Định Mệnh - Chương 5
1.
Tôi và Bạch Vũ Nhược đã chia tay.
Là cô ta đá tôi trước.
Cô ta theo đuổi tôi hơn một năm, nhưng vừa mới quen nhau được hai tháng, cô ta đã nói tìm thấy tình yêu đích thực và muốn cùng người đó ra nước ngoài.
Tôi không phải loại người không biết cư xử.
Đường ai nấy đi.
Từ đó tôi không bao giờ làm phiền đến cô ta nữa.
Vào một đêm tuyết rơi bình thường của mùa đông, tôi gặp một cô gái.
Thực ra quá trình gặp nhau không đẹp đẽ gì.
Là do lốp xe của tôi trượt, vô tình đâm phải cô ấy.
Cô gái không có cha mẹ, người bạn thân duy nhất của cô ấy thì đang nghiên cứu ở nước ngoài.
Tôi cảm thấy áy náy, nên thuê y tá cao cấp chăm sóc cho cô ấy và đến thăm nom mỗi ngày.
Cô ấy bảo tôi đừng lo lắng và không chịu nhận tiền của tôi.
Tôi lại càng áy náy hơn.
Để làm cô ấy vui, mỗi ngày tôi đều mang cho cô ấy một bó hoa.
Cô ấy rất thích, cười đến nỗi đôi mắt cong lên.
Nhưng tôi chưa bao giờ nói với cô ấy rằng, nụ cười của cô ấy còn đẹp hơn cả bó hoa trong tay.
Mỗi khi gặp cô ấy, tim tôi đều đập nhanh điên cuồng.
Giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, tôi thường tìm đủ mọi lý do để hẹn cô ấy ra ngoài.
Sợ cô ấy nhận ra tôi thích cô ấy, nhưng cũng sợ cô ấy không nhận ra.
Xưa nay chỉ có người khác theo đuổi tôi, tôi chưa từng chủ động theo đuổi cô gái nào.
Hóa ra, yêu thầm lại có cảm giác như thế này.
Ngọt ngào và đau khổ đan xen.
Thật khiến người ta mê mẩn.
Sau một năm quen biết, cuối cùng tôi không kìm nén được nữa và đã tỏ tình với cô ấy.
Hạ Nhiễm lại nói rằng cô ấy cũng thích tôi.
Tôi thực sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hạ Nhiễm từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, ở trường còn bị bắt nạt, cuộc sống chẳng hề dễ dàng.
Nhưng cô ấy lại rất lạc quan, rất hay cười, như một mặt trời nhỏ.
Tôi chỉ muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này tặng cho cô gái của tôi.
Hơn một năm sau, Bạch Vũ Nhược quay về nước.
Cô ta ly hôn với “tình yêu đích thực” của mình và lại nhớ đến tôi, bắt đầu quấy rầy đủ kiểu.
Tôi đã kể hết mọi chuyện cho Hạ Nhiễm.
Yêu nhau sao có thể giấu diếm?
Lúc Bạch Vũ Nhược gặp Hạ Nhiễm, cô ta cười điên cuồng.
“Trì Tranh, anh không thấy cô ta có chút trông giống em sao? Anh chỉ đang coi cô ta là thế thân thôi.”
“Người anh yêu vẫn luôn là em, em mới là bạch nguyệt quang của anh!”
Tôi thật sự cảm thấy cách nói này vô cùng ghê tởm.
Nó vừa sỉ nhục tôi, vừa sỉ nhục Hạ Nhiễm.
Ngày Bạch Vũ Nhược rời đi, tôi đã buông bỏ tất cả rồi.
Nếu không, tôi chắc chắn đã theo cô ta ra nước ngoài, chứ không phải đi tìm một cô gái vô tội khác làm thế thân.
Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái chiêu độc ác này?
Nhưng dù tôi có phủ nhận thế nào, Bạch Vũ Nhược vẫn không tin.
Cô ta thực sự là một kẻ thần kinh.
Trước đây sao tôi lại không nhận ra nhỉ?
2.
Một ngày nọ, tôi và Hạ Nhiễm cùng ra ngoài, bất ngờ bị người ta đánh ngất.
Lần tiếp theo tỉnh lại, tôi đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Ban đầu, tôi không hiểu rõ về sự tồn tại của hệ thống.
Tôi từ chối làm theo cốt truyện, kiên quyết ở bên Hạ Nhiễm.
Kết quả không lâu sau, cô ấy mắc bệnh.
Cuối cùng, cô ấy chết trong vòng tay tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như trời sụp đổ.
Tôi không biết thế giới này có thực hay không.
Liệu Nhiễm Nhiễm của tôi có thể trở lại không?
Bạch Vũ Nhược xuất hiện.
Cô ta phát hiện rằng cốt truyện không thể kiểm soát được chúng tôi, liền quyết định tiết lộ toàn bộ về hệ thống cho tôi.
“Nhìn đi, nếu không đi theo cốt truyện, cô ta sẽ nhanh chóng chết thôi.”
Thế giới này, vừa hư ảo vừa chân thực.
Nó tương đương với việc thân xác thật bước vào hệ thống.
Cái chết ở đây cũng giống như cái chết ngoài thế giới thực.
“Trì Tranh, Hạ Nhiễm đã chết rồi, nhưng em đã trở lại, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, như trước kia, được không?”
Tôi đau đớn tột cùng, bóp chặt cổ Bạch Vũ Nhược.
“Ai thèm bắt đầu lại với cô?”
“Cô đã hại chết Nhiễm Nhiễm, tôi sẽ giết cô!”
“Anh làm sao mà nỡ giết em được!”
Bạch Vũ Nhược không tin, vậy tôi sẽ chứng minh cho cô ta thấy.
Trước khi cô ta sắp tắt thở, cuối cùng cô ta cũng tin, liên tục cầu xin tha mạng.
Tôi buông tay, mặt cô ta đỏ bừng, ho không ngừng.
“Mau nói, có cách nào cứu cô ấy không?”
“Anh muốn cứu cô ta? Vậy cần phải dùng ba mươi năm tuổi thọ của chính mình để đổi lại.”
“Đó là cái giá mà hệ thống đã định ra, em cũng không có cách nào.”
Tôi không chút do dự mà đồng ý.
Tôi không phải là người mù quáng vì tình.
Nhưng không có Hạ Nhiễm, tôi thực sự không thể sống nổi.
3.
Lần thứ hai, tôi bắt đầu đi theo cốt truyện.
Toàn bộ ký ức của Hạ Nhiễm bị xóa sạch, còn ký ức của tôi thì được giữ lại.
Bạch Vũ Nhược cho rằng, chỉ khi tôi nhớ bài học từ lần đầu tiên, tôi mới ngoan ngoãn nghe lời.
Ở bên Hạ Nhiễm, nói với cô ấy rằng cô ấy chỉ là người thay thế, sau đó chờ Bạch Vũ Nhược từ nước ngoài trở về, giấu Hạ Nhiễm đi, và quay lại với Bạch Vũ Nhược như chưa từng chia xa.
Mỗi một cảnh diễn đều khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Theo luật lệ, tôi không thể nói cho người khác biết về sự tồn tại của hệ thống.
Mỗi lần tôi nói với Hạ Nhiễm rằng cô ấy chỉ là người thay thế, dù khuôn mặt cô không có thay đổi, nhưng sự thất vọng và cô đơn trong đôi mắt cô ấy không thể nào che giấu được.
Tôi đau lòng đến mức sắp không chịu nổi.
Tôi luôn tìm cách phá vỡ hệ thống hoặc quay trở lại thế giới thực.
Tôi đã phái người theo dõi Bạch Vũ Nhược và tìm được một số manh mối.
Tôi giả vờ lấy lòng cô ta, khiến cô ta mất cảnh giác và lừa được một số thông tin.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ.
Một lần, tôi lén theo dõi cô ta, và phát hiện ra phòng điều khiển trung tâm.
Nhờ chiếc chìa khóa tôi trộm được, tôi mở bộ điều khiển và nhấn loạn xạ.
[Bản sao ký ức của 002 bắt đầu khôi phục, đang tải dữ liệu…]
[Ký ức của 002 từ thế giới thực bắt đầu khôi phục, đang tải dữ liệu…]
002 là ai?
Sau này tôi mới phát hiện, 002 chính là Tần Y Tuyền—cô bạn thân của Hạ Nhiễm.
Sau khi toàn bộ ký ức của Tần Y Tuyền được khôi phục, tôi mới biết rõ đầu đuôi toàn bộ câu chuyện.
4.
Một trò chơi trải nghiệm nhập vai, trong tay Bạch Vũ Nhược, đã biến thành công cụ để thao túng cuộc sống và tàn hại tính mạng người khác.
Với sự giúp đỡ của Tần Y Tuyền, chúng tôi đã ghép lại được nhiều thông tin quan trọng.
Cuối cùng, chúng tôi tìm ra nơi đặt phòng điều khiển chính.
Nhưng bên ngoài phòng điều khiển chính lại đầy rẫy cơ quan.
Tần Y Tuyền bảo tôi đừng vội, hãy tiếp tục tìm manh mối, có lẽ sẽ có cách giải phá các cơ quan đó.
Tuy nhiên, cốt truyện đã gần đến hồi kết.
Hạ Nhiễm sẽ bị hệ thống xóa sổ, hoặc sẽ bị tôi giết.
Tôi thực sự không thể chờ đợi thêm nữa.
Tôi đã liều mạng xông vào nhiều lần, nhưng đều thất bại, thậm chí còn bị thương nặng.
Trước khi lành vết thương, tôi không dám gặp Hạ Nhiễm.
Cô ấy là một “cục khóc nhè” nhỏ, nếu thấy tôi bị thương, chắc chắn sẽ buồn lòng.
Hôm nay, Hạ Nhiễm cần lái xe đâm vào Bạch Vũ Nhược.
Trong lòng tôi cảm thấy bất an.
Một cô gái mà ngay cả khi thấy con mèo hoang bị ngã gãy chân cũng khóc, liệu có thể nhẫn tâm đâm người được không?
Đang định đi tìm Hạ Nhiễm thì tôi nghe tin cô ấy gặp chuyện.
Cô ấy định lái xe về nhà, nhưng chiếc xe mất lái trên cây cầu bắc qua sông.
Chiếc xe lao xuống sông, cô ấy bị chết đuối.
Đây chắc chắn là cách hệ thống thực hiện việc xóa sổ.
Tôi ôm lấy thi thể lạnh giá của Hạ Nhiễm, trong lòng như muốn sụp đổ.
Tại sao phải để cô gái của tôi chịu đựng những đau khổ này?
Có lẽ tôi không nên tỏ tình với cô ấy ngay từ đầu, không nên ở bên cô ấy.
Như vậy, Bạch Vũ Nhược cũng sẽ không trả thù cô ấy.
Tất cả là lỗi của tôi.
5.
Tôi lại một lần nữa dùng tuổi thọ để đổi lấy cơ hội hồi sinh.
Lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng, tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Nhưng Bạch Vũ Nhược đã phong tỏa toàn bộ ký ức của Tần Y Tuyền, giờ cô ấy trở thành một NPC bình thường trong cốt truyện, chỉ biết ăn chơi và hưởng thụ như một tiểu thư giàu có.
Chỉ còn lại tôi, độ khó của nhiệm vụ ngay lập tức tăng vọt.
Nhưng vì Hạ Nhiễm, tôi nhất định không từ bỏ.
Khi đang đi theo cốt truyện, Hạ Nhiễm gọi cho tôi một cuộc điện thoại, lông trên người tôi lập tức dựng đứng lên.
Tôi như điên cuồng lao tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Cô ấy đã nhảy xuống vách đá.
Vách đá sâu trăm mét, thi thể không còn.
Bác sĩ Trương còn tìm được bảng báo cáo tại nhà.
Hóa ra Hạ Nhiễm đã mang thai.
Vợ và con đều không còn…
Ý nghĩ duy nhất trong lòng đã đứt gãy, lần này tôi hoàn toàn sụp đổ.
Dù sao thì tôi cũng không còn ba mươi năm tuổi thọ nào để hồi sinh Hạ Nhiễm.
Tôi không ăn không uống, chỉ một lòng muốn đi theo cô ấy.
Hàng triệu lần chuẩn bị nhảy xuống vách đá, nhưng đều bị người khác kéo lại.
Sống không xong mà chết cũng không được.
Đó là hai ngày đau khổ nhất trong đời tôi.
Ngày thứ ba, người dưới tay báo lại rằng đã tìm thấy một đoạn dây thừng leo núi bị đứt dưới chân vách đá.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm mơ hồ.
Tôi đã cử vô số người đi điều tra, cuối cùng cũng tìm ra thông tin từ Tần Y Tuyền.
Hóa ra cô ấy đã giúp Hạ Nhiễm giả chết để trốn thoát.
…