Định Mệnh - Chương 3
15.
Sự nghiêm túc đấy khiến tôi rất ngạc nhiên.
Dù sao Thẩm Tự ngoài sáng trong tối tìm phụ nữ không phải là lần đầu tiên.
Nhưng hắn chưa từng chủ động nhận sai, chưa từng cúi đầu.
Huống chi, tôi đối với hắn vốn cũng không có mấy phần tình cảm.
Tình cảm mờ nhạt vốn cũng đã sớm bị sự bạc tình của hắn đánh tiêu tán hết.
Lúc này hắn thâm tình như vậy lại chỉ làm cho tôi cảm thấy chán ghét nói không nên lời.
“Thương Thương……”
Thẩm Tự thấy tôi đứng bất động trên mặt cũng không chút thay đổi.
Hắn hơi nhíu mày lại tiến lên một bước vươn tay về phía tôi.
Tôi thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái của hắn.
Nghĩ đến chiếc nhẫn kia vốn nên ở trên ngón tay tôi, sớm đã bị tôi ném vào thùng rác.
Giống như Thẩm Tự vậy.
Hắn cũng chỉ xứng đáng xuất hiện ở trong thùng rác mà thôi.
Thay vì đưa tay ra tôi lùi lại một bước.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tự hoàn toàn biến mất.
Cha mẹ tôi cũng thay đổi sắc mặt: “Thương Thương, còn ầm ĩ nữa chính là con không hiểu chuyện, không được dạy dỗ đàng hoàng.”
“Đúng, con không hiểu chuyện, con không được dạy dỗ đàng hoàng, con chỉ là không muốn gả cho một người đàn ông lăng nhăng, có gì sai sao?”
“Ba vừa mới nói người trẻ tuổi thích chơi là chuyện rất bình thường, huống chi bây giờ A Tự đã chủ động xin lỗi con rồi.”
Tôi chỉ cảm thấy đáy lòng từng trận từng trận phát lạnh.
Đó là cha mẹ ruột của tôi.
Đứa con gái này ở trong mắt bọn họ không phải là bảo bối.
Chỉ là sau khi cân nhắc lợi ích, bọn họ có thể ra giá hợp lý mà thôi.
Về phần tôi vui vẻ hay buồn bã, căn bản đều không quan trọng.
Tôi không muốn nhịn nữa, nhưng tôi cũng không muốn biến mình thành một người vợ hay hờn dỗi.
Tôi lại lui về phía sau một bước: “Hôn ước hủy bỏ đi, lần trước ở Hồng Kông, con và Thẩm Tự đã nói rồi.”
Nói tới đây tôi nhìn về phía Thẩm Tự: “Thẩm Tự, nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó anh cũng nói chỉ cần tôi đi ra ngoài hôn ước của chúng ta sẽ bị hủy bỏ.”
Sắc mặt Thẩm Tự dần dần trầm ổn: “Thương Thương, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Không có gì để nói hết.”
“Thẩm Từ, anh xuất thân như vậy, Trình Thương Thương tôi trèo cao không nổi.”
“Thương Thương!”
Mẹ tôi tức giận đứng lên túm lấy tôi: “Sao con lại tùy hứng như vậy! Cái gì mà trèo cao không nổi, con và A Tự là vợ chồng chưa cưới, cãi nhau còn chưa tính sao có thể từ hôn chứ…”
“A Tự con đừng nóng giận, lúc này Thương Thương vẫn còn giận, đợi lát nữa mẹ nói cho ông nội con bé, để cho ông dùng biện pháp dạy dỗ con bé một trận mới được!”
Thẩm Tự nghe vậy lại cười mỉa mai một tiếng: “Không cần đâu bác.”
“A Tự……”
“Bác trai bác gái, nếu Thương Thương đã quyết định như vậy, thì hôn sự hủy bỏ đi.”
Thẩm Tự nói xong lúc này mới nhìn về phía tôi: “Thương Thương, anh và cô gái kia đã sớm chia tay, giữa bọn anh không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Đêm hôm đó chỉ là vì em làm cho anh mất mặt, anh mới nói như vậy, kỳ thật anh chưa từng nghĩ tới sẽ cùng em từ hôn.”
“Thẩm Từ, bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa sao?”
Thẩm Tự cũng cười rũ mắt, không chút để ý tháo nhẫn: “Được, vậy như em mong muốn.”
Hắn đưa nhẫn cho tôi, tôi không nhận.
Thẩm Tự cũng không kiên trì tiện tay ném đi.
16.
Sau khi Thẩm Tự rời đi, không khí trong nhà im ắng đến dọa người.
Ông nội ngồi ở ghế chính không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng ho khan kịch liệt vài tiếng.
Qua không quá nửa giờ ông nội mới mở miệng.
“Nếu hôn sự tốt như vậy con không quý trọng, vậy sau này con cũng đừng trách lão già này nhẫn tâm.”
“Thương Thương, con là con gái Trình gia, đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Trình gia cho con, theo lẽ thì nên vì gia tộc mà hy sinh.”
“Con cũng biết, Trình gia chúng ta đã sớm mất vị thế, bây giờ chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.”
“Vốn nghĩ con gả đến Thẩm gia, Trình gia có thể từ từ xoay chuyển, xem ra hiện tại, Trình gia chúng ta không có phúc.”
Ông nội chống gậy đứng lên: “Việc này không nên chậm trễ, chuyện xem mắt thu xếp lại đi.”
“Ông nội cháu sẽ dọn ra khỏi Trình gia, từ giờ trở đi một phân tiền cũng không tiêu trong nhà cả đời cháu cũng không lập gia đình…”
Tôi nhìn ông nội già nua trước mặt, chỉ cảm thấy cả người đều bị ép đến sắp không thở nổi.
“Được, vậy cháu trả lại tiền Trình gia tiêu cho cháu mấy năm nay đi.”
Ông nội nhìn tôi, cười đến đạm mạc mà âm trầm:
“Không nói nhiều, Trình gia rất để tâm giáo dục con gái, hai mươi năm nay muốn của cháu hai mươi triệu cũng không quá đáng.”
Hai mươi triệu…… Tài sản mười năm trước của Trình gia cũng không có tới hai mươi triệu đi?
“Lấy không ra, lấy không ra vậy ngoan ngoãn lập gia đình, luôn có người nguyện ý bỏ ra hai ngàn ba ngàn vạn để cưới cháu.”
“Trình gia nuôi cháu hai mươi năm nay, không phải vì nuôi ra một con sói mắt trắng, Trình Thương Thương, làm người cũng không thể không có lương tâm như vậy.”
17.
Tôi bị nhốt trong nhà.
Cho đến nửa tháng sau, trong nhà bắt đầu thu xếp đưa tôi đi xem mắt.
Nhưng không biết nguyên do là vì Thẩm Tự hay sự suy yếu của Trình gia mới đáng sợ.
Coi tiền như rác cũng không tìm được đối tượng mới cho tôi.
Cũng may lúc này tôi phải về Hồng Kông chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Dù sao cái bằng cấp lấp lánh này, cũng có thể mạ cho tôi một lớp vàng.
Người Trình gia vẫn rất coi trọng chuyện này, cha mẹ dứt khoát cùng tôi trở về Hồng Kông.
Tin tức của Thẩm Tự đã rầm rộ.
Nghe nói gần đây hắn đang nâng đỡ một nữ minh tinh hạng ba.
Biệt thự xe sang, trang sức châu báu không tiếc mà chi ra.
Sau khi cha mẹ biết được mấy lần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rồi oán trách tôi, thậm chí có một lần nói đến mức kích động lên còn ra tay với tôi.
Bảo Di nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt tôi, tức giận đến cả người đều phát run.
“Thương Thương, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ đi, cha mẹ như vậy quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng!”
“Hai mươi triệu, Bảo Di, cho dù bán mình đi, cũng không bán được hai mươi triệu.”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại là sự thống khổ.
“Thương Thương, nhưng cậu như vậy…… Thật sự quá thảm, quá đáng thương, cậu nên làm gì bây giờ?”
Tôi cười với chính bản thân mình.
Bên trong lòng giống như có một linh cảm không tốt, cái hố sâu thật lớn này tôi sợ là bò không ra.
“Thương Thương.”
Bỗng nhiên Bảo Di kéo kéo ống tay áo của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn phía sau tôi:
“Tên trai bao mà cậu chọn tối hôm đó, đã tìm tới cửa rồi kìa…”
Tôi theo bản năng quay đầu lại liền đối diện với tầm mắt của Dung Thần.
Trong nháy mắt chỉ cảm thấy da đầu tê dại sau lưng đều ướt đẫm.
Tôi căn bản không kịp suy nghĩ, cơ thể so với bộ não phản ứng nhanh hơn.
Tôi đứng dậy, kéo Bảo Di bỏ chạy.
Lại không chú ý tới cái ghế trước mặt khiến tà váy mắc trên tay vịn ghế, cả người thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Nhưng động tác của Dung Thần nhanh hơn tôi, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, vững vàng đỡ lấy tôi.
“Trình Thương Thương, em chạy cái gì.”
Bảo Di trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: “Thương Thương, hắn hắn hắn làm thế nào mà ngay cả tên của cậu hắn cũng biết…”
Dung Thần ngước mắt nhìn qua chỉ là rất nhạt một cái, nhưng Bảo Di lập tức ngậm miệng.
Tôi sợ Dung Thần lại giận chó đánh mèo lên Bảo Di, chỉ có thể ổn định tâm thần cố gắng mở miệng: “Bảo Di, cậu về trước đi, chờ mình liên lạc cho cậu.”
Bảo Di muốn nói gì đó nhưng nhìn khí thế của Dung Thần rồi lại sợ hãi.
“Thương Thương…… Vậy cậu mau trở về trường, đừng về quá muộn.”
“Cậu yên tâm đi.”
Sau khi Bảo Di rời đi, lúc này tôi mới nhìn về phía Dung Thần: “Anh Dung, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
18.
“Chuyện tối hôm đó tôi rất xin lỗi, tôi uống say, mới có thể coi anh là…”
Tôi có chút khó mở miệng, dù sao cũng đường đường là thiếu gia của Dung gia lại bị tôi coi thành trai bao.
Đây quả thực vô cùng nhục nhã, ngày hôm sau Dung Thần không phái người đuổi giết tôi, đã xem như may mắn của tôi rồi.
Dung Thần lại đột nhiên đưa tay nắm cằm tôi, đáy mắt tức giận: “Trình Thương Thương, trên mặt em xảy ra chuyện gì?”
Tôi ngẩn ra, chợt nghĩ đến dấu bàn tay trên mặt.
Sự ủy khuất trong đáy lòng liền tràn ra.
Chỉ là tất cả những thứ này cùng Dung Thần lại không có quan hệ gì.
“Không có gì.”
Tôi muốn đẩy tay Dung Thần ra, nhưng Dung Thần lại không buông: “Ai đánh em, Trình Thương Thương, nói!”
Tôi không hiểu sao lại đỏ mắt: “Người trong nhà đánh, không liên quan đến anh, anh đừng quản.”
“Bọn họ ép em và Thẩm Tự quay lại đúng không, lại ép em lập gia đình phải không?”
Tôi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Tôi khiếp sợ rồi đột nhiên lại nghĩ đến hai người đàn ông hành tung khác thường ở khách sạn lúc trước.
“Anh vẫn luôn phái người theo dõi tôi?”
Tôi vốn cho rằng sau ngày đó, người của Dung Thần liền rời khỏi Bắc Kinh.
Thì ra tất cả việc làm của tôi, đều ở dưới mí mắt Dung Thần.