Định Mệnh - Chương 5
26.
Một đêm này tôi ngủ vô cùng ngon giấc, tựa như sống hai mươi năm cũng không có như vậy thoải mái ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại đã gần chín giờ.
Đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Cũng chẳng biết vì sao cả người tôi lại không có cảm giác kháng cự hoặc khó chịu.
Sau khi rời giường rửa mặt tìm đại một cái váy mới trong tủ quần áo thay xuống lầu.
Lại phát hiện Dung Thần đang ngồi dưới lầu.
Thấy tôi xuống lầu, hắn không đứng dậy vẫn ngồi: “Đi ăn chút gì đi.”
“Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
Dung Thần nói xong liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn tờ báo trước mặt.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, luôn cảm giác sắc mặt của hắn không tốt lắm.
Cả người thoạt nhìn đều có chút tiều tụy, trước mắt giống như đều mang theo một mảnh u ám.
Nhưng tôi cũng không lắm miệng hỏi chỉ im lặng ngồi xuống ăn cơm.
27.
Tay Dung Thần đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đêm qua hắn đi gặp ông cụ.
Bị đánhhơn mười lần gia pháp, còn quỳ dưới lầu một đêm, mãi cho đến sáu giờ sáng mới đứng dậy.
Tuy rằng thân thể hắn rất tốt, nhưng chịu không nổi như vậy đã lăn qua lăn lại, hai chân đều muốn phế đi.
Nhưng coi như phế đi hai chân, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao thấy ông cụ thở phào nhẹ nhõm, chuyện hắn cưới Trình Thương Thương, cũng đã nắm chắc bảy phần.
Ba phần còn lại, tự nhiên là ở trên người Trình Thương Thương.
Hắn từ nhỏ đến lớn kiêu ngạo đã quen, đây là lần đầu tiên cảm thấy làm việc phần thắng không đủ.
Hắn nhịn không được lại nhìn về phía bên kia.
Trình Thương Thương đang ngồi ở chỗ đó từng miếng từng miếng ăn trứng chiên.
Nghiêng mặt thoạt nhìn quả thực ngoan không chịu nổi.
Dung Thần chỉ cảm thấy mềm lòng đến gần như nhỏ ra nước.
Là một cô gái như vậy, câu trái tim của hắn đi, rồi lại không chịu trách nhiệm với hắn.
Nhưng hắn đối với cô không có cách nào để quên được.
Giờ đây trong bụng cô còn có con của hắn.
Nghĩ tới đây hắn chỉ cảm thấy trái tim vừa chua xót vừa mềm mại vừa trướng, thật sự hận không thể lập tức cưới Trình Thương Thương về mới được.
Nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.
Trong trường hợp làm cô ấy sợ.
Giống như khi thức dậy vào đêm đó, cô ấy đã biến mất không một dấu vết.
Dung Thần không muốn trải qua một lần nữa.
Đứng nhìn người mình thích rời khỏi mình.
Nhưng lại không có cách nào giữ lại.
28.
Dung Thần dẫn tôi về nhà cũ Dung gia, gặp ông cụ Dung.
Nhân vật oai phong một cõi kia, trong mắt tôi cũng chỉ là ông lão hiền hòa.
Cũng sau khi gặp ông cụ tôi mới biết Dung Thần vì tôi mà quỳ cả đêm.
“Tên nhóc này từ nhỏ đã kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu khuất phục, đến hai mươi bảy tuổi đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó như vậy.”
Ông cụ thở dài một tiếng: “Ông biết, nếu như ông không gật đầu, nó cũng nhất quyết sẽ cùng ông đối đầu đến cùng, như vậy ngược lại tổn thương tình cảm giữa chúng ta, không bằng thành toàn cho nó đi.”
“Hôm nay nhìn thấy cháu, trong lòng ông đã hiểu vì sao nó thích cháu rồi.”
Nhưng tôi không rõ, tôi và Dung Thần chỉ vì sai lầm đêm hôm đó mới quen biết.
Tôi cũng sẽ không ngốc đến mức tin hắn vì tình một đêm mà yêu tôi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nhận thức trong lòng tôi đối với Dung Thần đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nghĩ đến ngày đó xuống lầu Dung Thần ngồi ở đó không đứng dậy.
Lúc ấy trong lòng tôi kỳ thật còn nghĩ một câu, hắn thật kiêu ngạo.
Bây giờ nghĩ lại, hắn là vì hai chân đau đến mức không đứng lên được.
Hiện tại đã qua hai ba ngày, Dung Thần đi đường thỉnh thoảng còn có chút khó chịu.
Từ thư phòng của ông cụ đi ra, tôi nhịn không được nhẹ nhàng kéo ống tay áo Dung Thần: “Chân của anh có còn đau không?”
Dung Thần rũ mắt, nhìn ngón tay tôi nắm chặt ống tay áo hắn.
Một hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Khá hơn nhiều, nhưng đi đường vẫn rất đau.”
“Bôi thuốc chưa?”
“Luôn quên, không bôi đúng giờ.”
“Vậy sau này mỗi ngày tôi sẽ nhắc nhở anh bôi thuốc đúng giờ.”
Khóe miệng Dung Thần dường như hơi hơi cong lên, sau đó, khi tôi buông tay ra.
Hắn lại cầm ngược ngón tay tôi: “Được, vậy mỗi ngày em sẽ nhắc nhở anh.”
29.
Nhưng mỗi ngày nhắc nhở đến cuối cùng lại biến thành tôi mỗi ngày đều đúng giờ giúp hắn bôi thuốc ba lần.
Tôi cũng là hiện tại mới biết được người này quen được voi đòi tiên.
Thậm chí còn dùng khổ nhục kế dỗ dành tôi chủ động hôn hắn một lần.
Lúc mang thai năm tháng, quan hệ giữa tôi và Dung Thần đã có tiến triển không nhỏ.
Lúc mời Bảo Di tới nhà làm khách, nha đầu kia còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cho đến khi Dung Thần đến thư phòng làm việc, hai mắt cô ấy mới sáng lấp lánh giữ chặt tôi, kích động đến âm thanh cũng thay đổi.
“Cho nên Thương Thương à đêm hôm đó cậu ngủ cùng thiếu gia Dung gia a a a a a a, cậu không hổ là bạn mình, làm sao có thể ăn ngon như vậy, lần đầu tiên cậu gọi trai bao đã gọi đến thiếu gia a a a a a a. Mình khi nào mới có thể có phúc khí tốt như vậy a a a. Cậu mau nói cho mình biết ngủ với hắn rốt cuộc là cảm giác như thế nào đi…”
Tôi dở khóc dở cười, cầm lấy một quả nho nhét vào miệng Bảo Di: “Cậu cũng thở một hơi đừng làm mình nghẹn chết.”
“Huhuhu thiệt thòi quá, mình coi cậu là chị em tốt, cậu lại giấu mình chuyện này. Sau này phát tài đừng bỏ rơi mình…”
Tôi bị cô ấy chọc cho bật cười, rồi lại nhịn không được đỏ mắt nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy:
“Bảo Di, sau khi mình tới Hồng Kông, chỉ kết giao với một người bạn như cậu nhưng cậu lại là người bạn tốt nhất của mình, mặc kệ trước kia mình như thế nào, sau này mình như thế nào, điểm này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.”
“Cậu thật đáng ghét nha Thương Thương, đột nhiên đã sến súa lên rồi, làm cho mình cũng muốn khóc…”
Tôi rơi nước mắt, Bảo Di cũng oa oa khóc theo.
Dung Thần ở trên lầu nghe được động tĩnh thiếu chút nữa bị hù chết.
Lên lầu thấy hai chúng tôi ôm đầu khóc, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, giọng nói đều có chút phát run.
“Thương Thương, có phải em không thoải mái chỗ nào không?”
Dung Thần kéo tôi vào trong ngực cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì đâu Dung Thần, em cùng Bảo Di chỉ là nói quá thành vui thôi.”
Dung Thần nhìn tôi, lại sờ sờ cái bụng hơi nhô của tôi: “Tiểu tử thối này không làm phiền em chứ?”
Chúng tôi vẫn không đi kiểm tra giới tính, nhưng vì thời gian mang thai của tôi phản ứng nghén hơi lớn, Dung Thần đã nhận định trong bụng tôi là con trai cho nên mới làm ầm ĩ như vậy.
Mà hắn không thích con trai, vẫn luôn nói với tôi, hắn chỉ muốn một đứa con gái giống tôi như đúc.
“Hôm nay con ngoan lắm.” Tôi mềm mại trừng Dung Thần một cái, luôn nói cục cưng là tiểu tử thối, cục cưng ở trong bụng nghe được cũng sẽ không vui.
Bảo Di đứng dậy xách túi: “Mình đi trước đây Thương Thương, thức ăn này cho chó sắp làm mình nghẹn chết rồi…”
Tôi nhìn bóng dáng Bảo Di đi xa, không khỏi lại cười ra tiếng.
Tình bạn tốt nhất, tình yêu tốt nhất, giống như trong một đêm đều là tôi có được.
“Sau này bảo cô ấy ít đến lại.”
Dung Thần bế tôi lên đặt trên đầu gối: “Cô ấy vừa đến, em cũng chỉ xoay quanh cô ấy, bỏ mặc anh.”
“Đâu có, Bảo Di cũng là lần đầu tiên tới.”
“Tóm lại em không thể thiên vị.”
“Em có chỗ nào thiên vị.”
“Vậy em hôn anh một cái, Trình Thương Thương, nghiêm túc hôn không được qua loa.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, nâng lấy khuôn mặt hắn cùng hắn đối diện.
Sâu trong con ngươi của hắn, phản chiếu ra hình ảnh của tôi rất nho nhỏ, cũng chỉ có một mình tôi.
Trong lòng tôi không khỏi ngọt ngào, ngửa mặt hôn lên môi hắn.
Tay Dung Thần len vào trong mái tóc dày của tôi, lại siết chặt dần dần làm sâu thêm nụ hôn này.
30.
Tôi sinh cho Dung Thần một đứa con gái, đôi mắt cùng miệng nhỏ giống tôi, mà lông mày và mũi giống của hắn.
Khi con gái đầy tháng, chúng tôi tổ chức một đám cưới ở một hòn đảo xinh đẹp ở nước ngoài.
Trước khi hôn lễ sắp bắt đầu tôi lại bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tự.
Dung Thần có chút ghen, đứng ở một bên ôm con gái, không vui nhìn tôi.
Tôi cười khẽ, trấn an nhéo ngón tay hắn, mới nghe máy: “Thẩm Tự, có chuyện gì sao?”
“Thương Thương, em ở đâu, anh rất nhớ em, anh đi tìm em được không?”
Giọng nói của Thẩm Tự nghe có vẻ hết sức sa sút.
Tôi nắm chặt ngón tay Dung Thần, hắn ghen muốn rút đi, lại bị tôi nắm chặt hơn.
Lặp đi lặp lại vài lần, hắn cũng ngoan ngoãn mặc cho tôi cầm tay hắn.
“Con tôi mới đầy tháng, đang làm hôn lễ, nếu anh muốn tới, nhớ mang theo phong bì và quà, cảm ơn.”
Đầu dây bên kia trong nháy mắt trầm mặc như chết.
Mà tôi không đợi Thẩm Tự nói nữa liền cúp điện thoại.
Sau đó đem số này kéo vào danh sách đen.
Tôi đặt điện thoại xuống đứng dậy.
Dung Thần đặt con gái lên xe đẩy, ôm chặt lấy tôi: “Anh không thích em gọi tên người đàn ông khác.”
“Được, về sau sẽ không gọi nữa.”
“Anh cũng không thích em cùng người đàn ông khác nói nhiều như vậy.”
“Được, về sau chỉ cùng anh nói nhiều như vậy.”
“Thương Thương, anh rất yêu em.”
“Em biết, em cũng yêu anh.”
“Nhưng anh yêu em nhiều hơn, sớm hơn.”
“Anh thích em lúc nào?”
“Lúc em mới tới Hồng Kông học đại học, anh đã gặp em ở trường em.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn theo đuổi em, nhưng anh lại dọa em chạy mất.”
Tôi vẻ mặt mờ mịt, căn bản không nhớ rõ còn có chuyện như vậy.
Lúc mới tới Hồng Kông học quả thật có người theo đuổi tôi, nhưng vì hôn ước nên tôi đã từ chối.
Mà bình thường cũng rất chú ý giữ khoảng cách với người đàn ông khác.
“Em chạy mất rồi? Anh làm cái gì dọa em chạy mất?”
“Anh là đem xe dừng ở dưới lầu ký túc của em, sau đó để cho mười vệ sĩ mỗi người ôm một bó hoa…”
Dung Thần có chút không được tự nhiên: “Con gái các em không phải đều thích hoa sao?”
Tôi cười đến ngửa tới ngửa lui, nhưng rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện đã lâu bị tôi quên lãng này.
Tôi còn nhớ tới, lúc ấy tôi cùng Bảo Di còn tụ họp một chỗ phân tích thật lâu.
Cuối cùng cho ra kết luận, người đàn ông này thật đáng sợ, phải cách xa hắn một chút thôi.
Nào có ai theo đuổi nữ sinh như vậy, không biết còn tưởng rằng muốn bắt cóc người ta chứ.
Hơn nữa, nếu như cùng người đàn ông như vậy yêu đương, nếu như tương lai nói chia tay, nói không chừng sẽ bị phanh thây ném xuống biển.
Bảo Di nói trên cổ tay hắn còn có hình xăm, nhất định là người lăn lộn trong xã hội đen.
Vừa tới Hồng Kông, tôi còn nhỏ tuổi, cứ thế mà sợ tới mức bỏ trốn mất dạng.
Thời niên thiếu quen trông mặt mà bắt hình dong nhưng bây giờ mới hiểu được.
Cái loại ngụy quân tử thoạt nhìn hào hoa phong nhã này mới là ghét nhất, ví dụ như Thẩm Tự.
Mà Dung Thần……
Tôi không thể không kiễng chân hôn hắn, hắn là kho báu lớn nhất và quý giá nhất mà tôi từng nhặt được trong đời.
“Trình Thương Thương, em làm vợ của anh, có thấy vui không?”
Tôi dùng sức gật đầu: “Dung Thần, em rất vui.”
“Anh sẽ cố gắng làm cho em cả đời đều vui vẻ.”
“Sẽ không để bất kì kẻ nào khi dễ em nữa, Trình Thương Thương.”
Dung Thần rất ít khi nghiêm túc như vậy.
Suýt nữa làm tôi khóc.
“Anh đừng trêu em, lát nữa khóc trang điểm sẽ nhòe đi…”
Dung Thần rất cẩn thận gạt nước mắt trên lông mi tôi: “Được, Thương Thương của chúng ta không được khóc, Thương Thương của anh hôm nay phải làm cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Nhưng em còn chưa hoàn toàn khôi phục, eo của em còn có chút thô…”
Vốn tôi không muốn sau khi sinh một tháng rồi tổ chức hôn lễ, nhưng Dung Thần thật sự chờ không nổi nữa.
“Không sao, vậy sau khi chúng ta về nước sẽ tổ chức thêm mấy đám cưới nữa, Australia tổ chức một đám, Hồng Kông tổ chức một đám, lại đi Bắc Kinh tổ chức một đám…”
“Anh điên rồi Dung Thần.”
“Anh chỉ muốn cho toàn thế giới biết, anh cưới được cô gái mình thích.”
Dung Thần lại ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Thương Thương, em sẽ không biết, giờ phút này, anh hạnh phúc cỡ nào đâu.”
(Hết)