Định Mệnh - Chương 2
10.
Khi Dung Thần tỉnh lại theo bản năng sờ về phía bên người, lại chỉ sờ thấy một mảnh trống rỗng.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Dung Thần ngồi dậy nhìn đôi bông tai trân châu rơi trên giường.
Khóe môi hắn bỗng nhiên khẽ nhếch lên.
“Trình Thương Thương à, em thật đúng là không ngoài dự liệu của anh.”
Một cô gái nhát gan e lệ, bảo thủ nhu thuận.
Hắn trêu chọc một chút liền giống như thỏ con sợ hãi lập tức chạy đi.
Không ngờ lại đi hộp đêm tìm người mẫu nam, còn mang người về khách sạn.
Nhưng tác phong của cô lớn mật như vậy lại là lần đầu tiên.
Dung Thần nghĩ đến tối hôm qua, cô yếu ớt vừa khóc vừa kêu đau vừa cắn hắn, cào hắn.
Hết lần này tới lần khác hắn còn có thể nhẫn nại dỗ.
Cuối cùng cũng ngoan mắt đỏ hoe như thỏ con ở trong lòng hắn.
Thấy vậy hắn mềm lòng không chịu được,
Hận không thể để cho cô lập tức sinh cho mình một ổ thỏ con đáng yêu như cô mới được.
Dung Thần nắm chặt bông tai kia nhìn trên giường một vệt đỏ chói mắt.
Chỉ bây giờ thôi.
Người lại giống như trước kia chạy rất nhanh.
Hắn đường đường là thái tử gia Dung gia mà hai giới hắc bạch đều sợ.
Ngủ với người ta, xong lại bị người ta đá.
Truyền ra ngoài mặt mũi hắn để ở đâu?
Nhưng nghĩ tới bộ dáng tức giận khóc đến đáng thương của cô, rốt cuộc vẫn mềm lòng.
Dung Thần cầm di động lên gọi điện thoại: “Đi kiểm tra xem Trình Thương Thương đang ở đâu.”
“Tìm được người trói lại cho tôi…… Tìm được người thì nói cho tôi biết, tôi tự mình đi trói người về.”
Dung Thần lạnh mặt cúp điện thoại đứng dậy, lúc xuống giường lại đem ga giường dính máu cũng kéo xuống theo.
11.
Gần tốt nghiệp phần lớn bạn học đều thực tập bên ngoài trường.
Tôi cũng xin nghỉ ở trường.
Sau khi trở về Bắc Kinh, tôi không về nhà mà đi khách sạn.
Chỉ là buổi tối ngày hôm sau ở khách sạn, lúc tôi xuống lầu lấy đồ ăn bên ngoài.
Tôi nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt mặc áo khoác đen trong sảnh.
Luôn làm cho tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
Đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh nghiệm.
Tôi nghĩ đến người thừa kế nhà Dung gia.
Nghĩ đến đêm hôm đó tôi đưa Dung Thần tới khách sạn ăn sạch sẽ.
Nghĩ đến hình xăm rồng đáng sợ trên cổ tay hắn.
Chỉ cảm thấy một trận sởn gai ốc.
Dung Thần có thủ đoạn lợi hại như vậy.
Cho dù tôi trở về Bắc Kinh, hắn muốn bắt được tôi vẫn dễ như trở bàn tay.
Tôi bỏ cả ăn cơm, ngay trong đêm trả phòng đổi khách sạn.
Taxi đã tới dưới lầu.
Lúc tôi từ đại sảnh khách sạn đi ra ngoài, mơ hồ cảm giác được hai người đàn ông kia hình như cũng theo đuôi tôi ra khỏi khách sạn.
Trong lòng thật sự quá bối rối, lúc lên xe thiếu chút nữa không cẩn thận ngã.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, xe chạy thật lâu.
Phía sau cũng không phát hiện có người theo xe, lòng tôi mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều.
Người thừa kế Dung gia có lẽ cũng sẽ không đem nhân vật bé nhỏ không đáng kể như tôi để ở trong lòng.
12.
Lúc này Dung Thần cũng nhận được điện thoại bên Bắc Kinh.
“Thiếu gia, chúng tôi gặp cô Trình rồi.”
“Chỉ là cô Trình hình như có chú ý tới chúng tôi, bộ dáng rất sợ hãi rất hoảng loạn.”
“Cô ấy rất sợ hãi?”
“Vâng, cô Trình bỗng nhiên đổi khách sạn, vừa rồi lúc ngồi xe còn thiếu chút nữa ngã.”
“Chúng tôi lo lắng tiếp tục theo dõi cô Trình thì cô ấy sẽ càng khủng hoảng, nên tạm thời không có hành động.”
Dung Thần nắm chặt di động đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời.
Toàn bộ Australia đều ở dưới chân hắn, hắn ngồi trên tất cả.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm thấy trong lòng có một khoảng trống không cách nào lấp đầy.
Trình Thương Thương giống như từ lần đầu tiên gặp hắn chính là như vậy.
Hơn ba năm trôi qua không có một chút tiến bộ, lá gan vẫn nhỏ đến đáng thương.
Nếu không Thẩm Tự làm sao có thể khi dễ cô đến mức này.
Chỉ là trước kia Dung Thần vẫn luôn cho rằng Trình Thương Thương yêu Thẩm Tự.
Cho nên hắn rất ít khi tới Hồng Kông, cũng rất ít khi đi hỏi thăm chuyện của cô.
Chỉ là sau đêm đó suy nghĩ của Dung Thần liền thay đổi.
Nếu như Trình Thương Thương thật sự yêu Thẩm Tự.
Cô sẽ không làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy.
Cô lại càng không chủ động đề nghị chia tay và từ hôn.
Dù sao nhà Thẩm Tự ở Hồng Kông xem như là nhà giàu có.
Mà Trình Thương Thương nếu không phải do ông nội định ra hôn ước, thì căn bản Trình gia không trèo lên được hôn sự này.
“Thiếu gia, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”
Giọng nói của cấp dưới lại vang lên, suy nghĩ của Dung Thần bị cắt đứt.
Hắn nhìn ánh đèn rực rỡ dưới chân, châm một điếu thuốc trầm giọng nói:
“Hai người tiếp tục ở lại Bắc Kinh, lưu ý tình huống bên kia của cô ấy.”
“Hành động cẩn thận một chút, đừng dọa đến cô ấy nữa.”
“Có chuyện gì, trước tiên báo cho tôi biết, không được trì hoãn.”
Dung Thần cúp điện thoại xoay người trở về trước bàn làm việc.
Hắn mở ngăn kéo ra, liền nhìn thấy đôi bông tai trân châu kia.
Bất ngờ lại nhớ tới đêm đó.
Nhớ tới Trình Thương Thương nước mắt lưng tròng lên án năng lực nghiệp vụ của hắn kém, nói muốn khiếu nại hắn.
Dung Thần không khỏi bật cười.
Mà chỉ cần nhớ tới bộ dáng ngây ngô lại đáng thương của Trình Thương Thương lúc ấy.
Dung Thần liền cảm thấy lòng mình mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
13.
Từ lần trước gặp phải hai người đàn ông có hành vi khác thường kia, mấy ngày còn lại ngược lại gió êm sóng lặng.
Ở khách sạn mới một tuần không có chuyện gì xảy ra.
Trái tim treo lơ lửng buông lỏng xuống, tôi mới đột nhiên nhớ tới.
Lúc ấy trong đầu mình đều muốn chạy nhanh, quên chuyện tránh thai.
Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.
Nằm trên giường ước chừng nửa giờ, mới lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bạn thân.
“Thương Thương, cậu có khỏe không?”
“Nghe nói Thẩm Tự và cô bạn gái kia đã chia tay rồi.”
“Ngày hôm qua hắn còn đang gọi điện thoại cho mình, hỏi mình sao cậu không đi học, mình nghĩ hắn đây là muốn quay lại mà!”
Điện thoại vừa kết nối, tôi còn chưa kịp nói chuyện, Bảo Di đã líu lo nói một đống chuyện.
Chờ cô ấy nói xong, tôi mới khẽ thở dài một tiếng: “Bảo Di, hiện tại mình không có tâm tư quan tâm Thẩm Tự, mình chỉ muốn biết không dùng biện pháp tránh thai có thể mang thai hay không?”
Bên kia điện thoại, Bảo Di giống như là bị người bóp cổ phát ra âm thanh kêu to: “A a a a Thương Thương, cậu điên rồi?”
Tôi nhắm mắt lại: “Mình đâu còn cách nào khác, từ nhỏ mình đã dị ứng với tất cả các sản phẩm cao su.”
“Hahaha, cái này cũng đúng, nhưng mà, nhưng mà cậu không uống thuốc rồi sau đó thì sao?”
“Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, quá mức khẩn cấp mình thật sự cũng quên, bây giờ thì mới nhớ tới.”
“Các người làm mấy lần?”
“Cái này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng!”
Tôi lấy gối che mặt, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Hình như là ba lần.”
Bảo Di lại là một trận thét chói tai: “A a a a sao chỉ có mới ba lần, hắn thoạt nhìn cũng lợi hại như vậy, không phải một đêm hắn làm bảy lần tám lần sao?”
“Từ Bảo Di!”
Tôi quả thực muốn tức chết: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ?”
“Đi mua que thử, kiểm tra một chút đi.”
“Nếu như thật sự mang thai, làm sao bây giờ?”
“Thương Thương, cậu không thể giả ngu ngàn vạn lần, hắn chỉ là trai bao, nếu cậu thật sự mang thai, cậu phải lập tức phá bỏ!”
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn ngắt lời cô ấy muốn nói cho cô ấy biết người kia không phải là trai bao.
Mà là người thừa kế Dung gia – Dung Thần.
Nhưng chỉ nghĩ đến giọng nói lớn và cái miệng rộng của Bảo Di, tôi lập tức bỏ đi ý niệm này.
“Mình biết rồi, lát nữa mình đi mua que thử.”
Nhưng que thử còn chưa mua, tôi đã cảm giác cả người có chút không thoải mái, bụng nhỏ hơi đau.
Đi toilet nhìn quả nhiên có chút chảy máu.
Tính toán thời gian kỳ kinh nguyệt còn có một tuần mới đến đây hẳn là tới sớm.
Nhưng mặc kệ thế nào, đến kỳ kinh nguyệt thì cho thấy không có mang thai, trái tim này của tôi vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
.
14
Có lẽ là do cơ thể không khỏe, áp lực tinh thần quá nặng nề.
Lượng máu xuất huyết trong kỳ kinh nguyệt lần này rất ít, hai ba ngày là sạch.
Mà lúc này Thẩm Tự lại từ Hồng Kông tới Bắc Kinh.
Cha mẹ bảo tài xế đến đón tôi về.
Vốn tôi không muốn trở về nhưng nghĩ đến chuyện với Thẩm Tự cuối cùng cũng phải có kết thúc.
Rốt cuộc vẫn là thu dọn đồ đạc lên xe về nhà.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên Thẩm Tự tới nhà chúng tôi.
Lúc trước đính hôn, nghi thức đính hôn cũng cử hành ở Hồng Kông.
Nhưng cha mẹ tôi cũng không cảm thấy thất lễ, dù sao cũng là chúng tôi trèo cao so với gia đình Thẩm gia.
Nhưng lần này Thẩm Tự tới, lễ nghĩa lại làm rất đủ.
Thậm chí còn mang theo hai xe lễ vật cực kỳ quý giá.
Mặt cha mẹ tôi đầy vui vẻ, vô cùng vui mừng.
Ngay cả ông nội dưỡng bệnh ở ngoại ô cũng bị kinh động tự mình chạy về.
Xe của tôi vừa dừng lại Thẩm Tự đã khẩn trương đi ra đón.
Mẹ tôi cười đến không ngậm được mồm: “Thương Thương, con nhìn con xem, không hiểu sao chuyện như vậy mà lại giận dỗi với A Tự, A Tự còn bao dung con, nói giúp con như vậy.”
“Bác gái, bác đừng trách Thương Thương, là lúc trước con làm loạn chọc cô ấy mất hứng, cô ấy tức giận cũng là chuyện bình thường.”
Cha tôi lập tức nói: “Người trẻ tuổi nào mà không thích chơi, đàn ông mà, thường dịp nào có chuyện thì chơi, là Thương Thương không đủ chín chắn, không săn sóc con.”
Tóm lại đều là lỗi của tôi.
Thẩm Tự nhìn về phía tôi trên mặt đều hàm chứa sự dịu dàng: “Thương Thương, anh nhận sai, xin lỗi em, em đừng giận nữa được không?”