Diệu thủ Yên Nhứ - Chương 4
7
Chỉ là “Hoạn các” mà ai nghe thấy cũng biến sắc ấy rốt cuộc là nơi nào?
Ta tìm một cơ hội lại lén lút hỏi Tống nương tử.
Bà ấy là người làm lâu trong phủ Công chúa, là người rất cẩn thận dè dặt.
Nghe ta nói đến “Hoạn các”, bà ấy lập tức bịt miệng ta lại.
Thấy xung quanh không người, bà ấy mới đè thấp giọng, nói: “Đây là cấm kỵ của phủ Trưởng công chúa, ngươi cũng nên biết một chút. Hoạn các, nghe tên đoán ý, chính là nơi nuôi dưỡng cả người lẫn vật.”
“Cái gì là cả người lẫn vật?”
“Ngươi cho rằng sữa mẹ tươi mới ngày ngày ở trong phủ từ đâu mà ra? Đều do Hoạn các đưa tới.”
Khóe môi bà ấy run rẩy: “Tuy rằng nhìn bọn họ vẫn là con người, thực tế thì đều bị coi như súc vật.”
Trái tim ta thắt chặt: “Vậy trong phủ nói với bên ngoài là tuyển vú nuôi, nhưng trên thực tế là lừa đến đó coi như súc vật mà dùng?”
Bà ấy gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Người bên ngoài được tuyển tới vẫn ổn hơn chút, chỉ cần trải qua một năm, nói chung vẫn còn hy vọng để trở về.”
“Ngoại trừ bốn năm trước, cái…”
Tống nương tử như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên im bặt.
Bà ấy cười ngượng một tiếng: “Nói ra thì, đám người có khế ước bán thân trong tay Trưởng công chúa như chúng ta mới phải cẩn thận.”
“Một khi chọc giận công chúa, bị phạt đến Hoạn các thì cũng không được coi như con người nữa, chỉ còn nước ngày ngày bị lấy sữa thôi.”
Ta cắn chặt môi dưới, cái chết của a tỷ chắc chắn không đơn giản.
“Nhưng con người sao có thể ngày nào cũng có sữa chứ?” Ta giả vờ hỏi.
“Đây chính là nơi đáng sợ của Hoạn các.”
Răng của Tống nương tử run cầm cập, rồi lại ghé sát vào hơn nữa:
“Trong Hoạn các nuôi mười mấy tên đầy tớ cường tráng, lại gọi là ‘làm giống’, chỉ đề sau này phối được giống tốt, lấy được sữa thơm.”
Ta nhớ đến những vết thương khủng khiếp khó bề tả được trên cơ thể a tỷ.
Sự căm hận ngập trời cùng nỗi đau khó mà nuốt trôi được cuốn chặt lấy trái tim ta.
Ta cố gắng kìm nén sự chua xót nơi đầu mũi, giả bộ tò mò truy hỏi câu chuyện bốn năm trước.
Nhưng dù nói gì Tống nương tử cũng không chịu nói nữa, chỉ nói gì nhất định cũng phải nghe theo Bùi Toàn, bị phạt, bị đánh cũng không sao hết, tuyệt đối đừng chọc tức nàng ta đến mức bị phạt đến Hoạn các là được.
Ta miễn cưỡng cười một cái, cảm ơn bà ấy.
A tỷ của ta, xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy.
Cả nhà tỷ phu cũng đều là ngươi thiện lương.
Bọn họ không nên có kết cục như thế!
Móng tay của ta bấu chặt vào lòng bàn tay.
A tỷ của muội, tỷ yên tâm, báo ứng của Bùi Toàn sắp đến rồi.
8
Từ khi dùng phấn Ngọc Dung của ta, dung mạo của Bùi Toàn càng thêm mặn mà.
Nàng ta liên tục tỏa sáng trên cung yến, đừng nói đến Thánh thượng, cho dù là đám phi tần, quý nữ cũng đều bị nàng ta thu hút đến không rời được mắt.
Ta ngày càng dùng nhiều công sức hơn để trang điểm cho nàng ta, mỗi lần đều đặc biệt hơn người.
Vậy nên sau này, Bùi Toàn trở thành đối tượng để quý nữ thế gia trong kinh thi nhau bắt chước, trở thành người dẫn đầu trào lưu trang điểm.
Cũng bởi lẽ đó, nàng ta càng thêm coi trọng ta.
Dù sao thì phấn Ngọc Dung cũng có thể thuê hoa trên gấm, Bùi Toàn càng coi trọng làn da của mình, lúc trước sữa mẹ tươi mới cách ngày mới dùng một lần, bây giờ thì dùng hàng ngày không ngày nào thiếu.
Ta nhẹ nhàng phủ một lớp phấn lên mặt nàng ta, nhìn vẻ mặt ngày càng thỏa mãn của nàng ta, trong lòng cũng càng thêm hưng phấn.
Nàng ta căn bản không hề phát giác, trên người nàng ta đã bắt đầu xuất hiện mùi tanh hôi nhàn nhạt rồi.
Nhanh thôi, món đồ từ hồi bốn năm trước ta tận tâm chế tạo cho nàng ta, sắp có tác dụng rồi.
Sáng sớm một ngày, trên hai gò má của Bùi Toàn đột nhiên có những vết đỏ dày đặc.
“Chuyện này là thế nào?”
Nàng ta gọi hết tất cả trang nương vào, quất một roi xuống.
“Rốt cuộc là ai dám dùng thứ đồ không nên dùng trên mặt bổn cung?”
Ta cũng quỳ trong số đó, thân thể chịu mấy roi liền, quả thực là đau rát.
Nhưng mỗi người đều cắn răng khóc lóc kể, kiên quyết khẳng định không dùng thứ không nên dùng.
“Vậy mặt của bổn cung rốt cuộc là thế nào?”
Nàng ta hung ác nhìn chằm chằm bọn ta, quét mắt nhìn từng người một.
“Thánh thượng vừa triệu gấp ta vào cung, dáng vẻ này làm sao ra ngoài?”
“Ai có cách giúp bổn cung che lại, lập tức thưởng trăm lượng vàng.”
“Trong phủ của bổn cung không nuôi kẻ nhàn rỗi, nếu như đều không có cách… lôi hết đến Hoạn các!”
Mọi người nghe vậy đều run rẩy như cầy sấy.
Mắt thấy Bùi Toàn sắp kêu người lôi tất cả xuống, ta ngẩng đầu lên: “Điện hạ, nô tỳ, có lẽ nô tì có cách.”
“Vậy tại sao ngươi không nói sớm?”
Nàng ta lại sắp nổi giận, ta nhanh chóng ghé lại trước người nàng ta, nhỏ giọng nói:
“Chỉ là trong thuốc mỡ dùng để thoa lên có hoa hồng, nô tỳ sợ làm tổn hại đến cơ thể cao quý của người.”
“Ha, thế có là gì?”
Nàng ta bĩu môi: “Nhanh dùng thử cho bổn cung!”
Ta theo phép thông thường dùng thuốc mỡ lên trên mặt mình.
Đợi sau khi mọi thứ không có gì khác lạ, mới bắt đầu trang điểm cho nàng ta.
Đây là cao Ngọc Dung cùng bộ với phấn Ngọc Dung, sau khi bôi lên cực kỳ mát lạnh, bỗng chốc đã che hết chấm đỏ.
Lại phủ thêm một lớp phấn Ngọc Dung, không tới một chốc, khuôn mặt của Bùi Toàn lại trở thành dáng vẻ như xưa.
Nàng ta nhìn bản thân mình trong gương, mừng rỡ như điên: “Yên Nhứ, ngươi đúng là có một đôi bàn tay kỳ diệu!”
“Trang điểm cho điện hạ, vốn là việc may mắn của nô tỳ. Nhưng chỉ trị được ngọn không chữa được gốc, biện pháp này của nô tỳ cũng chỉ có thể ứng cứu được trong một chốc một lát …”
Con ngươi xinh đẹp của Bùi Toàn loé lên, nhưng lại chẳng hề để tâm: “Không sao, chắc là dị ứng đồ ăn thức uống thôi.”
Nàng ta ra lệnh cho Bạch ma ma kiểm tra kỹ càng đồ ăn thức uống với vật dụng hàng ngày của nàng ta.
Chỉ có ta biết, nàng ta chắc chắn không tra ra được gì hết.