… Để tôi nghĩ cách.”
“Liệu có ảnh hưởng tới cậu không?”
“Không sao đâu, tôi sẽ sớm rời đi thôi mà, cũng không phải gánh chịu hậu quả gì, chỉ là phiền phức chút thôi.”
Vậy nên Phó Gia Vũ bắt đầu thường xuyên đi bên cạnh tôi, như cách hắn bảo vệ Khương Thanh Nguyệt trước đây, thay tôi mắng mỏ mấy tên quấy rối.
Khi có người trong lớp bắt chước dáng vẻ hắn trêu chọc tôi lúc trước, hắn lại nghiêm mặt hỏi: “Đùa vậy có vui không?”
Hắn thậm chí âm thầm đi sau tôi, từ khi đến trường đến khi tan học.
Có lần tôi gặp lại hai nam sinh huýt sáo hồi trước, ngồi trên xe đạp cười hì hì hỏi tôi: “Gần đây cậu có làm việc quá sức không?”
Tôi mặt trắng bệch đứng dựa vào tường, không dám lên tiếng.
Nhưng Phó Gia Vũ lại bước tới, thẳng tay quăng xe đạp, đánh chúng thật mạnh.