Điều Điều - Chương 4
11.
Chu Sở Dao kéo tay ta vào nội viện.
Bên ngoài vẫn còn tiếng đàn sáo nghe, yến tiệc linh đình, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến không gian bên trong.
“Điều Điều cảm tạ công chúa đã giải vây.”
Ta cũng không biết sao nàng ấy phải giúp đỡ ta trước mặt mọi người, thuở thiếu thời dẫu hai ta từng chạm mặt, nhưng lại chẳng hề qua lại tới lui.
Nàng cười đỡ ta lên, cùng ta ngồi xuống ghế trò chuyện.
“Không cần đa nghi, bổn cung cũng là phụ nữ, có thể hiểu được chỗ khó xử của cô hôm nay.”
Cứ như hiểu được nỗi bất an của ta, nàng lại nói tiếp: “Có thể cô không có ấn tượng gì về bổn cung, như bổn cung lại rất hiểu cô.”
Từ đâu mà hiểu? Ta giương mắt nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
“Nói cũng buồn cười, thuở thiếu thời bổn cung còn rất ghét cô đấy. Rõ ràng bổn cung mới là công chúa duy nhất của Đại Chu, là cành vàng lá ngọc, nhưng khắp kinh thành ai ai cũng “từng nghe Lục Điều Điều, không biết Chu Sở Dao”. Thế nên, ta cũng từng một thời đơn phương chán ghét cô…”
Nàng vừa nói vừa cười, như vốn không cần ta trả lời, đang cười đó, nhưng trong mắt lại bỗng dâng nỗi ưu tư không sao kể xiết.
“Sau đó trong lòng ta rất bứt rứt, lặng lẽ đi tìm đọc những tập thi thư của cô. Dần dần, lại từ văn chương hiểu rõ cô hơn, hiểu cái kiêu ngạo của cô, hiểu chỗ dịu dàng của cô, hiểu được cô cũng rất thích thú tìm tòi thế đạo bây giờ. Nhưng ngay lúc ta muốn đến làm quen với cô, thì cô lại biến mất.”
Hốc mắt ta dần ướt át, lệ không biết từ lúc nào đã rưng rưng, tựa như nhìn thấy được dáng vẻ ngây thơ khi ấy của bản thân.
Còn chưa đợi ta kịp nêu lên cảm nghĩ, đã có một ma ma nói vọng từ ngoài vào: “Điện hạ, Phó thái y tới.”
Chu Sở Dao miễn cưỡng cười cười với ta, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Tuy cách một cánh cửa, nhưng ta vẫn nghe được rõ ràng cuộc đối thoại bên ngoài.
“Sao còn chưa có thai? Ngày nào điện hạ cũng uống hết canh trợ thai mà, điện hạ, người không lén nhổ ra đó chứ?”
“Ngày nào Thôi ma ma cũng canh chừng bổn cung mà? Có nhổ hay không không phải bà rành nhất hay sao?”
“Nhưng lão nô cũng đâu thể trông chừng người mãi, lỡ như người đợi lúc xuất cung lén nhổ hết ra, lão nô cũng đâu biết được.”
“Bà!”
Dù chỉ có một chữ, nhưng ta cũng nghe ra rõ ràng Chu Sở Dao đang tức giận.
“Người đừng trách lão nô nhiều chuyện, trên người điện hạ gánh vác tương lai của cả Sở gia. Nếu để Nhị điện hạ do cung nữ sở sanh kia lên ngôi, đến lúc đó người và Hoàng hậu nương nương, thậm chí là toàn bộ Sở gia sẽ không thể sống tốt. Chỉ còn cách mau chóng sinh con, mới có thể đảm bảo được hưng thịnh của nhà họ Sở, người cũng không phải chịu thua thiệt nữa…”
Tâm trạng ta càng thêm nặng nề.
Khó trách, khó trách nàng nói nàng có thể hiểu ta.
12.
Đêm đó, Thẩm Tu Nghiêu lại tự bưng chén thuốc vừa tanh vừa đắng đó vào phòng.
Ta có hơi chần chờ, nhưng vẫn cầm chén uống một ngụm.
Trong này có lẽ có vị thuốc an thần.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó ta không phát hiện ra hắn lợi dụng thân thể ta nuôi âm táo.
Thấy ta nghe lời, Thẩm Tu Nghiêu rốt cuộc cũng mỉm cười, ôm ta vào lòng, vuốt tóc trấn an ta.
“Hôm nay khó chịu lắm đúng không?”
“Đừng sợ, sau này nàng sẽ không gặp họ nữa, những người đó toàn là người xấu, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
“Trên đời này chỉ còn mình ta yêu nàng, nàng có thể an tâm giao hết tất cả cho ta…”
Ta không kiềm được rơi nước mắt, hắn lại khẽ hôn ta, nuốt hết những tiếng nức nở hắn mang đến cho ta vào bụng.
Trong đầu ta rất loạn, nhưng những giọt lệ của Chu Sở Dao lúc chiều lại cứ mãi quẩn quanh trong đó.
Lúc chia tay, nàng phiền muộn hỏi ta: “Điều Điều, có bao giờ cô nghĩ, sao chúng ta phải sống khó khăn thế này?”
“Cô thông minh như vậy, không thể nào chưa từng nghĩ đến.”
“Sao đàn ông thì có thể tam thê tứ thiếp, phụ nữ lại phải coi trinh tiết quý hơn cả tính mạng?”
“Sao đàn ông được kế thừa gia sản, còn phụ nữ đến cả trường học cũng không được vào?”
“Đầu sỏ khiến chúng ta một bước cũng khó đi rốt cuộc là kẻ nào?”
“Bọn họ dùng thân thể cường tráng hơn một chút để hạn chế hành động của chúng ta, thế còn chưa đủ.”
“Họ còn muốn điên đảo thị phi, tạo ra cái gì mà Nữ huấn, Nữ giới, một đống quy tắc để giam cầm tư tưởng của chúng ta, mưu đồ thuần hoá phụ nữ thành thú cưng, không biết tính toán, không biết phản kháng, chỉ biết vẫy đuôi xin xỏ, mặc cho bọn họ nắm quyền sinh sát trong tay.”
“Điều Điều, nhất định cô đã từng nghĩ, đều là hai bộ da thịt trần truồng mà thôi, vì cái gì đàn ông lại cao quý hơn đàn bà? Đều là lên giường, sao người bị vấy bẩn lại chỉ có mình phụ nữ? Rõ ràng cô mới là người bị hại, sao lại thành người đáng chết!”
Đúng vậy, dựa vào đâu cơ chứ?
Ta nhìn người đàn ông say giấc bên cạnh, một ngọn núi dần ngoi lên mạnh mẽ trong lòng, ngọn núi có tên “phản kháng”.
13.
Thời tiết tháng tư rất dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Chu Sở Dao vui vẻ kéo ta đến cạnh ao cho cá ăn.
“Điều Điều, cô biết nhà họ Biên không?”
“Là một nhà trung liệt Biên gia, trăm năm trấn thủ biên quan?”
“Không sai, chiến dịch Ngọc Môn quan mười năm trước, một nhà mười người của Trung Võ Hầu Biên Tướng quân đều tử trận sa trường, chỉ trừ cô con gái nhỏ Biên Trường Lam.”
Ta thở dài, nghe nói năm đó Biên Trường Lam mới mười sáu tuổi, sau khi lo liệu tang sự cho cả nhà xong thì biến mất.
Không ngờ Chu Sở Dao khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Chớ có thở dài, không phải như cô nghĩ đâu.”
“Sau khi chiến dịch Ngọc Môn quan kết thúc, Biên Trường Lam bèn nữ giả nam trang gia nhập quân đội, mười năm, cô ấy dùng thời gian mười năm, leo lên vị trí chủ tướng.”
Ta lập tức trợn to hai mắt, che giấu thân phận trong quân nào có dễ dàng như vậy? Chớ nói chi là lên tới chức cao bậc ấy!
Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt cười của Chu Sở Dao, ta lại hiểu ra ngay, đây là “có người” phía trên thu xếp, che giấu cho Biên Trường Lam.
Sau khi quen biết ở Quỳnh lâm yến, Chu Sở Dao thường đưa bái thiếp đến Hầu phủ.
Thẩm Tu Nghiêu không cho ta bước ra khỏi cửa, nhưng không ngăn nổi vị công chúa duy nhất của Đại Chu đến thăm.
Nhưng hắn vẫn không hài lòng, mỗi lần Chu Sở Dao tới, hắn sẽ dùng hết mọi biện pháp hành hạ ta trên giường, ép ta cầu xin hắn.
Chu Sở Dao ném thức ăn cá vào trong ao, hai mắt lấp lánh nhìn về phía chân trời đầy mây đen:
“Điều Điều, trời của kinh đô, nên đổi rồi.”
14.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Tu Nghiêu bắt đầu nóng nảy dễ nhận ra.
Lúc ân ái luôn vội vã bỏ qua bước dạo đầu, thậm chí cả việc ta có uống thuốc chưa cũng không thèm xác nhận.
Ta rất tỉnh táo cảm nhận được quả táo khô khốc hắn nhét vào người mình, nửa đêm canh ba hắn sẽ như cũ giao quả táo cho độc y ngoài cửa.
“Dạo này bệnh tình của bệ hạ ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc ngươi có được không đây?”
Độc y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn chưa nói ngươi không được đấy, nếu không thì đổi cho huynh đệ bên ta tới, chớ có lãng phí tác phẩm tốt đó của ta.”
“Ta tra ra rồi, ba năm trước chính ngươi đã cứu ả đi, kéo dài bệnh tình của bệ hạ suốt ba năm. Ngươi nói xem nếu bệ hạ hoặc nhị hoàng tử điện hạ biết chuyện này, binh quyền to lớn trong tay ngươi có còn giữ được nữa hay không?”
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Ta nói cho ngươi biết Thẩm Tu Nghiêu, tối đa là ba ngày, nếu bệnh của bệ hạ còn chưa tốt lên, ngươi sẽ phải ngoan ngoãn giao con ả đó cho bọn ta.”
Thẩm Tu Nghiêu cười lạnh: “Muốn thì cứ lấy, dược hiệu không thành, có khi là do dược nhân ngươi nghiên cứu thất bại rồi ấy chứ.”
“Cái rắm! Không thành công đã chết lâu rồi. Nếu Lục Điều Điều còn sống, chứng minh ả ta đã thành công trở thành một dược nhân. Ả trời sinh đã có thể chất cực âm.”
Cảm giác bước chân của bọn họ dần xa, ta lật người, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, khoé miệng cũng gợi nên ý cười.
Không cần chờ đến ba ngày, tối nay Lão hoàng đế sẽ phải chết!
Ai cũng đừng mơ xem ta như một món hàng cướp tới cướp lui.