Diệu thủ Yên Nhứ - Chương 7
13
Khi Bùi Toàn quay về, vẻ mặt nàng ta tươi rói.
Ta biết, nàng ta đạt được thứ mình muốn rồi.
Hai tháng sau, nàng ta cố ý dẫn ta vào cung, nàng ta mua chuộc một thái y, chuẩn bị nói cho Bùi Dịch tin tức tốt nàng ta có thai.
“Huyết mạch của bổn cung, đương nhiên là cao quý hơn ả tiện nhân Vân phi kia nhiều rồi.”
Trước khi đi, nàng ta đắc ý sờ bụng, cực kỳ đắc ý.
Ta cúi người nói phải.
Nhưng sau khi nàng ta vào cung điện của Thánh thượng, nói ra tin tốt này, thứ nhận được là vẻ mặt tái xanh của Bùi Dịch.
“Trưởng tỷ ăn nói cẩn thận, hai ta là tỷ đệ, nếu như tỷ có người trong lòng, Trẫm có thể chỉ hôn cho tỷ.”
“Nhưng hai ta chỉ là tỷ đệ trên danh nghĩa!”
Bùi Toàn không hiểu, trừng mắt kháng nghị:
“Đây là cốt nhục của đôi ta đó, chàng thực sự không để ý tới chút nào sao?”
“Trẫm cho tỷ một cơ hội nữa, nếu như tỷ không muốn chọn phù mã thì phá cái thai này đi, tỷ vẫn là Trưởng công chúa tôn quý nhất của Đại Châu.” Giọng Bùi Dịch trầm thấp, lạnh lẽo.
Bùi Toàn quá tự tin rồi, hoàn toàn không để ý tới tàn ác kìm nén trong giọng nói, càng không nhận ra lửa giận cuộn trào trong mắt hắn.
“Quả nhiên từ xưa chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc?”
Bùi Toàn tủi thân khom lưng chào, rời đi, nhưng không hề quay về phủ Công chúa, mà trực tiếp xông đến tẩm cung của Vân phi.
“Nhất định là ả tiện nhân hồ ly kia mê hoặc làm Thánh thượng không tìm được đường.”
Nàng ta nhíu mày: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ta, người bên cạnh Thánh thượng cũng nên là ta.”
Nàng ta đấu đá lung tung, thế mà rút một chiếc roi mềm từ bên hông ta, quất lên người cung nhân khác, đuổi theo Vân phi liền quất mạnh.
Ta sợ đến phát ngốc, ngay lập tức cản trước người Vân phi: “Điện hạ, không thể.”
“Được lắm, Yên Nhứ, ngươi cũng quá to gan rồi, thế mà dám bảo vệ ả tiện nhân kia.”
Nàng ta giơ cao roi, dùng hết sức lực cả người quất xuống.
Ta xoay lưng ngưng cản lại, quần áo sau lưng rách toạc, cả người đau rát.
“Hừ không biết tự lượng sức mình!”
Bùi Toàn cười khinh một tiếng, bước qua ta, đứng trước Vân phi chuẩn bị cho nàng ấy một roi.
Nhưng cái roi này không rơi xuống, Bùi Dịch kịp thời chạy đến rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Vân phi bị dọa đến trắng bệch, ngồi bệt xuống đất.
“Bệ hạ, thần thiếp đau bụng quá!”
Trên trán nàng ấy thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt ngập nước, cung trang màu vàng nhạt càng tôn thêm vẻ yếu đuối, đáng thương của nàng ấy.
Bùi Dịch đau lòng ôm nàng ấy vào trong lòng: “Thái ý mau truyền thái y!”
Chiếc roi của Bùi Toàn bị thị vệ lấy đi, lúc này nàng ta trơ trọi bị ngăn ở nơi cách bọn họ tầm một trượng.
Một mỹ nhân yếu đuối, yêu kiều khiến người ta thương xót, một người lại mặt mày dữ tợn khiến người căm ghét.
Trong ánh mắt Bùi Dịch nhìn Trưởng công chúa tràn đầy tức giận và oán trách.
Bị hắn dùng ánh mắt đó nhìn mình. Bùi Toàn gần như sụp đổ rồi.
Chính vào lúc này, Vân phi cau mày: “Là mùi gì vậy?”
Trong cung điện, không biết từ lúc nào tản ra một mùi hôi thối nồng đậm, là mùi mang theo mùi máu tanh và mùi hôi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt đổ dồn lên người Bùi Toàn.
Nhận ra điều gì đó, nàng ta nâng cổ tay gửi, đột nhiên như phát điên nhìn chằm chằm vào ta:
“Tiện tỳ, ngươi bôi thứ gì lên cho bổn cung rồi?”
Trên lưng ta có một vết roi quất mạnh, máu tươi chảy đầm đìa, lại lập tức quỳ xuống không ngừng đập đầu, cực kỳ hoảng sợ.
“Điện hạ thứ tội, nô tỳ đã dùng phấn hương tốt nhất để che rồi. Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết chuyện này là thế nào…”
Ha ha, đương nhiên ta biết chuyện này là thế nào rồi.
Dù sao, tất cả mọi thứ đều do ta sắp đặt mà.
Xa xa, Vân phi cuộn tròn trong lòng Thánh thượng, lặng lẽ gật đầu tỏ ý với ta.
Bùi Toàn, nàng ta sắp toi đời rồi!
14
Hóa ra sau mỗi lần gặp gỡ của Đại Tướng Quốc tự, Bùi Dịch luôn tốt bụng sai người mang lên một bát canh nóng bồi bổ.
Mỗi lần Bùi Toàn đều đắc ý vì sự tỉ mỉ của Thánh thượng.
Nhưng nàng ta lại không biết, trong bát canh đó có thuốc tránh thai.
Ha ha, Bùi Dịch yêu cái đẹp, đối với mỹ nhân như Bùi Toàn đương nhiên là vui mừng hưởng thụ.
Nhưng suy cho cùng bọn họ là tỷ đệ, cho dù chỉ là tỷ đệ trên danh nghĩa, Bùi Dịch cũng sẽ không để mình có một chút khả năng xuất hiện tin xấu nào.
Thế nên con đường của Bùi Toàn từ lúc bắt đầu cho rằng mang thai tranh sủng đã là đi sai rồi.
Nhưng mà niệm tình xưa nghĩa cũ, Bùi Dịch vẫn nhẫn nhịn cơn lửa giận, chuẩn bị bịt mũi cho qua chuyện này.
Chẳng ngờ Bùi Toàn ngang ngược, vậy mà trong hậu cung của hắn lại như chốn không người, còn suýt chút nữa làm hoàng nhi của hắn bị thương, sao hắn có thể nhịn được?
Sau khi biết tin suýt chút nữa Vân phi sinh non, hắn nổi giận, lấy lý do Trưởng công chúa suýt chút nữa làm tổn thương hoàng tự, lệnh nàng ta đến Tiểu Quốc Tướng tự để tóc thanh tu.
Tiểu Quốc Tướng tự không giống như Đại Tướng Quốc tự, nơi đó là cấm địa của hoàng gia, chỉ có hoàng thất quốc thích phạm phải tội lớn nhưng không đến mức chết mới bị phạt tới đó.
Không giống như giam cầm thông thường, trong tự bần hàn, còn có hành trình khổ tu làm mãi không xong.
Bùi Toàn tức giận: “Ngươi dám đối xử với ta như vậy? Nếu như không phải năm xưa ngươi nói ngươi một lòng với ta, mê hoặc bổn cung từ bỏ ngôi vị Hoàng thái nữ, ngươi nào có hôm nay?”
“Bùi Toàn, ngươi hỗn xược!”
Thấy nàng ta nhắc lại chuyện năm xưa trước mặt mọi người, Bùi Dịch nổi giận!
“Chẳng qua là Trẫm biết ơn ân huệ của Tiên hoàng đối với Trẫm, mới nhẫn nhịn ngươi hết lần này tới lần khác, không ngờ rằng ngươi dám dẫm lên thể diện, còn tạo ra tin đồn Hoàng thái nữ…”
“Ha ha, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi đi, mang thai nghiệt chủng, lại thối đến mức không ngửi được, da thịt thối rữa thành một bãi, nào có dáng vẻ của Trưởng công chúa?”
Tuy rằng cả người thối đến mức không ngửi được, nhưng Bùi Toàn vẫn không có cách nào tin được.
Bởi vì tức giận và hoảng sợ mà khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta không ngừng méo mó, nàng ta kêu gào hét to, lại càng khiến Bùi Dịch chán ghét hơn, hạ lệnh lập tức cưỡng chế kéo nàng ta đi.
Còn ta bởi vì có công bảo vệ Vân phi, được xin ban ân, tha cho tính mạng.
Ta tự mình xin đến Tiểu Tướng Quốc tự, tiếp tục hầu hạ Trưởng công chúa.
Mùi trên người nàng ta thực sự quá buồn nôn.
Hiện nay, ngoại trừ ta, đã không có ai tình nguyện đến gần nàng ta trong khoảng cách mười mét nữa rồi.
Nhìn thấy ta, Bùi Toàn lập tức lao đến muốn đánh ta, nhưng bàn tay khó khăn lắm mới giương được lên lại đột nhiên rút về.
Nàng ta túm lấy tay của ta, khóc lóc ỉ ôi cầu xin ta.
“Yên Nhứ, bổn cung biết bản lĩnh của người, cầu xin ngươi, giúp bổn cung đi. Có thứ gì có thể che được mùi này hay không?”
“Thực ra thì vẫn có.”
Trong mắt nàng ta bộc phát niềm vui mừng ngạc nhiên to lớn.
“Mau nói, chỉ cần bổn cung có thể quay về như xưa, với dung nhan và thủ đoạn của bổn cung, Bùi Dịch cũng không quản lý được bổn cung đâu. Đến lúc đó, bổn cung nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi…”
Ta phất tay: “Đáng tiếc quá, điện hạ, bốn năm trước người ăn phải thứ không nên ăn, bốn năm sau lại không nhớ về lỗi lầm, tiếp tục sử dụng.”
“Ngươi có ý gì?” Con ngươi nàng ta co lại, đột nhiên nhiên chằm chằm nhìn kĩ ta.
Không hổ là người trưởng thành trong thâm cung, tuy rằng tự phụ nhưng cũng không ngốc.
“Là ngươi, là ngươi hại bổn cung thành ra thế này đúng không?”