Dịu Dàng Dành Hết Cho Em - Chương 4
10.
Số lượng bình luận đạt đến một đỉnh cao mới.
[Mọi người phát hiện ra gì không, ánh mắt anh Tống từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Trần Khanh Khanh! Không phải là… Ôi trời ơi ánh sáng phía sau sương mù! Cp Tránh hiềm nghi có hiềm nghi thật!]
[Bị động! Nghe kĩ chưa, nghe kĩ không, đây đúng là chuyện chị Trần có thể làm ra được.]
[Một thông tin cho ai chưa biết: Tống Xuyên, Trần Khanh Khanh và Liễu Vi Vi học chung cấp ba, sau đó thi chung một trường đại học. Trần Khanh Khanh lớn hơn Tống Xuyên một lớp.]
[Cảm giác này thật đẹp, tôi rất thích.]
Nếu như lúc này tôi bật điện thoại lên sẽ thấy “Cp Tránh hiềm nghi” đang ngày càng hot, tốc độ không gì sánh bằng.
Chị Từ: “Không ngờ Tiểu Xuyên lại yêu đương sớm như vậy, ha ha ha ha.”
“Câu hỏi tiếp theo, tính đến hiện tại đã hôn mấy lần, trong quá trình hôn có xảy ra chuyện gì khiến cậu cảm thấy hối hận không. Wow, câu hỏi này thật hot.”
Tống Xuyên im lặng một lúc lâu: “Một lần. Hối hận vì khi ấy đã đẩy cô ấy ra.”
Chị Từ nhìn về phía tôi, giả vờ ngây ngốc: “Cái gì? Sao tôi lại nghe không hiểu nhỉ. Tiểu Xuyên, cậu có thể nói chi tiết hơn được không?”
“Khụ khụ…” Tôi sặc bia.
Khu bình luận:
[Chị Từ thật biết cách chèo thuyền.]
[Sau này Khanh Xuyên đám cưới thì chị Từ chắc chắn ngồi chủ bàn.]
[Ha ha ha, Trần Khanh Khanh cuống rồi, người sắp chạy ra khỏi ống kính luôn rồi. Nếu không có chuyện gì thì sao chị Trần lại chột dạ vậy?]
Chị Từ vừa định nói gì đó đã bị Tống Xuyên ngắt lời: “Xin lỗi, chờ một lát.”
Tôi rụt cổ lại, đang định nhích tiếp ra ngoài ống kính thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên cạnh, sau đó bia ướp lạnh trên tay cũng bị người khác lấy mất.
Tống Xuyên: “Có phải bị đau dạ dày rồi không?”
Hai tay tôi ôm bụng, trên trán đổ mồ hôi.
Nếu như tôi nói không thì anh có tin không?
Tống Xuyên đỡ tôi dậy, nhìn về phía mọi người: “Tôi đưa cô ấy về phòng, mọi người tiếp tục.”
Khu bình luận: [Các đồng chí mới chèo thuyền, mấy người tốt nhất nên nhớ kĩ dáng vẻ tổng tài bá đạo của anh Tống. Vì lát nữa khi hai người họ ở chung một chỗ, anh Tống sẽ biến thành cún con trà xanh ngay thôi.]
Sau khi quay lại phòng, Tống Xuyên đỡ tôi lên giường, thuần thục nấu nước rồi chuẩn bị thuốc.
Tôi lấy điện thoại ra, thấy tin hot đang lên trên bảng hotsearch, vừa mở ra đã thấy ảnh chụp màn hình của tôi và Tống Xuyên, có khoảng mười mấy tấm.
Gần như tấm nào cũng là tôi đang làm chuyện của mình, còn Tống Xuyên ở phía xa thì yên lặng nhìn theo tôi.
Bên dưới ảnh còn có cả video.
Video đầu tiên, Tống Xuyên luôn lẳng lặng nhìn về một phía bên ngoài ống kính, khóe miệng đột nhiên nâng lên.
Video thứ hai, ngày nào sau khi thức dậy, việc đầu tiên Tống Xuyên làm là đổ đầy hạt dưa ở phòng khách. Sau đó đặt khay đựng đến vị trí tôi hay ngồi.
…
Những hình ảnh nối tiếp nhau hiện lên, cư dân mạng cẩn thận chỉnh sửa, sự tinh tế không cần diễn đạt bằng lời cũng có thể thấy được.
Bên dưới là bình luận có lượt thích cao nhất: [Tình yêu là thứ cho dù có che miệng không nói thì sẽ xuất hiện từ ánh mắt, căn bản không thể giấu được.]
Tôi nằm trên giường, đang không ngừng phóng to khuôn mặt Tống Xuyên trên bức hình thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói.
“Đàn chị.”
Tôi bị dọa đến mức lập tức tắt màn hình điện thoại.
Chắc anh không phát hiện ra tôi mới lén xem trộm ảnh anh đâu nhỉ.
Tống Xuyên nửa quỳ bên giường, anh đưa nước và thuốc cho tôi.
Tôi vội vàng uống thuốc, nằm trên giường, tâm trạng loạn như ma, rất nhiều kí ức ngày trước xuất hiện trong đầu.
Lần bị phạt đứng trên sân vận động cũng là lần đầu tiên tôi gặp Tống Xuyên.
Tôi mượn chức quyền để đến lớp anh mỗi ngày, thuận tiện kiểm tra kỉ luận.
Khi đó Tống Xuyên đã rất cao, tính cách cũng rất lạnh lùng, không thân thiết với ai. Nhưng khuôn mặt lại như búng ra sữa, trông rất muốn chạm vào.
Tôi rất muốn bóp, nhưng mãi không tìm thấy cơ hội.
Cuối cùng có một lần, Tống Xuyên đi muộn, bị tôi chặn ở cổng trường.
Tôi ra vẻ nói: “Nếu như em không muốn đi trừ điểm thì cũng không phải không có cách.”
Tống Xuyên ngoan ngoãn hỏi tôi: “Cách gì?”
Tôi: “Để đàn chị véo mặt một chút.”
Vừa nói tôi vừa giơ tay ra.
Mềm mềm, thật thoải mái.
Mặt Tống Xuyên đỏ bừng, nhanh chóng nhìn xung quanh, giọng rất thấp: “Đàn chị, chị bắt nạt em.”
Sau đó nhanh chóng chạy đi.
Trái tim tôi như hóa thành vũng nước.
Từ ngày đó trở đi, trong cuộc sống của tôi lại có thêm một hoạt động vui vẻ nữa, trêu chọc Tống Xuyên.
Anh luôn một mình, không thích nói chuyện cũng không có nhiều bạn, tôi có thêm không ít cơ hội.
Ngày nào tôi cũng chờ anh tan học, trên đường đi không ngừng líu ríu bên tai anh.
11.
Năm Tống Xuyên mười bảy tuổi, tôi mười tám, sinh nhật cũng gửi thiệp mời anh.
Nhưng mãi tối muộn Tống Xuyên mới đến, tôi còn tưởng rằng anh không tới.
Lúc đó tôi đã uống say, kéo Tống Xuyên vào một ngõ nhỏ, đưa tay đòi quà sinh nhật.
Giọng Tống Xuyên vô cùng tự trách: “Đàn chị, trong nhà em có việc gấp nên vẫn chưa kịp chuẩn bị quà cho chị.”
Lúc đó tôi bị rượu làm mờ mắt, căn bản không nghe thấy lời giải thích của anh, một tay kéo cổ áo anh: “Đến muộn thì thôi đi, ngay cả quà cũng không có, em có xem chị là bạn không hả?”
Ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Tống Xuyên.
Tôi càng nghĩ càng giận, lại bị mặt Tống Xuyên quyến rũ, xúc động dính sát lại, hoàn toàn quên mất chuyện Tống Xuyên từng nói nhất định sẽ không yêu sớm với mình.
Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ hình như Tống Xuyên rất tức giận.
Ngày thường cho dù tôi có bắt nạt thế nào Tống Xuyên cũng đều không tức giận, đó là lần đầu tiên.
Anh đẩy tôi ra, sau khi nhờ bạn đưa tôi về thì vội vàng rời đi.
Ngày hôm sau tỉnh rượu tôi cảm thấy vô cùng hối hận, cảm thấy Tống Xuyên chắc chắn ghét chết mình rồi nên đã chủ động kéo dài khoảng cách với anh.
Sau khi vào giới giải trí, anh thành vua màn ảnh chạm tay là có thể bỏng, tôi càng trốn tránh anh hơn.
Nhưng hành động bây giờ của Tống Xuyên…
“Cạch.”
Cửa mở.
Tống Xuyên mặc áo choàng tắm bước vào, cổ áo mở rộng, có thể thấy được xương quai xanh, bên trên còn chưa lau khô nước.
Khu bình luận điên cuồng:
[Anh Tống vì theo đuổi vợ mà liều mạng luôn rồi, ngay cả chiến bào cũng mặc.]
[Cún con ướt sũng, tôi nhìn thôi cũng muốn nhảy disco.]
[Giường của tôi có thể trống nhưng giường của cp tôi chèo nhất định phải chấn động cấp tám.]
[Chị em lầu trên, xin hãy đội quần lên giùm tôi.]
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Xuyên, tôi cảm thấy tinh thần mình khôi phục không ít.
Tôi cố giả vờ bình tĩnh, ánh mắt lại không kiềm chế được mà nhìn vào bên trong cổ áo anh: “Anh có chuyện gì?”
Tống Xuyên đóng cửa vào, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi không yên tâm nên đến xem em trước khi đi ngủ. Em còn đau dạ dày không?”
Vừa nói Tống Xuyên vừa đi đến cạnh giường tôi, anh đưa cho tôi một túi sưởi để tôi đặt lên bụng.
Mùi sữa tắm nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi khiến trái tim tôi ngứa ngáy.
Tôi ngừng thở: “Tôi không sao, anh có thể đi về rồi.”
Anh đừng quay lại nữa, anh quay lại tôi mới có sao đấy.
Không, phải nói là tôi mà quay lại thì anh có sao là cái chắc.
Giọng Tống Xuyên trầm trầm vô cùng quyến rũ: “Trần Khanh Khanh.”
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.
Quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ họ tên tôi.
Môi tôi hơi động đậy, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh muốn nói gì?”
Tống Xuyên cẩn thận tiến lại gần tôi, mái tóc mềm mại lướt qua tay tôi, có chút nũng nịu.
“Đàn chị, em đã từ chối tôi một lần rồi, có thể đừng từ chối tôi lần hai được không?”
Tôi ngẩn người, lập tức bật dậy: “Tôi từ chối anh lúc nào?”
Giọng nói trầm thấp của Tống Xuyên có chút uất ức: “Sinh nhật mười tám của em, tôi hỏi em vì sao lại làm vậy, có phải là em thích tôi hay không.”
Có khúc này sao? Sao tôi không nhớ?
Tống Xuyên: “Em nói chẳng qua là cảm thấy trêu đùa tôi rất vui mà thôi.”
Cái gì? Đây nhất định là lời mê sảng sau khi uống say của tôi!
Tôi như nắm được manh mối nào đó: “Cho nên đây mới là lí do năm đó anh đẩy tôi ra?”
Tống Xuyên gật đầu: “Nhưng anh hối hận. Thấy em cách anh ngày càng xa, anh lại không biết làm thế nào. Anh đã vô số lần nghĩ, nếu như có thể quay lại đêm ở trong ngõ nhỏ đó, cho dù em có nói gì anh cũng sẽ không đẩy em ra nữa.”
Tôi đưa tay ra véo nhẹ má Tống Xuyên, tự lẩm bẩm: “Cũng may, vẫn chưa quá muộn.”
Cũng may hiểu lầm đã được hóa giải khi chưa quá muộn.
Cũng may khi gặp lại nhau lần nữa, chúng tôi vẫn thích nhau như cũ.
12.
Khu bình luận: [Mặc dù tôi nghe không hiểu nhưng hai người họ đây là đang tỏ tình sao????? Ở bên nhau rồi? Tôi chèo thuyền thành công rồi!!!!!!]
[Đuôi của anh Tống sắp vểnh lên trời rồi, như một chú chó lớn dính người vậy!]
[Nói bậy, rõ ràng là trà xanh tâm cơ!]
[Anh Tống: Tôi không thể giống người được sao?]
Sau khi nói hết mọi chuyện thì cũng đã rạng sáng, tôi buồn ngủ ngáp một cái, Tống Xuyên vẫn dính lấy bên cạnh.
Tôi xoa cằm anh, cố ý trêu chọc: “Còn không đi? Sợ lát nữa lại đi không được.”
Mặt Tống Xuyên ửng đỏ: “Em ngủ đi, anh muốn nhìn em thêm một lát nữa, lát nữa sẽ đi.”
Đầu tôi nóng lên: “Dưới đất lạnh, hay là anh lên giường nằm một lúc?”
Tống Xuyên gần như lập tức trả lời: “Được.”
Không biết anh lấy đâu ra một cái gối mà nhanh nhẹn đặt lên giường, ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, im lặng nhìn tôi chăm chú, sự dịu dàng trong ánh mắt như tràn cả ra ngoài, giống như một tấm lưới bao lấy tôi.
Tôi chỉ lịch sự hỏi một câu thôi mà…
Anh có cần phải đồng ý nhanh như vậy không?
Khu bình luận như được tiêm máu gà:
[Con đường chị Trần đi nhiều nhất trong đời này chính là đường mà ảnh đế Tống sắp xếp.]
[Quỳ xuống xin anh Tống mở lớp dạy, người đàn ông này thật đỉnh, sách giáo khoa theo đuổi vợ biết đi!]
[Ngọt chết tôi! Lúc trước cả cõi mạng chèo thuyền Xuyên Vị, tôi kiên định chèo thuyền Tránh hiềm nghi, ngụp lặn tự tìm đường an ủi bản thân. Một lòng kiên định cuối cùng cũng được báo đáp.]
[Sao lại tắt đèn rồi! Sao lại dừng quay rồi! Chút tiền nạp VIP ông đây không thiếu!]
Chương trình cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này.
Cp nhiệt tình đẩy thì không ai gặm, một đôi xa tít mù khơi lại hot tung trời.
Phòng làm việc của Tống Xuyên đăng lên hai bức ảnh.
Một tám là ảnh trong lễ trao giải, tôi mặc váy đỏ, tóc xoăn, đi giày cao gót đứng trên sân khấu, Tống Xuyên mặc âu phục thiết kế riêng, cầm hoa hồng đi về phía tôi. Lần đó anh là khách mời trao giải cho tôi.
Bức còn lại là thời cấp ba, ánh nắng chói chang, tôi buộc áo đồng phục ngang eo, vẫy tay với Tống Xuyên đang đến đưa sách cho mình.
Tiêu đề bức ảnh: Cuối cùng thiếu niên cũng chờ được cô gái của mình.
…
Chương trình gần kết thúc, đạo diễn thề son hứa sắt với Tống Xuyên: “Kỳ sau cậu và Khanh Khanh lại đến nhé, tôi đảm bảo sẽ cho hai người lên hình nhiều nhất.”
Tống Xuyên lạnh lùng từ chối: “Khỏi.”
Đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bên tôi vẫn còn chương trình cho vợ chồng, đợi hai người kết hôn…”
Giọng Tống Xuyên hoàn toàn lạnh xuống, cảm giác vô cùng áp bức: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện ông vì độ hot mà ép buộc ghép đôi khi khách mời không thích thì hơn.”
Đạo diễn cười lùi về sau mấy bước: “Chuyện đó, tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc, hình như nồi cơm ở nhà bị cháy rồi, tôi đi trước.”
Tôi đứng sau Tống Xuyên nhìn mọi chuyện.
Chị Từ nhẹ nhàng đụng vào tôi một cái: “Khanh Khanh, dịu dàng đời này của Tiểu Xuyên đều dành cho em hết rồi. Cậu ấy nổi tiếng không dễ chọc trong giới, đứng trước mặt em lại ngoan như mèo vậy.”
Tôi cười trả lời: “Ông chú nhà chị cũng không tệ nha.”
Sắc mặt chị Từ đỏ lên, chọc chọc tôi: “Được đó cô gái nhỏ, kĩ thuật diễn không tồi, ánh mắt cũng rất tốt.”
13.
Ngày chính thức đóng máy, mọi người tụ tập ăn với nhau bữa cơm.
Liễu Vi Vi lấy cớ bị ốm để từ chối.
Cô ta vì chương trình này mà mất không ít fan, đắc tội không ít người, chắc bây giờ đang muốn tránh mặt để né tiếng gió.
Một nhân viên chạy đến đưa cho tôi một bức thư: “Chị Khanh Khanh, đây là thư rung động giấu tên gửi cho chị bị người trong chương trình giấu. Em mới lấy trộm ra đó, tặng chị.”
Tôi nhận thư, nhân viên công tác hết nhìn tôi lại nhìn Tống Xuyên: “Chúc hai người sớm sinh quý tử.”
Sau đó thẹn thùng chạy mất.
Tôi đột nhiên không rõ nhân viên này là fan cp hay là anti.
Đưa thư tỏ tình của người đàn ông khác cho tôi trước mặt Tống Xuyên?
Tôi để thư sang một bên, cười khan hai tiếng: “Đừng để ý nữa, em với người này không quen nhau. Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Tống Xuyên: “Thư là do anh viết.”
Chị Từ lập tức phản ứng lại kịp, chị ấy kinh ngạc nói: “Chương trình cũng thật quá đáng, cái này cũng giấu đi được! Khanh Khanh mau mở ra đọc đi.”
Chị Từ nói xong người ngồi cùng chúng tôi cũng ồn ào.
Tôi chậm rãi mở phong thư màu tím, chữ viết cứng cáp lập tức xuất hiện:
[Đàn chị, ánh trăng thật đẹp, bia rất khó uống, anh rất nhớ em. Em có thể quay đầu nhìn anh một cái không?
Nếu như không thể.
Vậy em có thể tha thứ cho việc anh cố tình gây sự, cho phép anh vẫn muốn em.
Em có thể để anh chăm sóc em không?
Nếu như không thể.
Vậy em có thể tha thứ cho việc anh mơ mộng hão huyền, cho phép anh mãi yêu em không?]
Tôi để thư xuống, chăm chú nhìn Tống Xuyên, cố nén giọng nói nghẹn ngào: “Viết không tệ, thưởng cho anh một thứ.”
Tống Xuyên: “Cái gì?”
“Thưởng cho anh chăm sóc em cả một đời.”
[Hết]