Định Mệnh - Chương 4
19.
“Trình Thương Thương, anh không cho người theo dõi em, chỉ là anh…”
“Anh Dung, tôi biết đêm hôm đó là tôi sai trước, tôi xin lỗi anh.”
Tôi lại ngắt lời hắn.
Người đàn ông như Dung Thần tôi căn bản không trêu vào được.
Cho nên tôi không muốn cùng hắn có bất cứ liên quan gì nữa.
Tay Dung Thần chậm rãi buông ra, sự tức giận trong đáy mắt hắn bị một loại tâm tình ủ dột khác thay thế: “Cho nên, em muốn nói gì.”
“Tôi muốn nói, xin lỗi, chuyện kia tôi thật sự rất xin lỗi, cho nên anh có thể bỏ qua được không.”
“Không nói tới là có ý gì?”
“Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?”
Tôi đỏ mắt nhìn Dung Thần, những chuyện vớ vẩn trong nhà đã khiến tôi kiệt sức.
Thật sự không có tinh thần đối phó với Dung Thần.
Dung Thần không nói gì nhưng sắc mặt rất khó coi.
Tôi cắn răng, mở miệng lần nữa: “Nếu như anh muốn trả thù tôi, vậy ra tay đi, tôi sẽ nhận.”
“Trả thù em?”
Dung Thần giống như bị chọc cười, nhưng sau khi cười xong đáy mắt hắn lại giống như mang theo một tia cô đơn.
“Trình Thương Thương, em rất muốn phủi sạch quan hệ với anh phải không?”
Tôi chậm rãi gật đầu.
Tôi chỉ cầu xin hắn có thể buông tha tôi.
Hắn không nói nữa chỉ giơ tay lên.
Tôi cho rằng hắn muốn đánh tôi, theo bản năng nghiêng mặt đi.
Nhưng ngón tay của hắn cũng rất nhẹ nhàng xoa vết bàn tay trên má tôi.
“Trình Thương Thương, em vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi.”
“Nhìn thì nhát gan, lại cũng có lúc to gan lớn mật.”
Tôi kinh ngạc trợn mắt: “Anh Dung?”
Dung Thần lại tự giễu cười cười: “Anh thật sự điên rồi, Trình Thương Thương.”
Điên rồi mới có thể vẫn đối với cô lưu luyến không quên.
Biết rõ cô có đối tượng kết hôn, biết rõ cô đã đính hôn, nhưng vẫn chưa hết hy vọng.
Điên rồi mới có thể sau đêm hôm đó, điên cuồng nảy sinh ý niệm cưới cô.
Nhưng ngay từ đầu cô đã không thích hắn, chưa từng chú ý tới hắn.
Thậm chí căn bản cũng không nhớ rõ cùng hắn từng có qua lại.
Nhưng hắn vẫn không khống chế được đau lòng lo lắng cho cô.
Nhìn thấy vết thương trên mặt cô, hắn gần như muốn giết người.
Nhưng cô không cần.
20.
Tay Dung Thần từ trên mặt tôi trượt xuống, lại lui về phía sau một bước, hắn cuối cùng nhìn tôi một cái.
“Trình Thương Thương, tốt nhất em nên cầu nguyện sau này mình sẽ sống tốt một chút.”
Tôi không hiểu lắm ý tứ những lời này của Dung Thần.
Nhưng hắn cũng không nói hết lời.
Dung Thần thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, đi không quay đầu lại.
Trình Thương Thương sống tốt, có lẽ hắn cũng chậm rãi buông cô xuống, quên lãng đi.
Nhưng nếu cô sống không tốt, bị người khác khi dễ.
Trái tim hắn vẫn không tránh khỏi nhớ thương cô.
Nhưng điều này đối với hắn mà nói giống như một loại cực hình tra tấn.
Bởi vì hắn nhớ cùng đau lòng cho người phụ nữ Trình Thương Thương này.
21.
Trên đường về trường, tôi nhận được một loạt wechat của Bảo Di.
“Không phải à Thương Thương, một tên trai bao làm sao có thể có khí thế lớn như vậy, hắn liếc mình một cái mình đã sợ rồi…”
“Đúng rồi hắn tìm cậu làm gì? Là muốn tiếp tục với cậu? Hay là tống tiền?”
“Nhưng Thương Thương, vừa rồi hắn thật sự rất đẹp trai!”
“Hay là bao nuôi hắn đi, thật là thần tiên cực phẩm, chậc chậc.”
Tôi nhìn wechat, có chút dở khóc dở cười.
Nhưng tôi cùng Dung Thần đã hoàn toàn kết thúc, tôi cũng trả lời Bảo Di một câu: “Đã giải quyết xong, về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa bảo bối.”
“A, kết thúc rồi à, nhưng thật sự rất đáng tiếc nha.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại di động, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến bóng lưng Dung Thần lúc rời đi.
Một người cao cao tại thượng như vậy, cũng có lúc cô đơn, tinh thần sa sút.
22.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Lại một lần nữa trong bữa tiệc từ thiện ở Hồng Kông, cha mẹ không biết lấy được thiệp mời từ đâu.
Họ cố gắng hết sức để bán tôi.
Thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn mua cho tôi một cái váy giá cao.
Chỉ tiếc yến hội bắt đầu không lâu.
Khi người phục vụ phục vụ mang sashimi tươi lên, tôi không thể nhịn được khi ngửi thấy mùi cá.
Ngay tại chỗ liền nôn mửa.
Chủ nhân bữa tiệc sợ đồ ăn hoặc rượu xảy ra vấn đề, gọi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, tôi không phải ăn thức ăn không sạch sẽ mới nôn mửa.
Mà là mang thai.
Thai nhi đã gần bảy tuần.
23.
Bất luận làm thế nào tôi cũng không ngờ tới sẽ đi đến kết cục như bây giờ.
Hôm nay nghĩ lại, lần trước chảy máu hẳn chỉ là lúc đầu mang thai xuất huyết một ít, nhưng lại bị tôi lầm tưởng là đến kỳ kinh nguyệt.
Đứa nhỏ này là của Dung Thần.
Tôi không dám nghĩ, nếu người Trình gia biết đứa bé trong bụng tôi là của Dung Thần.
Bọn họ sẽ không biết xấu hổ nhào tới như thế nào, muốn cắn một miếng thịt từ trên người Dung Thần.
“Thương Thương, đứa bé là của ai.”
Tôi cười khẽ một tiếng: “Lúc trước chia tay Thẩm Tự, tâm tình không tốt đi ra ngoài uống rượu, lúc ấy uống say, căn bản không biết người kia là ai.”
Cha tôi tức giận mắng thẳng, giơ tay lên liền cho tôi hai cái tát.
“Trình Thương Thương, mày thật là đem mặt mũi Trình gia vứt sạch sẽ rồi!”
“Đứa nhỏ này không thể giữ, phải lập tức giải quyết, chuyện này cũng không thể lộ ra ngoài!”
“Nếu như bị người ta biết con chưa kết hôn đã có thai lại phá thai, người đàn ông nào chịu ra giá cao cưới con!”
Tôi cười đến rơi nước mắt: “Chê con mất mặt, vậy đoạn tuyệt quan hệ cha con đi.”
“Chẳng lẽ hai mươi năm này đã nuôi không công sao?”
“Cha khuyên con sớm chết đi cái tâm này, nhanh chóng phá bỏ đi, lấy được bằng tốt nghiệp thì trở về Bắc Kinh lập gia đình!”
Tôi không trả lời trong lòng lại hạ quyết tâm.
Lúc này đây bất kể như thế nào, tôi cũng phải nghĩ cách thoát khỏi Trình gia.
24.
Tôi được chuyển đến bệnh viện tư nhân ở Hồng Kông ngay trong đêm.
Cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối.
Chọn bệnh viện tư nhân là vì tính riêng tư cao.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới.
Tôi vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, bệnh viện bỗng nhiên có mấy chục chiếc xe sang trọng đi vào.
Dẫn đầu là một chiếc Hummer.
Vô số vệ sĩ áo đen lao xuống xe, vây quanh tòa nhà nhỏ của tôi.
Dung Thần cầm súng, một cước đá văng cửa phòng phẫu thuật khép hờ.
Bác sĩ đang chuẩn bị gây mê trước khi phẫu thuật sợ tới mức ống tiêm trong tay cũng rớt.
Tôi cả kinh ngồi dậy, Dung Thần cũng đã lạnh mặt đi tới bên giường, trực tiếp ôm lấy tôi.
Không ai dám ngăn cản hắn.
Ngoài cửa có hai hàng vệ sĩ mang súng.
Cha mẹ tôi sợ tới mức chân mềm nhũn đứng cũng không vững.
Thấy Dung Thần ôm tôi đi ra, cha tôi mới co rúm lại, vừa định mở miệng.
Dung Thần ngước mắt, chỉ liếc ông ta một cái, cha tôi liền ngậm miệng rụt vào góc tường.
“Là hai người ép cô ấy phá bỏ đứa bé?”
Cha tôi không chịu lên tiếng, đẩy mẹ tôi ra trả lời.
“Có phải hay không, chúng tôi cũng vì Thương Thương, dù sao con bé còn nhỏ tuổi, chưa kết hôn đã có thai nói ra không dễ nghe chút nào…”
“Đúng vậy đúng vậy, thanh danh của con gái là quan trọng nhất.”
Dung Thần rũ mắt nhìn về phía tôi, cả người tôi còn bị vây trong biến cố bất thình lình này nên không thể hoàn hồn, có chút ngơ ngác ngây ngốc.
“Nhiều năm như vậy, tôi có được một người trong lòng, lại bị Trình gia các người khi dễ thành như vậy.”
Giọng Dung Thần lan man, thanh âm cũng rất nhẹ nhưng nghe vào trong tai chính là làm cho sống lưng người ta không hiểu sao lại phát lạnh.
“Này, cậu này, Thương Thương là con gái của chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể khi dễ con bé…”
“Khi dễ hay không khi dễ, trong lòng tôi biết rõ ràng.”
Dung Thần ôm tôi chậm rãi đi về phía trước một bước.
Cha mẹ tôi sợ tới mức co lại, chống ở góc tường lui không thể lui.
Bọn họ thật sự bị cảnh tượng này hù dọa.
Dù sao vệ sĩ của Dung Thần trong tay mỗi người đều có súng.
Mà xem ra cũng không giống phô trương tiếng tăm địa vị.
“Chúng tôi không dám, về sau thật sự không dám nữa…”
Ngược lại hai người nhất thời, co được dãn được, còn thiếu bước quỳ xuống.
Dung Thần giương mắt nhìn về phía vệ sĩ tự có người tiến lên kéo bọn họ lên.
“Chỉ đường sống cho các người, ngày mai đăng báo ở Hồng Kông, Ma Cao, Bắc Kinh, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trình Thương Thương.”
“Cái này, cái này không được……”
“Nếu không muốn, tối nay hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ từ nơi này đi ra ngoài.”
“À đúng rồi, còn nữa, từ nay về sau, trên đời này không còn Trình gia nữa.”
Dung Thần nói xong, vệ sĩ lập tức giơ súng chống vào huyệt thái dương của hai người.
“Chúng tôi đăng báo, đăng báo, ngày mai sẽ lập tức đăng báo…”
“Về sau Trình Thương Thương cùng Trình gia các người không có bất cứ quan hệ gì.”
“Là……”
“Cô ấy sẽ là vợ của Dung Thần tôi, thiếu phu nhân của Dung gia ở Úc.”
“Úc…… Dung gia?”
Cha tôi bất ngờ mở to mắt.
Trong nháy mắt đó, tôi ở trong mắt ông ta thấy được sự sợ hãi, không dám tin, mừng như điên, mà cuối cùng tất cả những thứ này, tất cả đều hóa thành bọt nước tuyệt vọng.
Bọn họ một lòng muốn cho tôi leo lên quyền quý, bán ra một cái giá tốt, cho Trình gia kéo dài tính mạng.
Lại không nghĩ tới cuối cùng khi tất cả trở thành sự thật lại không có nửa điểm quan hệ với Trình gia.
25.
Trên đường đi, có lẽ là thời gian mang thai thích ngủ, có lẽ là một ngày lăn qua lăn lại thật sự làm cho tôi mệt mỏi không chịu nổi.
Tôi lại ngủ say trong lòng Dung Thần.
Cho đến khi xe dừng lại tôi buồn ngủ mở mắt ra.
Ngoài cửa sổ xe là đèn đuốc sáng trưng, biệt thự trên đỉnh núi cũng to lớn như cung điện.
“Đây là chỗ nào?”
“Nhà của chúng ta.”
Dung Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm tôi: “Còn buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì em ngủ tiếp đi.”
Vốn tôi định trả lời nhưng chỉ gật gật đầu rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Dung Thần bất đắc dĩ cười cười ôm lấy tôi xuống xe.
Hắn một đường ôm tôi vào lầu chính, lên phòng ngủ tầng hai.
Tôi ngủ say và không biết gì cả.
Dung Thần ở trong phòng ngủ một lúc lâu mới xuống lầu.
Quản gia đã gọi tất cả vệ sĩ và những nhân viên khác xuống dưới lầu.
Dung Thần nhìn mọi người một cái, mới nghiêm mặt mở miệng: “Cô ấy là vợ tương lai của tôi, nữ chủ nhân tương lai của Dung gia.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều giật mình, nhưng đều theo quy củ im lặng nghe Dung Thần nói chuyện.
“Các người ngày thường đối với tôi như thế nào, thì đối với cô ấy như thế đó.”
“Nếu như cô ấy tỉnh trước tiên báo cho tôi biết.”
Dung Thần nói xong, mới đưa tay cầm áo khoác đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe, bây giờ tôi đi gặp ông cụ.”