Định Mệnh - Chương 1
1.
Mới vừa đi vào phòng tiệc tôi liền nhận được tin nhắn của bạn thân gửi tới.
Là một bức ảnh chụp màn hình trong nhóm bạn bè về chồng sắp cưới của tôi gửi từ mười phút trước: “Đóa hoa nhỏ này, đêm nay muốn nở rộ vì tôi.”
Ảnh chụp là một cô gái rất xinh đẹp ngượng ngùng tựa vào lòng hắn.
Tôi cất điện thoại đi ngước mắt lên liền thấy Thẩm Tự.
Hắn ôm một cô gái, tóc đen da trắng như tuyết, đôi mắt thuần khiết vô cùng.
Chính là cô gái được gửi ảnh trong nhóm bạn bè của hắn.
Thẩm Tự đang bận làm cho người ta vui vẻ, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lớn chói mắt muốn đeo lên cho cô gái.
“Anh Tự, anh nghiêm túc thật đấy à?”
Có người mở miệng trêu chọc.
Thẩm Tự lười biếng cười đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái: “Đúng vậy, hồi tâm rồi.”
“Anh Tự thật sự không chơi nữa?”
“Không chơi nữa, không có ý nghĩa.”
Khoảnh khắc Thẩm Tự nói xong mọi người đều nhìn thấy tôi.
2.
Thẩm Tự chỉ hờ hững nhìn tôi một cái rồi dời tầm mắt đi.
Bạn gái nhỏ của hắn có chút tò mò: “Anh yêu, cô ấy là ai, cô ấy thật xinh đẹp.”
Thẩm Tự cười mỉa mai một tiếng: “Vợ tương lai của anh.”
Cô bạn gái nhỏ nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt đẩy Thẩm Tự ra, vẻ mặt muốn tức giận.
Thẩm Tự dứt khoát ôm cô gái vào trong ngực, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thật đúng là đáng yêu.
Mọi người đều có chút thương hại nhìn tôi.
Đây là tháng thứ ba tôi đính hôn với Thẩm Tự.
Cô gái này là bạn gái thứ tư hắn đổi.
Kỳ quái chính là lúc này đây, tôi một chút tức giận cũng không có.
“Các người chơi đi, tôi có chút việc nên đi trước.” Tôi thu hồi tầm mắt chuẩn bị rời đi.
Thẩm Tự thờ ơ ngước mắt nhìn tôi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, mân mê tay cô gái ở trong ngực: “Trình Thương Thương.”
Tôi không dừng bước.
“Hôm nay em đi ra ngoài, hôn ước của chúng ta sẽ hủy bỏ.”
3.
Những lời này của hắn lại chọc cười tôi.
Tôi dừng bước xoay người nhìn về phía hắn.
Thẩm Tự thấy tôi quay đầu lại khóe miệng liền nhếch lên: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi…”
“Thẩm Tự.”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng nghĩ lại là vốn dĩ tôi cũng không có thích hắn như mình tưởng.
“Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”
“Trình Thương Thương, em nói cái gì.”
Ánh mắt Thẩm Tự đột nhiên trầm xuống đẩy cô gái trên đùi ra.
“Anh Thẩm!” Cô gái thiếu chút nữa ngã sấp xuống bất mãn hờn dỗi.
“Cút ra ngoài!” Thẩm Tự cũng không quay đầu lại thấp giọng mắng.
Cô gái nhỏ sợ tới mức nước mắt lã chã, ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
Cả phòng lặng ngắt như tờ một mảnh yên tĩnh.
Tôi nhìn Thẩm Tự bình tĩnh giống như đang nói chuyện với hắn hôm nay muốn ăn gì.
“Thẩm Tự, tôi nghĩ kỹ rồi, hôn ước của chúng ta, hủy bỏ đi.”
4.
Lúc tôi rời đi, mơ hồ nghe được có tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Đi ra khỏi phòng tiệc, đi ra bên ngoài nhìn cảnh vật làm cho người ta say mê trong đêm xuân.
Tôi thở một hơi thật dài, chỉ cảm thấy tự do và thoải mái mà trước nay chưa từng có.
Bởi vì cái hôn ước đó tôi đã xin vào đại học Hồng Kông.
Ở chỗ này hơn ba năm, thế giới của tôi dường như vĩnh viễn đều xoay quanh Thẩm Tự.
Cha mẹ người nhà đều cảm thấy tôi có thể gả vào Thẩm gia là phúc lớn.
Nhưng chỉ có mình tôi biết rõ.
Bạn thân gọi điện thoại tới, vừa tức vừa vội: “Thương Thương, rốt cuộc Thẩm Tự muốn làm gì, hắn còn biết mình có vợ sắp cưới hay không?”
“Hắn vừa mới nói buổi tối muốn ở Hồng Kông mở tiệc trên du thuyền, còn muốn bắn pháo hoa cả đêm, chúc mừng sinh nhật bạn gái mới của hắn…”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Bảo Di, có muốn ra ngoài uống một ly không?”
“Thương Thương?”
“Cậu thích nhất đi hộp đêm kia, đêm nay chúng ta chơi suốt đêm được không?”
Hơn ba năm đại học tôi vẫn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì cha mẹ lúc nào cũng dặn dò tôi không được đi sai đường làm mất mặt Trình gia.
Đừng làm hỏng thanh danh rồi bị Thẩm gia không thích, trinh tiết mới là của hồi môn tốt nhất của tôi.
Nhưng Thẩm Tự lén nói với người khác: “Trình Thương Thương thật đúng là đồ cổ hủ, hôn môi với cô ta, không có một chút cảm giác gì cả.”
Thấy chưa những lời đó thật nực cười.
5.
Bảo Di ợ một cái, chỉ vào một loạt người mẫu nam trước mặt vung tay lên: “Thương Thương, cậu cứ chọn đại đi, đêm nay mình trả tiền.”
Tôi nâng mắt rất nghiêm túc đánh giá những người đàn ông này.
Nói thật cũng không tệ nhưng còn chưa tới trình độ có thể làm cho tôi động tâm.
Tôi có chút mất hứng khoát tay: “Đổi người đổi người, không hài lòng.”
“Thương Thương, rốt cuộc cậu muốn như nào vậy?”
Bảo Di bĩu môi oán giận: “Mình dám cam đoan, toàn bộ người mẫu nam đẹp trai nhất Hồng Kông đều ở chỗ này!”
“Mình muốn người kia……”
Đột nhiên tôi ngắt lời cô ấy nhìn về phía người đàn ông vừa bước xuống cầu thang cách đó không xa.
Bảo Di nhìn theo phương hướng ngón tay tôi, mở to hai mắt: “Đậu má, Thương Thương, đây là cực phẩm!”
Tôi ngồi thẳng người nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người đẹp vô cùng, quan trọng nhất là khuôn mặt kia.
Đẹp trai đến cực điểm, khuôn mặt đều là sự kiêu căng, hoàn toàn là gu thẩm mỹ của tôi.
“Là anh, đêm nay theo tôi.”
Tôi đưa tay chỉ người đàn ông kia, say khướt đứng dậy đi tới trước mặt hắn: “Tên gì?”
Người đàn ông hơi nhướng mày hứng thú nhìn tôi rồi mở miệng: “Dung Thần.”
Tôi cũng không chú ý tới mấy người vốn đang đứng phía sau Dung Thần, lúc này đều lặng lẽ lui ra.
“Có muốn đi theo tôi không?”
Dung Thần khóe môi cười càng sâu: ” Cô Trình, tôi đi với cô.”
Tôi vươn tay với hắn, Dung Thần rũ mắt nhìn nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái tôi: “Cô đính hôn rồi?”
Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện chiếc nhẫn, chỉ cảm thấy buồn nôn vội vàng tháo xuống ném thẳng vào thùng rác.
“Bây giờ độc thân rồi.”
6.
Dung Thần chậm rãi nở nụ cười.
Tay tôi bị hắn nắm chặt: “Cô Trình, tối nay chúng ta đi đâu?”
Đi đâu? Một bên tôi không có mục đích đi ra ngoài, một bên trong đầu nghĩ tới đều là những lời vừa rồi cha mẹ nhắn tới.
“Thương Thương, ai cho phép con đề nghị từ hôn? Sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ!”
“Con mau đi xin lỗi Thẩm Tự đi, có nghe thấy không?”
“Dì bảo mẫu nói bây giờ con còn chưa về nhà, con gái đêm không về ngủ thanh danh đều muốn hủy bỏ sao!”
“Nếu con dám làm chuyện xấu làm mất mặt Trình gia, mẹ cùng cha con nhất định sẽ không tha cho con!”
Bỗng nhiên tôi nhịn không được cười một tiếng nhìn Dung Thần bên cạnh: “Đến khách sạn, anh dám không?”
7.
Lúc Dung Thần đi tắm, Bảo Di gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp và giọng nói wechat.
“Bảo bối, tất cả đều tìm hiểu cho cậu rồi, tối nay anh ta mới tới nơi này làm việc.”
“Đặc biệt sạch sẽ, tất cả báo cáo kiểm tra thân thể mình đều đã xem qua, xem từng chữ từng chữ, nhất định sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.”
“Bảo bối, đêm nay cố gắng hưởng thụ, cậu mới hai mươi hai tuổi, lại chỉ có hôn mỗi một lần thật sự là thật đáng thương.”
“Theo kinh nghiệm của mình phân tích, đêm nay nhất định hắn sẽ làm cho cậu thoải mái đấy!”
Dung Thần đẩy cửa đi ra liền nghe được một câu nói này của Bảo Di.
Tôi luống cuống tay chân tắt wechat, xấu hổ đến mức bên tai nóng lên.
Dung Thần tựa vào cạnh cửa khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm: “Cô Trình, đêm nay cô muốn thoải mái như thế nào?”
Tôi cầm điện thoại di động, đầu ngón tay run rẩy, lại cố ý bày ra trạng thái ổn định tự nhiên: “Đây là chức trách của anh, hỏi tôi làm gì?”
Dung Thần ném khăn lông ướt sang một bên đi tới trước mặt tôi.
Hắn cúi người hai tay chống lên tay vịn sô pha tôi ngồi.
Đầu mũi tôi thậm chí còn suýt đụng vào cơ ngực hắn.
Tôi vội vàng ngửa người ra sau muốn tránh Dung Thần lại ôm lấy tôi:
“Vậy cô Trình đêm nay cố gắng hưởng thụ, tôi nhất định sẽ tận chức tận trách, để cô Trình hài lòng.”
8.
Nhưng sự tình tiến triển hình như cũng không quá thuận lợi.
Lúc trời sắp sáng tôi nuốt nước mắt cắn Dung Thần một cái.
“Tôi muốn đi khiếu nại anh, cho anh đánh giá kém, đau muốn chết…”
Trên trán Dung Thần đầy mồ hôi nghe vậy bất đắc dĩ cười, lại cúi đầu hôn tôi.
Giọng hắn có chút khàn khàn: “Xin lỗi, là tôi làm không tốt.”
“Năng lực nghiệp vụ của anh thật kém!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, mắt vừa đỏ vừa sưng, ủy khuất không chịu nổi.
Nụ hôn của Dung Thần rơi trên khóe mắt tôi: “Bảo bối, cho tôi thêm một cơ hội.”
Kỳ thật hắn cũng rất vô tội, dù sao tôi cũng là lần đầu tiên, cho dù kinh nghiệm cùng kỹ thuật cao siêu hơn nữa, đau đớn cũng là tránh không được.
Nhưng hiện tại tôi rất không nói đạo lý: “Nếu còn đau, tôi nhất định sẽ đi khiếu nại, khiến anh thất nghiệp.”
“Được……”
Dung Thần bóp eo tôi tay kia cầm bắp chân tôi chậm rãi nâng lên.
Trong ánh sáng lờ mờ không biết có phải là ảo giác của tôi hay không.
Dung Thần nhẹ nhàng hôn tôi đáy mắt tràn ngập ôn nhu.
9.
Có lẽ là vì lần đầu tiên buông thả chính mình như vậy, tôi ngủ cũng không yên ổn.
Thậm chí so với Dung Thần tỉnh lại còn sớm hơn.
Rèm cửa sổ hoàn toàn kéo lên, ánh nắng ban mai sáng ngời xuyên qua.
Một cánh tay Dung Thần ôm chặt lấy tôi hô hấp vững vàng ngủ rất say.
Tôi nhìn mặt hắn, nhìn một hồi mới nhẹ nhàng lấy cánh tay hắn ra.
Nhưng đúng lúc này, tôi thấy được hình xăm rồng trên cổ tay trái của hắn.
Tôi cơ hồ không dám tin, cả người đều trợn tròn mắt.
Bởi vì quen Thẩm Tự, tôi ít nhiều cũng nghe nói qua chuyện của một số đại gia tộc ở Hồng Kông và Ma Cao.
Hình xăm rồng như vậy sẽ chỉ xuất hiện trên cổ tay người thừa kế Dung gia ở Úc.
Mà Dung gia còn có bối cảnh xã hội đen vô cùng đáng sợ, ở hai giới này có thể nói là một tay che trời.
Tôi chẳng những hiểu lầm người thừa kế Dung gia là trai bao, còn ngủ cùng người ta.
Nghĩ đến lúc trước tôi xem qua mấy phim Hồng Kông, những người phụ nữ bị hắc đạo hạ lệnh truy sát kết cục đều thê thảm đáng sợ.
Tôi cũng không để ý đến những thứ khác ngay cả tắm cũng chưa tắm, mặc quần áo chạy ra khỏi phòng.
Trực tiếp đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
Chạy về Bắc Kinh, lệnh truy sát hẳn là sẽ không tới tận nơi này chứ?